Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

694

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap694
Chapter 694. Giả mạo cái gì cơ? (4)
“Ngươi nói mạo danh cái gì chứ?”
Huyền Tông hỏi với vẻ mặt không thể tin nổi. Thế rồi Thanh Minh quay sang Hồng Đại Quang. Hồng Đại Quang lúc này thật sự chỉ muốn khóc.
‘Sao ta lại ở đây… '
Dĩ nhiên hắn tin rằng mình nên sống như một thể với Hoa Sơn. Nhưng điều đó không thực sự có nghĩa là hắn phải báo cáo mọi chuyện như một đệ tử của Hoa Sơn?
"Cái đó…”
Một cảm giác bất công đang trào dâng, nhưng đầu gối tự nhiên quỳ xuống trước mặt Huyền Tông thể hiện tình cảnh của hắn ta.
Không có lý do gì để quỳ xuống trước Chưởng môn nhân của môn phái khác. Nhưng vấn đề là Hoa Sơn Thần Long bên cạnh cũng đang quỳ. Hắn sợ hậu quả của việc ngồi quá thoải mái rồi hết đường trở về.
"Có vẻ như có ai đó ở Giang Tây đang mạo danh đệ tử Hoa Sơn."
"Ồ…”
Huyền Linh thở dài, không giấu được vẻ hoang mang. Huyền Tông nhìn qua Huyền Thương rồi hỏi.
"Ta chỉ hỏi để phòng hờ, có ai giấu ta gửi đệ tử đến Giang Tây không?"
“Làm sao có chuyện đó được, thưa Chưởng môn nhân. Lần đầu bọn đệ nghe thấy chuyện này mà”.
"Hừm."
Huyền Tông lặng lẽ vuốt râu và chìm vào suy nghĩ.
“Mạo danh à…”
Cũng không phải là một chuyện hiếm hoi gì.
Cái danh đệ tử của danh môn chính phái chính là một sự bảo đảm không gì chắc chắn hơn.
Cũng như có rất nhiều người muốn xếp hàng chỉ cần nghe tiếng là quan phủ chức cao vọng trọng, đệ tử của một môn phái có danh tiếng cao cũng vậy, chắc chắn sẽ nhận được sự đãi ngộ mà người khác không thể tưởng tượng được.
Trung Nguyên rất rộng lớn.
Dù số lượng đệ tử của danh môn có đông đến đâu, nếu so với Trung Nguyên rộng lớn này cũng chỉ là số ít. Cho dù có người ở Tứ Xuyên xa xôi giả làm đệ tử Thiếu Lâm, thì ở Thiếu Lâm cũng khó mà khẳng định được sự thật đó ngay trong thời gian ngắn.
Vì lý do này mà từ xưa đến nay, thỉnh thoảng vẫn có những trường hợp bị lừa đảo giả danh là đệ tử của danh môn chính phái đến từ Trung Nguyên.
Khi nghe tin những người như vậy xuất hiện, mỗi môn phái đều cố gắng giải quyết bằng cách nào đó vì danh dự của bổn môn.
Những kẻ mạo danh đệ tử danh môn chính phái, vậy ai biết được chúng sẽ làm gì với danh nghĩa đó chứ?
Vì vậy, đây vốn là một việc gì đó rất tồi tệ về ...… Nhưng…
‘Sao tâm trạng ngài ấy lại có vẻ rất tốt vậy nhỉ?’
Hồng Đại Quang nhìn khóe môi đang giật giật của Huyền Tông.
Và Huyền Tông không phải là người duy nhất.
Các trưởng lão ở hai bên trái phải cũng đang gồng lên như thể họ khó kìm lại được những tràng cười sảng khoái. Đặc biệt, Huyền Thương còn không ngừng run vai.
"E hèm!"
Huyền Tông là người đầu tiên tỉnh lại, lấy tay che miệng và giả vờ ho.
“Nếu là sự thật thì đây là một khư…E hèm! Chuyện lớn ...…Khụ! Phải, là chuyện lớn. "
Chuyện đó…Chưởng môn nhân. Tại sao từ nãy đến giờ ngài không thể kìm được tiếng cười của mình?
Hồng Đại Quang nhìn họ với vẻ nghi ngờ, tự hỏi liệu có điều gì đó chỉ mình hắn không biết hay không. Ngay lúc đó, Thanh Minh đột nhiên mở mắt và hét lên.
"Từ từ, đây không phải chuyện tốt gì đâu!"
“…”
“Tất nhiên là con hiểu cảm giác của mọi người. Việc kẻ mạo danh ra mặt đồng nghĩa với việc chúng ta đã trở nên nổi tiếng, và cũng có nghĩa là chúng ta đã trở thành một môn phái lớn đáng để mạo danh!”
"Haha, con cũng nghĩ vậy đúng không?"
"Thật là, đã bảo đây không phải là chuyện tốt lành gì rồi mà!"
Huyền Tông mãi vẫn không thể kiềm chế được nụ cười trên khuôn mặt mình.
Sau đó Hồng Đại Quang mới hiểu ra sự việc và mặt hắn tối sầm lại.
‘Ồ, ra là vậy ư?’
Nghĩ lại thì cũng đúng thế thật.
Vì đây là Hoa Sơn. Không sai, chính là Hoa Sơn đó. Nếu vậy thì tất cả đều trở nên hợp lý rồi.
"Khụ khụ. Đúng vậy, dù sao đi nữa...…”
Huyền Tông không ngừng vuốt râu rồi quay đầu lại nhìn Huyền Linh.
"Là chuyện không thể bỏ qua đúng không?"
"Đúng. Không có môn phái nào cho phép điều này xảy ra. Ngay cả Thiếu Lâm, nếu xảy ra chuyện tương tự, chẳng phải sau này cũng phái đệ tử đi bắt kẻ mạo danh đó hay sao? "
"Đúng vậy."
“Nếu kẻ đó bị truy nã vì phạm tội giết người và bỏ trốn, Hoa Sơn cũng sẽ phải chịu oan cái ô danh đó. Nó có thể giải thích, nhưng một lời giải thích cũng chỉ là một lời giải thích. Danh tiếng một khi đã mất thì rất khó lấy lại”.
Huyền Tông chậm rãi gật đầu với khuôn mặt hơi tối.
"Không sai."
"Tại hạ có thể nói vài lời không?"
Huyền Tông nhìn Hồng Đại Quang và gật đầu. Hồng Đại Quang hít một hơi thật sâu và nói.
“Nếu là thời điểm khác thì nó có thể không thực sự quan trọng. Nhưng tại hạ nghĩ bây giờ là lúc không nên chần chừ. Sự nổi tiếng của Hoa Sơn cùng với tên tuổi của Thiên Hữu Minh hiện là chủ đề nóng nhất. Với danh tiếng đang lên như hiện nay, nếu có chuyện gì xảy ra thì chẳng khác nào bị dội một gáo nước lạnh vào người”.
“Ừm. Quả nhiên là thế."
Huyền Tông gật đầu đồng ý. Sau đó Huyền Linh lại hỏi Hồng Đại Quang.
"Phân đà chủ."
"Vâng, trưởng lão."
"Các vị đã đối phó với điều này bằng cách nào khi nó xảy ra với Cái Bang?"
“… A?"
"Ý ta là khi có kẻ mạo danh Cái Bang xuất hiện, mọi người đã dùng cách gì."
"Ờ thì, chuyện đó…”
Hồng Đại Quang gãi đầu với vẻ mặt khó hiểu một lúc lâu rồi mới trả lời.
"Cái, Cái Bang chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ."
"Hả?"
“… Ngài thử nghĩ mà xem, có người nào lại ăn no rửng mỡ đi giả dạng ăn mày không? Mạo danh là vì mục đích đạt được lợi ích gì đó mà...…”
"À…”
Vẻ mặt ngượng ngùng lan tràn trên gương mặt Huyền Linh.
"Cái đó… Ừm, xin thứ lỗi."
“… Không sao."
Hồng Đại Quang nhìn xa xăm.
Cuộc sống của Cái Bang là như vậy. Ngay cả khi trở thành một phân đà chủ hay trưởng lão, những người biết sẽ nhận ra, nhưng trong mắt những người thường, bọn họ chỉ là một kẻ ăn mày có chút quyền lực mà thôi.
Tuy nhiên, mạo danh những chức vị cao trong Cái Bang rủi ro rất cao. Vậy nên gần như không ai giả danh bọn họ.
"Nói tóm lại!"
Rầm!
Thanh Minh đập mạnh xuống sàn.
"Phải bắt bằng được tên khốn này!"
“…”
“Khốn kiếp, giả ai không giả lại dám giả mạo đệ tử Hoa Sơn? Phải đánh cho đầu hắn nở hoa mới đúng!”
“… Đó không phải là điều để quá phấn khích như vậy đâu Thanh Minh à."
"Cái gì? Không nên sao? "
Ôi trời. Nhìn mắt tiểu tử đó đi.
Huyền Tông rụt người lại trước ánh mắt của Thanh Minh. Không đến gần chó điên là thượng sách.
“Tại sao chứ, đây không phải là một chuyện nên nổi giận hay sao! Là Hoa Sơn chứ không phải một tên ăn xin! Không, thậm chí còn không phải là một người ăn xin! Ngay cả đám ăn xin cũng biết là ai đã tạo ra một Hoa Sơn như bây giờ!”
Thanh Minh à. Thật tốt khi con có nhiều tình yêu với Hoa Sơn, nhưng dù nhìn thế nào đi nữa thì con mới là người chửi nhiều nhất Hoa Sơn này đó.
Tại sao không tập thói quen suy nghĩ một lần nữa trước khi nói vậy chứ?
“Những cực khổ đều là ta… Không, là chúng ta chịu đựng, chẳng nhẽ vì vậy mà phải làm lơ đi ư? Ai có thể nuốt trôi cục tức này được?”.
“…”
“Đám người này chỉ có một hình phạt thích đáng duy nhất chính là làm phân bón cho cây mai của Hoa Sơn. Con sẽ đi bắt chúng về đây.”
“Con không được đi."
"Tại sao!"
“Đi là để chúng ta không phải mang tiếng xấu, nhưng nếu là con đi thì sẽ phản tác dụng còn gì.”
“…”
Thanh Minh nghe lời này lại cứng họng không thể nào phản bác lại được.
“… Nếu vậy thì cho hắn ta bán sống bán chết và mang hắn về đây”.
"Con còn muốn giết hắn ta rồi đem về đây nữa hả?!"
Huyền Tông cảm thấy trong người cứ bừng bừng như sắp nổ tung. Lúc này, Huyền Linh lặng lẽ cất lời.
"Chưởng môn nhân."
"Hửm?"
"Chúng ta không thể suy nghĩ quá đơn giản được."
"Ý đệ là?"
"Nếu là môn phái khác, chắc chắn đó là kẻ giả mạo, nhưng nếu là Hoa Sơn, hắn có thể là hậu duệ của Hoa Sơn chúng ta."
"A…”
Mặt Huyền Tông cứng lại trước suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu.
Đã có lúc ông ta nghiêm phạt những người rời bỏ Hoa Sơn và hậu nhân của họ. Nhưng họ không phải là toàn bộ những người đã rời khỏi Hoa Sơn. Cũng có những người đã rời khỏi Hoa Sơn ngay cả khi bối phận còn cao hơn cả Huyền Tông.
"Có nghĩa là họ có thể là hậu nhân của những người đã từng rời đi."
"Đúng."
"Hừm."
Huyền Tông nghĩ một lúc rồi gật đầu.
“Ngay cả khi đúng như vậy, ta không hiểu tại sao bọn họ lại không đến Hoa Sơn thừa nhận thân phận mà lại là ở Thiểm Tây xa xôi kia… Chắc chắn chuyện không đơn giản.”
Huyền Tông liếc nhìn Thanh Minh. Đôi mắt ông ta trầm lặng đến lạ.
‘Thật kỳ lạ.’
Nếu là Thanh Minh mà ông ta biết thì đã nổi đóa lên rồi nói ‘đã bỏ đi rồi thì làm gì còn là đệ tử Hoa Sơn nữa mà còn ở đó mạo nhận là đệ tử bổn môn‘ chứ không phải ngậm miệng không nói gì như bây giờ.
Như thể sự xúc động lúc trước chỉ là tung hỏa mù.
Bây giờ điều đó không quan trọng vậy nên Huyền Tông nói với một giọng nặng nề.
“Đúng vậy, từ những gì ta đã nghe nãy giờ thì có vẻ như đây không phải là điều gì đó nên bỏ qua. Huyền Linh.”
"Vâng, Chưởng môn nhân."
“Hãy phái các đệ tử đi tìm người tự nhận là đệ tử của Hoa Sơn, và tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra ở đó. Nếu cần, ta cho phép áp giải hắn lên Hoa Sơn”.
"Tuân lệnh. Hay là phái Thanh Minh đi?”
“… Lý do."
"A?"
Huyền Tông nhìn Huyền Linh và nói lại.
"Tại sao nhất định phải là nó?"
“…”
“Chẳng nhẽ đệ tử của bổn môn ngoài nó ra đều chết hết rồi hả! Trên bàn không phải chỉ có mỗi đồ nhắm, tại sao cứ hai ba ngày lại chỉ tìm đến Thanh Minh là sao hả!”
"A, không. Chỉ là nếu để chắc chắn nhất thì...…”
"Hẳn là chắc chắn rồi! Chắc chắn mạng sống của kẻ mạo danh kia cũng không còn luôn. Không được! Lần này thật sự là không thể được! Như phân đà chủ đã nói, danh tiếng của Hoa Sơn đang tăng lên, nếu để nó đi thì ai biết sẽ gây ra chuyện gì nữa đây? Trước khi mặt dính đầy đất...…”
"Có thật không?"
Huyền Tông quay qua phía phát ra giọng nói. Khuôn mặt run rẩy nhìn Thanh Minh.
“… Chuyện gì?"
"Không phải, ý con là…Nếu bụi bay vào mắt, thì sẽ thổi chúng đi ấy mà”.
Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt của Thanh Minh trở nên lóng ngóng.
“… A, à không. Con chỉ đang xác nhận lại thôi mà. Chẳng nhẽ con lại để bụi bẩn rơi vào mắt của Chưởng môn nhân? Con cũng là người có lương tâm đấy”.
"Thanh Minh à."
"Gì ạ?"
“… Ta nghĩ là không có đâu. "
"Cái gì không có ạ?"
“Lương tâm đó…”
Các trưởng lão của Hoa Sơn lắc đầu, nhắm chặt mắt. Nước mắt của Hồng Đại Quang cũng dâng lên cùng một lúc.
Chỉ có Thanh Minh là không hiểu được bầu không khí và trừng mắt.
“Dù sao, con cũng không thể nhượng bộ lần này. Chắc rằng con sẽ nhận ra được khuôn mặt của tên khốn nạn đó! Con muốn tận mắt nhìn thấy hắn!”
“… Có khi nào con nói mình sẽ nhượng bộ chưa hả”.
"Vậy thì con sẽ không nhượng bộ cho đến hết lần này thôi."
"Vậy còn lần sau?"
“… Ờ thì? "
Có gì mà phải suy nghĩ đắn đo hả! Tiểu tử thối này!
Huyền Tông thở dài.
"Huyền Linh à."
"Vâng, thưa Chưởng môn nhân."
“Trước khi để Thanh Minh đi hãy chỉ điểm cho nó rõ ràng giúp ta. Những gì không nên làm, và cử những đứa trẻ có thể ngăn tiểu tử này lại khi có chuyện”.
"Như vậy có ổn không ạ?"
“Ngăn cản thì nó sẽ không đi nữa chắc? Đệ cũng thấy rồi đấy, cái khí thế nếu không để nó đi thì nó sẽ bất chấp vượt tường ấy. "
"Vốn tiểu tử đó là vậy còn gì."
Huyền Linh mỉm cười như thể đã đoán trước được việc này.
“Đừng lo, chưởng môn nhân. Có bao giờ Thanh Minh ra ngoài mà gây ra chuyện chứ?”
“… Đệ đang nghiêm túc đấy hả?"
Khi Huyền Tông hỏi lại thì Huyền Linh nhanh chóng thay đổi lời nói của mình.
"Cái đó… Tuy là có gây chuyện nhưng không phải lúc nào cũng như thế! Nó ra ngoài rồi sẽ kiếm lời về cho chúng ta nên sư huynh hãy cứ trông đợi vào nó đi. Ha ha ha!”
Nghe vậy, Huyền Tông mỉm cười.
"Cả hai ra khỏi đây ngay"
“…”
"Bảo Tiểu Tiểu làm một ít thuốc chữa bệnh dạ dày."
“… Vâng."
Ngay khi câu chuyện kết thúc, Thanh Minh bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
"Vậy thì con…”
"Khoan, chờ đã!"
Huyền Tông khẩn trương nắm lấy hắn.
"Người lại sao vậy?"
"Một điều! Hãy hứa với ta một điều thôi! Con phải hứa thì ta mới cho con đi!”
"Gì vậy ạ?"
Ông ta chưa bao giờ cảm thấy khẩn trương và tuyệt vọng như bây giờ.
“Nếu hắn có bối phận cao! Trong trường hợp hắn có bối phận cao hơn con, đừng đánh hay khiến hắn thành ra bán sống bán chết, mà hãy mang hắn trở lại một cách lành lặn sau khi trấn áp! Con có thể hứa với ta không? Ưm?"
"À, chuyện đó á hả?"
Một nụ cười xấu xa hiện trên môi Thanh Minh.
"Con xin thề."
“…”
“Nếu kẻ đó bối phận cao hơn con, con sẽ không nhúng tay vào. Không bao giờ. Nếu không con sẽ xuống địa ngục”.
“…”
“Con nói là sự thật mà? Con thề mà?"
Sao nhỉ? Rõ ràng tiểu tử này đã thề rồi nhưng sao ông ta lại bất an như vậy?
Huyền Tông cảm thấy bất an vì sự lo lắng không giải thích được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top