Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

662

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap662
Chapter 662. Ngươi dám đụng vào ai vậy hả? (2)
“Nước ở đâu thế?”
“Bên kia! Ở trước điện các chỗ kia ạ.”
“Nhà xí ở đâu thế?’
“Đi thẳng về phía điện các có cây cột khắc họa tiết hoa mai…”
“Hả? Cột ở đây cây nào chả khắc hoa mai?”
“Phía sau điện các hai tầng kia.”
“Ờ, đa tạ.”
“ Này, này. Phải đợi bao lâu nữa vậy?”
“Một, một chút nữa thôi…”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Nhuận Tông, hắn gấp gáp trả lời.
‘Đúng là loạn hết cả.’
Hắn hiếm khi gặp bọn người này, thậm chí cả việc quản lý và hướng dẫn họ cũng không dễ dàng gì. Hơn thế nữa, chẳng phải Hoa Sơn quá thiếu đệ tử so với danh tiếng của môn phái ư?
Tất cả đệ tử Thanh Tử bối, đệ tử Bạch tử bối và đến cả các Vân Tử bối đều lo chạy việc mà vẫn còn thiếu tay làm việc.
Dù vậy…
“Xin đừng bước khỏi hàng, hãy xếp hàng trật tự đi ạ.”
“Nếu cần gì xin cứ nói, bọn ta sẽ giải quyết nhanh nhất có thể.”
“Này! Ai cho các người đánh nhau ở đây? Muốn bị đuổi ra ngoài à?”
Nhuận Tông nhìn đám người Đường Môn mà không khỏi cảm thán trong lòng.
‘Quả nhiên là người có thâm niên!’
Khác với đám đệ tử Hoa Sơn cuống cuồng cả lên vì lần đầu làm công việc này, đám người của Đường Môn đang xử lý mọi việc vô cùng khéo léo.
Những lúc thế này hắn cảm nhận được cái gì là tiềm lực của một danh môn thế gia.
Không phải chỉ có cảnh giới võ công cao cường mới được gọi là danh môn chính phái. Phải đến khi Hoa Sơn cũng trải qua nhiều chuyện như Tứ Xuyên Đường Môn, và có thể giải quyết mọi chuyện thuần thục thì mới có thể lấy lại tư cách của một danh môn. Nhuận Tông như đã ngộ ra một điều gì đó mới mẻ.
“Ta hỏi là phải đợi thêm bao lâu nữa mà!”
“A!”
Nhuận Tông giật mình quay đầu nhìn lại vị khách đã tỏ vẻ bực bội vì câu hỏi nãy giờ của hắn vẫn chưa nhận được câu trả lời. Trong giây lát, Nhuận Tông bối rối không biết nên nói gì.
Khi đó.
“Xin các hạ thứ lỗi. Các hạ hãy chờ thêm một chút nữa ạ.”
Không biết từ lúc nào, Bạch Thiên đã đứng sát sau lưng Nhuận Tông, hắn nở nụ cười rạng rỡ và nói thay cho Nhuận Tông. Vị khách tỏ vẻ tức giận khi nãy nhìn Bạch Thiên rồi gật đầu với vẻ mặt có chút bối rối.
“Được, được chứ. Ha.. haha. Có nhiều người như vậy nên mất chút thời gian cũng đúng mà.”
“Đa tạ các hạ đã hiểu cho.”
“Haha. Ta hiểu mà. Đương nhiên rồi. Mọi người đã vất vả thế mà.”
Nhuận Tông méo mặt nhìn tên nam nhân đột nhiên hiền lành đến khó tin.
‘Hắn nhìn mặt mà cư xử à?’
Thế gian này đúng là bẩn thỉu quá mà!
Thậm chí việc đáng buồn hơn, chính bản thân hắn cũng nhận thức được sự phân biệt đối xử này.
Nếu Bạch Thiên dùng gương mặt đó đi xin lỗi thì dù là Nhuận Tông cũng không nhịn được mà chấp nhận lời xin lỗi đó.
Biết làm sao được chứ? Anh tuấn không bằng người ta thì oan ức gì nữa.
Khi đám người tỏ thái độ đã quay lại hàng, Nhuận Tông thở dài một hơi. Sau đó Bạch Thiên an ủi hắn với vẻ mặt thương hại.
“Thì ra con vất vả như vậy.”
“... Trước khi sư thúc đến thì con không cảm thấy vất vả vậy đâu.”
“Ý con là gì?”
“Không, không có gì đâu ạ.”
Hắn phải nói gì chứ?
“Thì con cũng có bận nhưng không đến nỗi mệt như thế.”
“Thế à?”
“Chuyện này chẳng là gì so với cực khổ tên kia gây ra cả.”
“... Vậy là may rồi.”
Đó là sự thật. Bình thường chuyện thế này chỉ khiến người ta mệt mỏi về tinh thần hơn là thể chất. Nếu thể lực của đệ tử Hoa Sơn được ví như đá tảng, thì tinh thần họ được tôi luyện bởi Thanh Minh không khác gì kim cương.
Bạch Thiên nhìn các đệ tử Hoa Sơn đang bận rộn chạy khắp nơi.
‘Mọi người đang làm rất tốt.’
Đường Môn đúng là đã giúp đỡ không ít, thế nhưng các đệ tử Hoa Sơn cũng đang làm tốt phận sự của mình. Tất cả đều trông rất phấn khích. Bạch Thiên nhìn cảnh ấy không khỏi mỉm cười.9
Bạch Thiên vừa cười nhẹ vừa nói tiếp.
“Dù sao thì có nhiều người tụ họp về đây như vậy không tránh khỏi việc phát sinh vấn đề. Nên các con không được rời mắt dù chỉ một chút đâu đấy.”
“... Con có đều muốn nói…”
“Hả?”
“Còn Thanh Minh ạ?”
Nhuận Tông nhìn hắn.
Trên gương mặt rạng ngời của Bạch Thiên đột nhiên xuất hiện những đám mây đen.
“... Ta vẫn đang tìm nó.”
“Nó chắc là trốn ở xó xỉnh nào rồi, những lúc thế này không phải sẽ tốt hơn sao ạ?”
“Con có thể yên giấc khi đâu đó trong nhà có ngòi nổ bị chôn mà con không biết nó sẽ phát nổ khi nào không?”
“Không thể ạ.”
Bạch Thiên ngước nhìn bầu trời trong xanh rồi gật đầu với vẻ mặt tối sầm.
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì con phải tìm ta hoặc Vân Nham sư thúc tổ ngay lập tức. Còn không thì tìm Bạch Thương sư thúc.”
“Con đã rõ rồi ạ.”
… Và phải quản cả Chiêu Kiệt nữa.”
“... Vâng con đã ghi nhớ rồi ạ.”
Sau khi dặn dò, Bạch Thiên nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm.
“Mà tiểu tử đó trốn ở đâu rồi nhỉ?”
Cái tên Thanh Minh này thật sự khó nắm bắt thật.
Nếu hắn ở trước mặt thì thấy khó chịu, khi hắn biến mất thì lại khiến người ta thấy bất an. Các đệ tử Hoa Sơn mà được lựa chọn giữa việc tiểu tử đó ở trước mặt họ hoặc là không, thì họ cũng cắn răng mà chọn nhìn mặt hắn còn tốt hơn.
Núi có sập ngay trước mắt còn đỡ hơn là không nhìn thấy nó.
“Hưm. Đáng lẽ Dã Thú Cung hoặc Băng Cung phải đến nhanh lên chứ. Vậy thì nhân lực sẽ tăng lên và ta có thể dễ dàng canh chừng Thanh Minh hơn.”
Gâu gâu!
“Ta cũng biết là ‘vớ vẩn’ nên con không cần thiết phải làm như vậy.”
“ Dạ?”
“Con vừa làm tiếng chó không phải sao?”
(Note: chỗ này tác giả chơi chữ
개소리: nhảm nhí, vớ vẩn
개소리: Tiếng chó sủa)
“... Sư thúc nói gì vậy chứ? Con có làm gì đâu ạ.”
“Hả?”
Bạch Thiên nhìn Nhuận Tông rồi nghiêng đầu.
Gâu! Gâu gâu!
Ẳng Ẳng Ẳng!
Mắt Bạch Thiên bắt đầu trợn lên.
‘Vậy đây là tiếng chó sủa thật à?’
Đây cũng không giống ‘tiếng chó’ khi Thanh Minh oang oang điều gì đó mà thật sự là tiếng chó đang sủa.
“Ơ?”
“Con cũng nghe thấy chứ?”
“Vừa nãy rõ ràng là tiếng chó sủa…”
Những đệ tử khác cũng nghe thấy tiếng ấy, ai nấy đều hoang mang.
Trên mặt họ tràn đầy vẻ bối rối.
Thực tế thì nơi nào có nhà dân, nơi đó có tiếng chó sủa cũng là bình thường.
Vấn đề đây lại là Hoa Sơn.
Có ai lại nghe thấy tiếng chó sủa trên đỉnh núi nơi chim bay mỏi cánh tìm chốn nghỉ không? Thậm chí âm thanh đó ngày một gần hơn.
“... Không lẽ?”
Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra. Các gia nhân đang tiếp đãi khách cũng không khỏi bối rối mà hướng mắt về phía ấy.
“Cái, cái gì!”
“Không, không lẽ là…”
“Tránh ra nào!”
Những người đang túm tụm ở sơn môn bắt đầu tránh sang hai bên. Ngay sau đó, một đám đông từ xa đang tiến lại gần.
“... Là Nam Man Dã Thú Cung.”
“Vâng. Là Nam Man Dã Thú Cung.”
“Nhìn thôi là biết Nam Man Dã Thú Cung rồi.”
Một đại hán có thân hình cao to lực lưỡng đang hùng hổ tiến tới. Mái tóc hắn nếu không nói là bù xù khó coi thì có thể nói là vĩ đại như bờm của sư tử, điều này làm cho thân hình vốn to lớn của hắn trông càng đồ sộ hơn. Cả đôi giày làm bằng da và tấm da hổ quấn quanh người cũng làm người khác phải chú ý.
Thế nhưng điều đáng quan tâm hơn vẻ ngoài của người này là mấy đại khuyển phía trước.
“Gâu! Gâu gâu! Gâu! Gừ!”
Hai con Đại Hắc Khuyển bị tròng dây xích đang nhìn hai bên trái phải, chúng gầm gừ tựa hồ có thể chực xông vào tấn công ngay tức khắc. Thế nhưng, chỉ một lúc, tên đại hán vạm vỡ giật nhẹ sợi dây xích, tức thì bọn chúng trở nên ngoan ngoãn và đi về phía trước.
“... Là Cung chủ.”
“Vâng. Là Cung chủ”
Bạch Thiên há miệng nhìn cảnh tượng đó, và cất tiếng hỏi người bên cạnh.
“... Ta nghe nói đã bảo họ đừng mang dã thú đến rồi mà?”
“Đúng là vậy. Nhưng…”
“Nhưng sao cơ?”
“... Nhưng lại không bảo là đừng mang chó đến. Không thể tin được là họ lại…”
“…”
Dù sao đây cũng không phải là trách nhiệm của Đường Môn.
“Đi thôi!”
Giọng nói sang sảng vang lên, Mạnh Tiểu dẫn đàn đại khuyển bước vào nội môn Hoa Sơn. Vấn đề là không phải chỉ mình Mạnh Tiểu dẫn theo chó.
A gruuu!
Ẳng! Ẳng! Ẳng!
Những tên theo sau hắn mỗi người cũng dẫn theo ít nhất một con.
Đại Khuyển, Tiểu Khuyển, chó dễ thương… Ơ. Có cả mấy chú chó dễ thương… à, không không phải!
Bạch Thiên bất giác đưa tay ôm mặt.
"... Đây mà là Dã Thú Cung gì chứ. Là phường buôn cẩu thì đúng hơn."
Bảo họ không dẫn dã thú thì họ mang chó theo!
Với lập trường của Bạch Thiên, trong lòng hắn vô cùng khó chịu và muốn nổi đóa tại chỗ. Nhưng mà nếu nghiêm túc nghĩ thì đây quả đúng là một cách xuất hiện vô cùng hoành tráng của Nam Man Dã Thú Cung.
“Cái gì thế, bọn người đó…”
“Đó đâu phải là y phục của Trung Nguyên đâu nhỉ?”
“Là, là Dã Thú Cung! Nam Man Dã Thú Cung!”
“Hả? Là bọn họ ư?”
Ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía các cung đồ Nam Man Dã Thú Cung.
Nam Man Dã Thú Cung.
Đã  nghe danh nhiều lần nhưng hôm nay là lần đầu tiên được nhìn tận mắt thế này. Vân Nam thì đang kiểm soát việc ra vào của võ giả Trung Nguyên, còn cung đồ Dã Thú Cung thì được vào Trung Nguyên thế này ư?
“Dã Thú Cung… Nhưng tại sao Dã Thú Cung không dẫn theo dã thú mà lại mang chó theo nhỉ?”
“Chó không phải là dã thú à?”
“Ngươi điên à?”
“... Ta xin lỗi.”
Cảnh tượng này đúng là kỳ lạ.
Họ cảm nhận được khí thế to lớn phát ra từ các cung đồ Dã Thú Cung. Và thực tế thì không có gì phải bàn cãi về cơ bắp vô cùng săn chắc của các cung đồ. Chỉ cần nhìn kẻ dẫn đầu thôi đã rùng mình rồi.
Thế nhưng..
‘Nhìn họ như mấy phường buôn cẩu vậy.’
‘Lần đầu trong đời ta thấy cảnh tượng lạ lùng như vậy đó.’
‘Thật khác với những gì ta nghe thấy.’
Mọi người đều không khỏi bối rối. Bạch Thiên cũng như vậy.
“Tại sao lại mang chó đến chứ…”
Lúc đó.
“Hô hô.”
Đột nhiên có tiếng cười vang lên, Bạch Thiên quay đầu lại nhìn.
Thanh Minh xuất hiện từ đâu không biết, hắn nhìn quang cảnh đó rồi bật cười.
“Đúng là loạn thật rồi.”
“…”
Bạch Thiên nhanh chóng gật đầu.
Thanh Minh à. Lâu lắm rồi ta mới hoàn toàn đồng ý với ý kiến của con đó.
Vậy phải làm gì với bọn họ đây nhỉ?
Dường như nghe thấy tiếng lòng của Bạch Thiên, Thanh Minh đi về hướng sơn môn.
Mạnh Tiểu đi đầu đoàn, nhìn thấy Thanh Minh hắn liền cười vui vẻ.
“Ư haha…”
Thế nhưng, khi hắn bật cười sảng khoái thì lũ chó trong đoàn cũng bắt đầu cất tiếng sủa theo.
Gâu! Gâu gâu! Gâu!
Mấy con chó vùng vẫy như thể chúng sắp xông ra ngay lập tức, dây xích bị kéo căng ra.
“Tặc tặc, lũ chó này…”
Thanh Minh cau mày, trợn tròn mắt. Lúc hắn định nói gì đó thì…
Lấp ló.
Bạch Nhi đang nằm dưới gáy hắn ngó đầu ra nhìn lũ chó, nó phát ra một âm thanh uy hiếp và đưa ánh mắt vô cùng đáng sợ về phía bên kia.
Kítttt!
Ẳng. Ẳnggg.
Ngay lúc đó, mấy con đại khuyển đang sủa dữ dội liền im bặt, tè cả ra ngoài. Khách khứa đứng xem tròn mắt nhìn hình ảnh lũ đại khuyển đang run rẩy vô cùng đáng thương.
“Cái, cái gì thế?”
“Sao đột nhiên bọn chúng lại như thế?”
Với người khác là chuyện khó hiểu, nhưng với Mạnh Tiểu lại thấy vô cùng khoái chí với trò vui trước mắt.
“Tên tiểu tử đó vẫn như xưa. Đúng rồi, vẫn vậy đúng chứ?”
“Sao lão lại dẫn đám đại khuyển này đến đây chứ? Dã Thú Cung đổi tên thành Cẩu Bang rồi à.”
“Hả? Không phải…, ta không đưa chúng từ Vân Nam đến. Ngươi biết mà, Dã Thú Cung đâu phải là nơi chó dễ dàng sinh tồn được?”
Chính xác là vậy. Nơi mà chồn còn đánh lại hổ thì làm sao chó có thể sống bình yên được chứ?
“Vì yêu cầu của Đường Môn, nên chỉ có bọn ta xuất phát nhưng…”
“Nhưng sao?”
Mạnh Tiểu chép miệng.
“Trên đường đến đây ta thấy có quá nhiều chó hoang bị bỏ rơi, có nhiều con còn sắp chết đói đến nơi.”
“…”
“Vậy nên ta nhặt từng con về…”
Mấy con chó nhìn Bạch Nhi đầy sợ hãi, chúng đứng quanh chân của Mạnh Tiểu, rồi rụt đầu trốn đi.
“Giờ đã có chút tình cảm rồi…”
“…”
Nghe mấy lời thật thà của Mạnh Tiểu, má Thanh Minh giật giật.
“Vậy nên… lão thu nhận từng này con?”
“... Ta không thể bỏ rơi chúng được. Ta đã định để chúng dưới chân núi nhưng, bọn chúng không chịu rời.”
“…”
Mạnh Tiểu đang có chút bối rối thì nở nụ cười sảng khoái. Nghe có chút gượng gạo.
“Haha! Chuyện đó có gì quan trọng đâu! Chúng ta vào trong đi! Lâu rồi mới gặp ngươi, ta vui cứ như bay bổng trên trời!”
“Lão đừng có mà lươn lẹo!”
“Hahaha! Vào trong thôi, vào thôi!”
“Khư ưm…”
Mạnh Tiểu vỗ nhẹ vào vai Thanh Minh rồi đưa hết lũ chó vào nội môn Hoa Sơn.
Đó chính là khoảnh khắc mọi người trong Hoa Sơn khắc ghi cái tên Nam Man Dã Thú Cung
… Chắc chắn là vậy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top