Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đây tôi đã nghe rằng lễ hội vui nhất là vào ban đêm và bây giờ tôi đã hiểu lý do.

Đường phố đầy người, mặc dù chúng tôi chưa đi quá xa trang viên. Con đường chính vốn thường gần như vắng vẻ nay đã tràn ngập những chiếc đèn lồng đẹp mắt và đủ loại quầy hàng.

Tuy nhiên, tôi đã từng tham dự nhiều lễ hội như thế này ở thế giới thực, nên tôi đã đi ngang qua các quầy hàng mà không thèm liếc lấy một cái.

"Này. Ta tưởng cô muốn đi xem hội cơ mà?" Cuối cùng Reynold hỏi, sau khi nhận thấy tôi không có hứng thú.

Tôi liếc nhìn anh ta, đáp lại một cách bất cần, "Em đang mà."

"Cô còn chẳng yêu cầu bọn ta mua bất cứ thứ gì cho cô. Ta tưởng cô phát cuồng vì phụ kiện chứ." Anh ta nói và chỉ về phía một nhóm quầy hàng bán đồ tổng hợp cho phụ nữ.

Anh thực sự nghĩ tôi ở đây để tận hưởng lễ hội với anh à?

Tôi ném cho anh ta một cái nhìn lạnh lùng trước khi lặng lẽ quay đi. Thú thật, tôi không thể tập trung vào lễ hội này. Tôi không biết nên bắt đầu tìm Eckles từ đâu, điều này khiến tôi cảm thấy rất phiền muộn.

"Này, qua đây một lát coi." Reynold nắm lấy tay tôi, kéo tôi về phía một trong những quầy hàng.

"H-Hả?" Tôi hỏi.

Derrick lặng lẽ đi theo chúng tôi.

"Đây. Ta nghĩ nơi này có vài thứ hay ho." Reynold đã dẫn tôi đến một quầy bán đồ trang sức và các loại phụ kiện khác.

"Chào mừng, chào mừng! Các vị cứ chọn đi! Chúng tôi có nhiều sản phẩm mới nhập trực tiếp từ phía đông đó ạ." Người bán hàng nói.

Tôi ngước nhìn Reynold, tò mò muốn biết anh ta muốn gì ở gian hàng ngẫu nhiên này.

"Cô không nghe ông ta nói sao? Chọn cái gì đi!" Anh ta nói với vẻ bực bội.

Cuối cùng, tôi đưa mắt nhìn vào dãy phụ kiện lấp lánh. Những món đồ được trưng bày rất độc đáo, loại mà ta chỉ có thể thấy ở lễ hội. Tuy nhiên, tôi thực sự không muốn mua bất kỳ thứ gì trong số đó. Hộp trang sức của Penelope đã đầy ắp những thứ xinh xắn rồi.

Tôi nhanh chóng mất hứng, nhưng một cánh tay đã xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

"Cái này không tệ." Derrick nói và nhặt thứ gì đó lên.

Đó là một chiếc vòng tay đính những viên đá quý màu mận chín được xâu chuỗi trên một sợi dây bạch kim.

"Ôi trời! Ngài thật có mắt nhìn! Chiếc vòng tay này được làm từ những viên đá quý hiếm chỉ được tìm thấy ở các mỏ phía đông! Các nghệ nhân đã làm việc suốt ba tháng không ngừng nghỉ, và..."

Người bán hàng bắt đầu giải thích một cách nhiệt tình, cảm nhận được khả năng mua hàng.

Một cảm giác kỳ lạ tràn qua tôi khi tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay trên tay anh ta. Những viên đá quý màu tím trông giống màu tóc của tôi.

Không đời nào. Chắc chắn anh ta không thể có ý mua nó cho mình được?

Tôi có thể thấy rõ '[Độ Hảo Cảm 10%]' nhấp nhô trên đầu anh ta. Cả tình huống này thật lố bịch.

"Vậy em sẽ lấy cái này." Tôi ngắt lời, chọn ra thứ tôi thích trước khi Reynold kịp mua chiếc vòng tay.

Người bán hàng, người đang háo hức ca ngợi sự kỳ diệu của chiếc vòng tay, đã im lặng.

"Cô nghiêm túc à?" Reynold nói với vẻ hoài nghi, cau mày nhìn món đồ trên tay tôi. Derrick cũng đang nhìn tôi đầy nghi ngờ.

"Ừ. Chiếc mặt nạ này."

Tôi đã chọn một chiếc mặt nạ trắng nhô ra từ dưới một đống đồ lặt vặt khác. Đó là một chiếc mặt nạ cười có lỗ cho mắt, mũi và miệng.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi chợt nhận ra rằng ngay cả khi tôi mặc áo choàng thì chợ nô lệ cũng sẽ không cho phép một cô gái trẻ bước vào. Mặt nạ là thứ phải có.

"Em muốn cái này."

"Này. Nghe nè, ta đã định hỏi cô điều này từ lâu rồi..." Reynold bắt đầu, vẻ mặt nghiêm nghị một cách kỳ lạ, "Cô không thấy mệt hay gì chứ? Có bị choáng váng hay tỉnh dậy và thấy mình đang đứng ở những nơi xa lạ, đại loại vậy không?"

"Nếu anh không muốn mua cho em thì nói thẳng đi." Tôi đáp.

"Không, không phải là ta không muốn! Cô thực sự muốn một chiếc mặt nạ?" Reynold hỏi.

"Đúng vậy!" Cuối cùng tôi cáu kỉnh, khó chịu với những câu hỏi lặp đi lặp lại của anh ta.

Anh ta quan sát tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, trước khi trả tiền cho chiếc vòng tay mà Derrick đã chọn, cùng với chiếc mặt nạ của tôi.

Chợt, tôi nghe thấy một âm thanh tanh tách phát ra từ một khoảng cách nào đó. Tôi quay lại, nhận thấy một đám đông đủ lớn để lấp đầy con đường. Pháo nổ khắp nơi và không khí ban đêm tràn ngập âm thanh. Cuộc diễu hành đã bắt đầu.

Mọi người đổ xô ra đường chính để xem. Tôi bối rối khi mọi người cứ xô đẩy tôi.

"Nắm lấy." Một cánh tay bọc vải đắt tiền xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Derrick nhìn xuống tôi với vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày.

"Cảm ơn ngài..."

Tôi vội vàng giữ lấy anh ta, sợ bị đám đông cuốn đi. Tôi cảm giác có thứ gì đó vướng vào lòng bàn tay mình một cách lúng túng.

Tiếng pháo nổ lách tách lại vang lên. Đám rước đang đi ngang qua gian hàng mà chúng tôi tụ tập trước đó, và tôi siết chặt tay áo Derrick để không bị lôi đi.

Đó là khi tôi cảm thấy có thứ gì đó xé toạc dưới tay mình. Derrick phát ra âm thanh cảnh cáo.

"Penelope!" Reynold kêu lên.

Chiếc áo khoác tuột khỏi tay tôi, tôi bị cuốn vào đám đông và bị kéo đi.

"Ôi, không..."

Bị mắc kẹt trong đám đông và không thể trốn thoát, không lâu sau tôi cuối cùng cũng thoát ra được. Tôi quan sát xung quanh và thấy mình đang đứng trong một con hẻm tối, xa lạ.

Nắm chặt trong tay tôi là chiếc cúc vàng mà tôi vô tình xé ra khỏi tay áo Derrick và chiếc mặt nạ Reynold đã mua cho tôi.

"Mình đang ở chỗ nào đây?"

Tôi nhăn mặt nhìn xung quanh và chỉ thấy một bóng tối đen kịt. Vào lúc đó, một cửa sổ màu trắng khác xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

<HỆ THỐNG>

Một tập mới đã bắt đầu:

[Eckles, nô lệ xui xẻo từ một quốc gia bại trận].

Đến sàn đấu giá nô lệ?

[Có. / Không.]

Hàm của tôi há hốc.

"Chỉ như vậy thôi á?"

Tôi đã nghĩ rằng mình đã đánh mất mọi cơ hội với cốt truyện của Eckles vì những ông anh kế của mình, nhưng rõ ràng là tôi đã nhầm.

*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***

Tôi đã nhấn 'Có' và xuất hiện ngay trước sàn đấu giá nô lệ. Bề ngoài tồi tàn, nơi mà không ai có thể liếc nhìn lần hai. Tôi có thể thấy một vài người đang xếp hàng bên ngoài, giấu mặt.

Mình đã đúng về vụ mặt nạ.

Của tôi trông khá rẻ tiền so với những gì một số quý tộc đang mang, nhưng điều đó quan trọng gì miễn là tôi có thể che giấu danh tính của mình?

Tôi đeo chiếc mặt nạ cười lên và đứng xếp hàng, đảm bảo đội mũ trùm kín đầu và giấu đi mái tóc đặc trưng của mình.

Dòng người di chuyển rất nhanh và chẳng mấy chốc đã đến lượt tôi.

"Vui lòng xuất trình thư mời." Một người đàn ông to lớn, có vẻ ngoài bặm trợn đưa tay ra chờ đợi.

Mình cần thư mời á?

Tôi đã mất cảnh giác. Tôi thậm chí còn không nghĩ rằng mình có thể cần một thư mời.

Mi chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về việc này, trò chơi ngu ngốc!

Người đàn ông cau mày trước sự bối rối hiện rõ của tôi.

"Không có thư mời? Nơi này chỉ dành cho hội viên. Không có thì không được vào. Tiếp theo–"

"C-Chờ đã!"

Cụm từ 'chỉ dành cho hội viên' khiến một ý tưởng hình thành trong đầu tôi. Tôi lục lọi trong túi của mình.

"Đây." Tôi nói, giơ chiếc cúc tôi đã xé khỏi tay áo Derrick ra. Biểu tượng Eckhart sáng lên rõ như ban ngày trên bề mặt của chiếc nút tròn vàng. Đôi mắt của người đàn ông mở to.

"Ta quên mang thư mời rồi, nhưng cái này được chứ?"

"X-Xin thứ lỗi, thưa tiểu thư. Tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng! M-Mời vào trong."

Anh ta vội vàng bước sang một bên, và tôi lướt qua anh ta không chút do dự, mặc dù trong lòng tôi khá ngạc nhiên.

Danh nghĩa gia tộc mình thực sự quyền lực vậy ư?

Hoặc có lẽ chiến thuật của tôi chỉ có hiệu quả vì Công tước đã là khách VIP thường xuyên ở chợ đen, thỉnh thoảng mang về những nô lệ có ích. Nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy đắng miệng, mặc dù đây chỉ là một trò chơi.

"Để tôi đưa cô đến sàn đấu giá." Một người hầu nói, tiến lại gần tôi ngay khi tôi bước vào.

Tôi theo anh ta xuống một dãy cầu thang hẹp. Cầu thang kết thúc đúng lúc một tia sáng yếu ớt từ trong phòng hiện ra.

Không gian bên trong vô cùng sang trọng và rộng rãi.

Chờ đã, mình không biết bên trong nơi này lại rộng đến thế!

Hội trường rộng dường như được mô phỏng theo một nhà hát vòng tròn La Mã, với các chỗ ngồi theo tầng dành cho khán giả nhìn ra sân khấu trung tâm.

"Mời cô ngồi ở đây. Và xin hãy cầm cái này."

Người hầu đã đưa tôi đến một chỗ ngồi ở phía trước với tầm nhìn tuyệt đẹp ra sân khấu. Anh ta đưa cho tôi một cái biển để đấu giá trước khi rời đi. Tôi ngơ ngác nhìn nó.

"Thưa quý ông và quý bà! Chúng ta đã sẵn sàng để bắt đầu!" Đấu giá viên hét lên.

Không chậm trễ, cuộc đấu giá đã bắt đầu. Những nô lệ bắt đầu xếp hàng lên sân khấu, đeo những sợi dây xích nặng trĩu.

"10 vàng! 10 vàng, có ai ra giá cao hơn không? 10 vàng lần một, 10 vàng lần hai... đã bán!"

Tất cả nô lệ đều trông chán nản, nhưng bất chấp điều đó, họ liên tiếp bị đấu giá và bán đi. Khi ngày càng có nhiều nô lệ có vẻ đẹp đặc biệt hay tài năng độc đáo bắt đầu xuất hiện trên sân khấu, giá đã tăng vọt.

"100 vàng! 100 vàng! Có ai ra giá cao hơn không? A, 102 vàng!" Đấu giá viên kêu lên.

Bầu không khí trong phòng nóng lên và những người tham gia trong hội trường đều có ý định giành chiến thắng. Rồi người tôi tìm đã đến.

"Thưa các vị khách quý. Cảm ơn các vị đã kiên nhẫn chờ đợi. Đây là nô lệ cuối cùng được nhiều người mong chờ trong cuộc đấu giá hôm nay!"

Tôi đang theo dõi quá trình mở màn với vẻ buồn chán nhưng đã lập tức thẳng lưng khi thấy đó là ai.

"Tên nô lệ này xuất thân từ vùng đất của những kẻ man rợ đã bị quốc gia vĩ đại của chúng ta chinh phục! Xin giới thiệu, Eckles!"

Mái tóc màu nâu xám của cậu ta gần như có màu tro, và mặc dù bị bịt miệng bằng một cái bịt miệng gớm ghiếc, đôi mắt cậu ta vẫn ánh lên vẻ dữ tợn nhìn vào đám đông đang tụ tập. Là cậu ta.

"Tôi chắc chắn mọi người ở đây đều đã nghe tin đồn về tên nô lệ này."

Đấu giá viên nói với nụ cười rộng đến mang tai.

Tôi chưa bao giờ nghe tin đồn nào như vậy nhưng mọi người xung quanh đều gật đầu và lẩm bẩm.

"Nhưng hàng ngàn tin đồn cũng không thể so sánh với việc tận mắt thấy hắn bằng xương bằng thịt! Đó là lý do hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị một sự kiện đặc biệt dành cho tất cả các vị! Một sự kiện mãn nhãn!"

Người đàn ông ra hiệu đầy kịch tính và một người ném thứ gì đó cho Eckles. Đó là một thanh kiếm gỗ nhỏ, loại được dùng bởi những đứa trẻ đang học những bài chiến đấu đầu tiên.

Cái đó dùng để làm gì? Tôi băn khoăn, bối rối.

Tôi nghe thấy tiếng cửa kim loại trượt mở. Sau đó, một âm thanh gầm gừ nhỏ có thể được nghe thấy khi năm con linh cẩu rình mò trên sân khấu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top