Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

668

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap668
Chapter 668. Ta là chủ nhân, tại sao phải xin lỗi? (2)
Rầm!
Dương Cảnh ngã lăn quay, máu mũi phun ra như thác nước.
Tất cả mọi người bần thần nhìn cảnh tượng ấy một hồi lâu mới dần lấy lại tinh thần.
‘Ta vừa nhìn thấy cái gì thế này?’
‘...Trời đất ơi.’
Thiết Đảm Hào Dương Cảnh.
Tuy lão không phải là người quá nổi danh trên giang hồ, nhưng dẫu sao lão cũng là người có tiếng tăm tại Hồ Nam.
Thế nhưng…
‘Chỉ với nhất kích thôi ư?’
‘Ơ khoan, hắn vừa đạp thẳng vào mặt người khác á?’
‘Hắn hạ gục Thiết Đảm Hào dễ vậy sao?’
‘Làm, làm vậy cũng được hả?’
Khi chứng kiến cảnh tượng quá vô lý, con người sẽ không dám phán đoán bừa bãi.
Thanh Minh đã đánh bại Thiết Đảm Hào chỉ với nhất kích, và cho dù Hoa Sơn Thần Long có là đệ nhất cường giả ở Hoa Sơn đi chăng nữa, thì cũng không ai có thể phủ nhận sự thật rằng hắn đã đánh khách nhân.
“Này… này, cái tên điên n…”
Chiêu Kiệt ngắc ngứ tựa như hắn chẳng thể nói lên lời.
Các đệ tử Hoa Sơn đứng sau lưng hắn cũng ngơ ngác nhìn Thanh Minh, đồng tử của họ cùng dao động.
‘Tổ sư tên điên này.’
‘Đúng là Thanh Minh. Chẳng cần nghĩ ngợi, cứ thế lao thẳng vào luôn.’
‘Rốt cuộc nó ăn cái quái gì mà lớn thành bộ dạng này vậy trời?’
Chỉ riêng Chiêu Kiệt là không thể bình tĩnh như các đệ tử khác.
“Kh, không… không, tên điên này… woa… đúng thật là…”
Thanh Minh thản nhiên nói khi thấy Chiêu Kiệt ôm ngực thở hổn hển.
“Sư huynh này.”
“Hả? Hả?”
“Sư huynh mau rắc muối tiễn vong đi.”
“…”
“Nhà đang có tiệc mà, xui xẻo thật đấy. Chậc!”
Đúng đấy, Thanh Minh. Ta vô cùng đồng ý với đệ.
Nhưng…!
“Làm sao mà ta đuổi khách đi được! Đệ bị điên à!”
“Khách cái con khỉ khô! Ta không có loại khách này!”
“Dù chuyện gì đang xảy ra thì đệ cũng phải nắm bắt tình hình trước chứ! Tên tiểu tử này, tại sao lần nào đệ cũng tay nhanh hơn não vậy hả?”
“Sao lần nào sư huynh cũng nói nhảm thế nhỉ? Ta làm gì sư huynh cũng càm ràm, nhức hết cả tai.”
Đúng rồi đấy! Vì ai mà lúc nào ta cũng phải lảm nhảm hả!
Nhưng mà… hừ…
“Đệ, đệ mau xin lỗi đi!”
“Tại sao?”
“Đánh khách xong thì phải xin lỗi chứ! Nếu đệ là chủ nhân của bữa tiệc thì đương nhiên là phải xin lỗi rồi!”
Thanh Minh nhìn Chiêu Kiệt với vẻ mặt ‘lại chuyện nhảm nhí gì nữa đây?’
“Ơ, ta đúng là chủ nhân thật, nhưng tại sao ta lại phải xin lỗi?”
“Chẳng phải ngài ấy đến đây để chúc mừng lễ thành lập Thiên Hữu Minh sao!”
“Ơ, thì đúng là lão ta đến đây để chúc mừng, và ta là chủ nhân của bữa tiệc, nhưng ta đang hỏi tại sao ta lại phải xin lỗi kia mà.”
“…”
Chiêu Kiệt hoàn toàn không biết phải giải thích từ đâu. Cuối cùng hắn chỉ biết câm nín, ngơ ngẩn đứng nhìn. Thanh Minh lại thản nhiên nói.
“Cái loại khách mời mà nói nhảm thì chỉ xứng đáng bị ăn đập thôi.”
Thành thật mà nói, Chiêu Kiệt cũng rất muốn vỗ tay hưởng ứng. Câu nói ấy hệt như một dòng nước mát lành chảy xuống cổ họng đang nóng ran của hắn.
Tuy nhiên bây giờ hắn là người phải giải quyết hậu quả Thanh Minh gây ra mà?
“Nhưng, nhưng bây giờ thì không được!”
“Hả?”
Chiêu Kiệt tái mét nói.
“Họ đến đây để chúc mừng lễ thành lập liên minh đấy! Đối đãi tử tế với họ là nhiệm vụ của…”
“Cái gì?”
Thanh Minh nghiêng đầu như thể hắn vừa nghe được một chuyện rất kỳ lạ.
“Sư huynh là đồ ngu si đần đấy à?”
“...Hả?”
“Chúng ta là chủ nhà cơ mà, tại sao phải để mắt tới chuyện đó chứ?”
“…”
Thanh Minh nhăn nhó.
“Nếu phải chú ý tới sắc mặt của chúng thì ta đã không thành lập liên minh rồi! Chẳng thà ta cứ ở Hoa Sơn tự do tự tại còn tốt hơn! Ta lập liên minh để chúng ta mạnh hơn, tại sao ta phải bận tâm tới chúng chứ. Ta lập liên minh này để đập nát đầu mấy lũ ta không vừa mắt mà!”
Cái gì? Đệ nói thật đấy hả?
À không, cho dù đệ có lập liên minh vì lý do đó thật đi chăng nữa, thì sao đệ có thể nói ra điều đó trước mặt nhiều người như vậy chứ, tên điên này!
“Kẻ nào gây chuyện thì cứ thẳng tay mà đập! Đập chết chúng luôn đi!”
“…”
Chiêu Kiệt biết. Hắn biết rất rõ.
Thế nhưng thỉnh thoảng, hắn mới thực sự cảm nhận được.
‘Tên tiểu tử này còn điên hơn cả những gì ta tưởng tượng nữa. Nhức hết cả đầu.’
Chiêu Kiệt không thể biết, là hắn đã nghĩ như vậy trước khi ra tay, hay là sau khi ra tay xong hắn mới nghĩ đến chuyện ấy. Thế nhưng, dù là vế nào thì Thanh Minh cũng vẫn là một kẻ vô cùng đáng sợ.
“Khừ… khừ ừ ừ ừ…”
Đúng lúc ấy, Thiết Đảm Hào run rẩy nâng người dậy.
Tuy lão chỉ là Môn chủ của một môn phái thuộc dạng trung và tiểu môn phái, nhưng lão không thể bị đệ tử đời thứ ba của môn phái khác đá bay dễ dàng như vậy. Vậy nhưng lúc này, chẳng còn ai ngạc nhiên vì chuyện đó nữa.
Bởi vì Hoa Sơn Thần Long đã đánh bại cả trưởng lão Võ Đang.
“Hừ… hự!”
Dương Cảnh sờ lên cái mũi đang chảy máu ròng ròng.
Cũng may là lão không nhìn thấy mặt mình lúc này. Nếu không, lão sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ ngay khi vừa nhìn thấy dấu chân to đùng in hằn trên mặt mất.
“Cái… cái tên chết tiệt!”
Hai mắt lão hằn gân máu, nhìn Thanh Minh chằm chằm. Tất cả mọi người xung quanh bất giác nuốt khan trước luồng sát khí bừng bừng như thể lão sẽ lao đến giết chết Thanh Minh ngay lập tức.
Thế nhưng, Thanh Minh lại chẳng có biểu cảm gì, thản nhiên đón nhận ánh mắt của lão.
“Nhìn cái gì? Ngươi không mở mắt đàng hoàng ra nhìn người khác được à? Ta móc mắt ngươi ra bây giờ!”
Hỡi Nguyên Thủy Thiên Tôn ơi. Tên này mà là đạo sĩ gì chứ.
Người hãy làm gì đi! Xin người đấy!
Dương Cảnh tràn ngập hỏa khí, nghiến răng ken két. Chỉ cần nhìn nắm đấm run rẩy kia cũng có thể dễ dàng đoán được lão đang giận tới mức nào.
“Đây!”
Lão hét lên như thể muốn trút hết phẫn nộ.
“Đây! Đây chính là cách Hoa Sơn tiếp khách sao? Là đây á hả?!”
Hai mắt Thanh Minh lại long sòng sọc.
“Ơ, tên khốn kiếp này, ngươi muốn chết thật à?”
“Thôi nhịn đi, Thanh Minh! Đệ không được manh động nữa đâu!”
“Tên tiểu tử này, nếu đệ còn ra tay nữa thì chúng ta thực sự không thể quay đầu được đâu!”
“Bắt lấy nó! Giữ nó lại!”
Đám đệ tử ồn ào lao tới giữ chặt Thanh Minh.
“Buông ra! Không buông à? Các ngươi muốn chết hả!”
Các đệ tử Hoa Sơn vội vàng ghì chặt Hoa Sơn Thần Long đang gầm gừ như thể hắn sẽ xông lên ngay lập tức.
Tuy đây là một cảnh tượng rất đỗi quen thuộc ở Hoa Sơn, thế nhưng, nó đã khiến những người lần đầu tiên chứng kiến đã phải trố mắt kinh ngạc.
‘Đây mà là đạo môn á?’
‘Cỡ này thì Thái Thượng Lão Quân cũng chẳng muốn sống dậy nữa là?’
‘Hoa Sơn Thần Long vốn là người như vậy sao?’
‘Mà sao cả chồn cũng bay đến giữ người vậy?’
Đây chính là khoảnh khắc sự thật về Hoa Sơn vang danh thiên hạ, và Hoa Sơn Thần Long được kỳ vọng là thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú dần dần được hé lộ.
“Bỏ ta ra. Không đánh. Ta không đánh hắn là được chứ gì!”
“Kiểu gì đệ chẳng đánh!”
“Ta đã bao giờ nói không đánh mà lại đánh chưa? Ta đã bao giờ lừa người chưa hả?”
“Vô số lần rồi đấy, tiểu tử chết tiệt!”
“Ơ, vậy hả?”
Dương Cảnh nhìn các đệ tử Hoa Sơn ồn ào, cuối cùng lão không thể chịu được nữa, phẫn nộ hét lên.
“Các ngươi đang trêu tức ta phải không?”
Các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt quay đầu.
“Ta sẽ lan tin này tới các đồng đạo trong giang hồ của ta! Rằng Hoa Sơn các ngươi là một lũ chuyên ức hiếp người khác! Một lũ kiêu ngạo hống hách áp bức cả khách nhân đến chúc mừng.”
Thanh Minh cười khẩy.
“Cứ tự nhiên.”
“Cho dù ngươi có hối hận thì ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi đâu! Ta tuyệt đối sẽ không nhận lời xin lỗi của ngươi!”
“Ta nói ngươi cứ tự nhiên đi mà.”
“Ta nhắc lại một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không…”
“Aiz, điếc tai chết đi được!”
Thanh Minh trợn mắt.
“Ta bảo ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi! Có ai thèm cản ngươi đâu?”
“…”
Dương Cảnh run rẩy tới mức không thốt lên lời. Lão cứ tưởng tình hình đã đến mức này, Thanh Minh sẽ biết điều mà lui, không ngờ hắn lại thốt ra những lời khó tin như thế.
‘Rốt cuộc hắn đang làm gì vậy?’
Nếu hắn biết suy nghĩ, hắn phải biết hắn đã gây ra họa lớn đến mức nào. Và đáng lý, hắn phải co rúm người sợ hãi trước những việc bản thân đã gây ra.
Ấy vậy mà cái tên này lại đang lớn lối thay vì co rúm người sợ hãi trước việc hắn vừa gây ra sao?
“Ngươi, ngươi có thể chịu trách nhiệm cho chuyện này không?”
“Tại sao ngươi phải lo lắng chuyện đó chứ? Đó là việc của ta chứ không phải việc của ngươi.”
“…”
“Ngươi cũng tốt bụng gớm nhỉ? Lo cả chuyện của ta nữa cơ đấy? Và! Nếu ngươi tốt bụng như vậy thì ngươi đã tốt ngay từ đầu rồi! Tại sao bây giờ ngươi mới giả vờ tốt bụng thế. Ghê tởm. Ta đập vỡ đầu ngươi ra bây giờ!”
Hơ hơ.
Thanh Minh của chúng ta đúng là hiền đi nhiều rồi đấy. Nếu không hắn đã đập vỡ đầu lão từ lâu rồi.
“Được rồi, mời ngươi cút đi cho. Muốn đi đâu rêu rao gì, cứ tự nhiên nhé.”
Thấy sự tình diễn biến không như mong muốn, Dương Cảnh nhìn quanh tìm kiếm sự giúp đỡ. Lão muốn những người đang tụ tập ở đây cùng lên tiếng.
Tuy nhiên, những người đối mắt với lão đều lén lút quay mặt làm ngơ. Như thể họ không muốn dính dáng gì với lão nữa.
‘Kh, không… Tại sao chứ?’
Chẳng phải khi nãy họ vừa lớn giọng đứng về phía lão sao? Sao bây giờ lại né tránh ánh mắt của lão như vậy?
Đó là bởi Dương Cảnh đã quên mất một điều.
Tất cả những người đang có mặt ở đây đã cảm nhận được sức mạnh của Hoa Sơn. Và lý do khi nãy họ dám lớn lối, chính là vì họ cho rằng Hoa Sơn sẽ vì giữ thể diện mà không cưỡng chế đuổi họ ra khỏi đây.
Thế nhưng, suy nghĩ đó đã bị cú đạp của Thanh Minh đá bay ngay lập tức.
Hoa Sơn không phải là một tiểu môn phái ở Thiểm Tây.
Tuy có thể về mặt cảnh giới võ công, họ vẫn chưa sánh bằng Cửu Phái Nhất Bang, thế nhưng sức ảnh hưởng của họ lại hơn hẳn Cửu Phái Nhất Bang.
Trên đời này ngoài họ ra, làm gì còn môn phái nào khiến hai môn phái thống trị Tái Ngoại phải cúi đầu trước mình chứ.
“Ngươi…”
Dương Cảnh nghiến răng trước cảnh tượng bất thường này.
“Vậy là ta có thể hiểu Hoa Sơn không hậu thuẫn cho các môn phái ở Trung Nguyên, mà là các môn phái Tái Ngoại đúng không?”
Rồi lão lôi ra át chủ bài.
Hoa Sơn là một môn phái ở Trung Nguyên, nên họ sẽ không thể dễ dàng trả lời câu hỏi này. Bởi việc một môn phái Trung Nguyên thừa nhận đang hậu thuẫn môn phái Tái Ngoại chính là một nhát dao chí mạng đối với họ.
Thế nhưng, câu trả lời lại nằm ngoài sự dự đoán của lão.
“Vậy thì sao?”
“…”
Hai mắt Dương Cảnh run rẩy.
“Vậy, vậy là Hoa Sơn đang…”
“Tiên sư cái con cẩu già này, sao từ nãy tới giờ ngươi cứ hỏi mấy câu gai miệng thế nhỉ? Các ngươi đã làm được gì cho ta mà ta phải bỏ mặc Băng Cung và Dã Thú Cung để bảo vệ các ngươi chứ?”
“…”
“Tái Ngoại có gì quan trọng ư? Nếu ngươi còn dám nói câu đó trước mặt ta một lần nữa thì ta sẽ kéo lưỡi ngươi ra cạo cho bằng sạch đấy!”
“Ngươi, ngươi đúng là một kẻ không có lễ nghĩa…”
“Hả, lễ nghĩa á? Hờ, nói hay lắm. Hay để ta dạy ngươi biết lễ nghĩa là gì nhé?”
Các đệ tử Hoa Sơn vừa thả lỏng một chút lại vội vàng xông tới túm chặt lấy Thanh Minh.
“A, ngài đừng động tới nó nữa!”
“Chẳng, chẳng lẽ ngài không nhìn ra chuyện gì nên làm và không nên làm sao!”
“Xin ngài hãy chạy đi! Nhanh lên!”
Các đệ tử Hoa Sơn đều biết động tới Thanh Minh chỉ có một kết cục, liền vội vàng hét về phía Dương Cảnh.
Đúng lúc Dương Cảnh loay hoay không biết nên làm gì.
“Có chuyện gì thế?”
Mọi người vội vàng đứng nép sang hai bên. Huyền Tông chầm chậm bước tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top