Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Sau khi đến trước phòng Lily, Theodore nhận ra hắn không thể gặp cô.

Không phải vì cô từ chối gặp hắn – thật không ngờ, mà vì cô không ở trong phòng.

"Phu nhân vừa ra ngoài ạ. Tôi tin là cô ấy đang có một chuyến đi dạo ngắn ở ngoài..."

"Em ấy không thể đi một mình được. Ai đã đi cùng em ấy?"

"Việc đó..."

Trước câu hỏi của Theodore, thị nữ tên Jenna không thể đưa ra câu trả lời mà chỉ lắp bắp.

Theodore nhìn chằm chằm cô ta và nhướn một bên mày, rồi hắn hỏi lại.

"Không có ai đi cùng em ấy? Công phi của Valentino?"

"..."

Jenna không thể nói gì về việc đó. Thực ra, việc này đã xảy ra rất thường xuyên. Lily Everett thường xuyên ra ngoài và người đi cùng cô thường là Charlotte. Ngoại trừ Charlotte, không có ai khác cố gắng đi cùng cô.

Ít nhất thì thật nực cười khi một Công phi lại ra ngoài mà không có người hộ tống, nhưng ở lâu đài Valentino, điều này đã được coi là bình thường. Không ai nghĩ Lily là Công phi cả.

Hơn nữa, cả bà Seymour và Theodore, trưởng bối và gia chủ, đều thờ ơ với Lily. Nên, tự nhiên, những người hầu cũng làm theo và phớt lờ cô. Không có bằng chứng nào, và hành vi quấy rối tinh vi, nhẹ nhàng mà họ đã thực hiện chỉ là phần đi kèm.

"Tuyệt vời nhỉ."

"T-Tôi rất xin lỗi."

"Ngươi đang xin lỗi chuyện gì?"

"..."

Jenna cúi đầu xuống. Bất cứ ai có lý trí đều có thể thấy rằng dù cô ta có mười cái miệng cũng không thể tìm được lý do để bào chữa. Tuy nhiên, cho đến nay, mọi người đều yên tâm vì chưa có thành viên nào trong nhà Valentino khiển trách họ.

"Việc này chắc đã xảy ra thường xuyên."

"..."

"Ta sẽ trừng phạt ngươi tương ứng sau. Nhớ lấy."

"Vâng, tôi hiểu ạ..."

Ánh mắt của Theodore chuyển từ Jenna sang Charlotte, người sau đó hơi nao núng. Cô ấy nhìn xuống sàn, mặc dù với tư thế thẳng.

... Hắn đã có cảm giác khó chịu được một lúc rồi, nhưng có vẻ như cô ấy biết điều gì đó. Cô ấy là thị nữ duy nhất thân cận với Lily nên đó là điều hiển nhiên. Với giọng trầm, Theodore hỏi.

"Ngươi biết Công phi đã đi đâu không?"

"... Tôi xin lỗi, nhưng tôi không biết ạ."

"Ngươi thường xuyên đi với em ấy. Thế mà ngươi lại không biết?"

"Trước đây tôi từng cùng phu nhân ra vùng ngoại ô đi dạo dọc bờ sông, nhưng tôi thực sự không biết hôm nay cô ấy đi đâu ạ."

"..."

Theodore mỉm cười, không nói nên lời – đó là một nụ cười sắc bén nhưng mong manh. Charlotte nao núng theo phản xạ, và Theodore thấy rõ rằng cô ấy đang che giấu điều gì đó. Dù vậy, hắn vẫn quyết định không thẩm vấn cô thêm nữa.

Với việc Charlotte vờ như không biết, dường như mọi chuyện chỉ xoay quanh bất cứ điều gì liên quan đến Lily.

Công phi, người tiếp tục phải hứng chịu sự căm ghét của các chư hầu trong Công quốc, dường như đang che giấu một bí mật của riêng mình.

Dù đó là gì thì sau này hắn cũng có thể khám phá ra.

Theodore bước lại gần cánh cửa, đưa tay mở nó ra, không hề do dự. Bị sốc vì điều này, vai Charlotte run lên.

Nơi ở của một nữ quý tộc là nơi mà ngay cả chồng của cô cũng không nên vội vàng bước vào khi cô không có ở đó. Đó là một phong tục bao đời nay.

Tuy nhiên, giống như một kẻ lưu manh, Theodore đã đột nhập vào nơi ở của người phụ nữ và bắt đầu lục soát căn phòng một cách liều lĩnh. Charlotte sửng sốt không biết phải làm gì. Nhưng cô ấy không có cách nào ngăn cản hắn.

Theodore lấy từng món đồ của Lily ra và kiểm tra chúng. Sổ tay, tập phác thảo, nhật ký, chìa khoá nhỏ, hộp trang sức, gương cầm tay...

Khi một hộp trang sức được mở ra, rất ít phụ kiện bên trong lấp lánh dưới ánh đèn trong nhà.

Bên trong chỉ có vài thứ – một đôi bông tai ngọc trai đơn giản, một chiếc nhẫn bạc có viên sapphire cỡ móng tay, một chiếc vòng tay có một viên kim cương nhỏ làm mặt dây chuyền mỏng...

Đây là một bộ sưu tập thô thiển và không đủ đối với một Công phi. Trong số các phụ kiện, thứ khiến Theodore chú ý là một chiếc vòng cổ được trang trí bằng mặt dây chuyền đá Peridot màu xanh lá nhạt. Màu sắc của viên đá Peridot lớn có cùng màu với đôi mắt của Lily.

Nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ trong tay, Theodore cảm thấy có một cảm giác bất hoà kỳ lạ với nó. Kỳ lạ thay, một bên ngực hắn như thắt lại.

"..."

Hắn nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ đá Peridot một lúc lâu, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã đặt nó trở lại hộp trang sức và để nó xuống. Rồi hắn bắt đầu tìm kiếm những thứ khác của Lily.

Hắn không nghĩ mình nên đọc cuốn nhật ký nên chỉ lướt qua nó. Hắn không biết chiếc chìa khoá nhỏ sẽ mở được cái gì, còn cuốn sổ lại chứa những từ và số ngẫu nhiên.

Cuối cùng, hắn mở tập phác thảo. Và khi hắn làm vậy, Theodore đã vô tình bị ảnh hưởng bởi điều đó. Những bản phác thảo bằng than tốt đến mức có thể coi là tác phẩm của một chuyên gia.

Cô thực sự đã vẽ tất cả những thứ này? Khi hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Charlotte bồn chồn nhanh chóng thở dài và trả lời câu hỏi thầm lặng của hắn.

"... Tất cả đều do phu nhân vẽ ạ."

"Chúng thật tuyệt vời."

"..."

Hình như hắn không chờ câu trả lời nên Charlotte vẫn im lặng. Cô ấy lo lắng liếc nhìn Công tước, người dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác ngay sau khi mất trí nhớ.

Không, thú thật, Công tước dường như vẫn giữ phần lớn của khi trước. Hắn chỉ quên đi những ký ức về Lily Everett và thái độ của hắn với những người khác vẫn như thế.

Đôi khi hắn có giọng nói sắc sảo nhưng nhìn chung hắn tốt với mọi người. Lòng tốt của hắn chỉ có một ngoại lệ, đó chính là Lily Everett.

Luôn luôn như vậy. Hắn lạnh lùng và chỉ thờ ơ với cô. Như thể hắn đang cố tình làm việc đó một cách ám ảnh. Bất cứ khi nào hắn đi ngang qua cô, hắn sẽ có vẻ mặt lạnh lùng nhất trong khi đưa ra những nhận xét gay gắt với cô.

Phu nhân đã bảo trải qua bao nhiêu đau đớn, mặc dù cô sẽ không bao giờ thể hiện điều này ra ngoài. Charlotte nghĩ Công tước Valentino thật quá đáng. Hắn đáng ghét đến mức có lúc cô ấy không thể chịu nổi. Hắn thậm chí còn không biết phu nhân đã...

"...!"

Ngay lúc đó, Công tước tiến đến chiếc bàn cạnh giường ngủ. Charlotte cảm thấy lo lắng khi cô ấy cắn môi dưới. Mồ hôi lạnh toát ra trên lòng bàn tay cô ấy.

Công tước đã mở ngăn kéo dưới cùng của chiếc bàn cạnh giường ngủ. Khi nhìn vào bên trong, hắn đột nhiên dừng lại, rồi nhanh chóng thò tay vào ngăn kéo. Hắn đã lấy ra một lọ thuốc nhỏ.

Chính xác thì nó đáng nghi vì không có nhãn mác. Bên trong có những viên thuốc nhỏ màu trắng.

Khi hắn đang từ từ nhìn lọ thuốc trên tay, có điều gì đó bất thường lọt vào mắt hắn. Sau đó, đôi mắt của Charlotte run lên vì sợ hãi. Lắc cái chai bằng một tay, Công tước hỏi.

"Cái này."

"..."

"Đây là loại thuốc gì?"

Khi cô ấy nắm chặt tay, Charlotte không thể nhìn vào mắt Công tước.

... Nếu cô ấy không trả lời ở đây, sự thật sẽ được phơi bày khi Công tước đưa thuốc cho dược sĩ. Đó là lý do... Không còn cách nào khác. Cô ấy không còn lựa chọn nào ngoài thành thật trả lời.

Nuốt lại tiếng thở dài đang chực trào ra, Charlotte mở môi.

"Nó là..."

*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***

"Đây, xin hãy lấy thêm ít khoai tây nữa. Cô lấy ít quá..."

"Chúa ơi, thế này là quá đủ rồi. Cảm ơn cô, vẫn như mọi khi."

"Cô đúng là một cô gái tốt. Cô luôn đến làng và chia sẻ thức ăn với chúng tôi..."

"Hồi mùa đông cô còn cho chúng tôi chăn nữa. Nếu không, cả nhà tôi đã chết cóng rồi."

Mọi người đối xử tử tế với tôi khi tôi mang hình dáng của một hầu gái bình thường. Họ không bao giờ có thể biết tôi là Lily Everett.

Lương tâm tôi cắn rứt khi biết mình đang lừa dối những người này, nhưng không còn cách nào khác. Nếu không có vẻ ngoài riêng biệt này, tôi sẽ không thể phân phát lương thực và một số nhu yếu phẩm hàng ngày một cách hoà bình như vậy được.

Bất kể ta đi đâu trong lãnh địa Valentino, đa số người sẽ chửi bới Everett. Mọi người đều ghét Everett nên họ sẽ cảm thấy bị xúc phạm khi nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ tôi, một tiểu thư của nhà Everett.

Nên, không còn lựa chọn nào ngoài việc mượn vẻ ngoài của một người hầu. Thực ra, gương mặt này thuộc sở hữu của một người hầu đã rời lâu đài Valentino từ lâu và đã đến một vùng đất xa xôi, nên tôi sẽ không bị bắt gặp khi mượn ngoại hình của cô ta.

"Cuộc sống dạo này đã khá hơn một chút. Những vết nứt khủng khiếp đó không còn cứ vài ngày là xuất hiện nữa, không giống như trước..."

"Ông đã nói điều đó rồi. Hồi đấy, ngày nào chúng ta cũng lo về việc phải làm gì nếu một vết nứt mở ra và lũ quái vật sẽ tấn công chúng ta. Bây giờ thật nhẹ nhõm. Tất cả là nhờ có Lãnh chúa."

"Đương nhiên rồi. Sức mạnh nguyên tố của ngài ấy ngày càng mạnh hơn. Bà có nghĩ là những vết nứt và quái vật kia thậm chí còn không có cơ hội không?"

Trong khi ăn pho mát và khoai tây mà tôi đã phân phát, tất cả họ đều rất phấn khởi và nói chuyện vui vẻ. Chắc chắn, tình trạng của lãnh địa Valentino đã tốt hơn nhiều so với trước đây và người dân của lãnh địa Công tước đang dần ổn định lại cuộc sống của mình.

Đúng là sức mạnh nguyên tố của Theodore đã trở nên mạnh mẽ hơn. Chính xác thì, có thể nói rằng sức mạnh vốn đã mạnh của hắn chỉ ổn định vì 'Seraphim', tinh linh nguyên tố của Camillus quá cố, đã bắt đầu công nhận Theodore là chủ nhân mới.

Dù thế nào đi nữa, những vết nứt – còn được gọi là 'vết thương của địa cầu' – chỉ có thể được khắc phục với sự trợ giúp của các tinh linh nguyên tố. Đó là lý do việc sức mạnh nguyên tố của Theodore đã trở nên mạnh mẽ hơn là một tin tốt.

Có lẽ vì việc tự mình xử lý các vết nứt đã trở nên dễ dàng hơn nên Valentino không còn cần đến sự trợ giúp của Everett nữa và đang nỗ lực không ngừng để tái thiết nội bộ và lấy lại sức mạnh trước đây của gia tộc.

'... Đây thực sự là một điều tốt.'

Có lẽ chỉ còn một lúc nữa là tôi có thể ly hôn. Việc mất trí nhớ một phần phi logic của Theodore là vấn đề duy nhất lúc này. Dù sao việc hắn có nhớ hay không thì tình hình giữa tôi và hắn cũng không thay đổi.

"Hử? Cô gái, cô đã đi rồi à?"

"Vâng, tối nay tôi có việc cần làm. Lần sau tôi sẽ mang cho mọi người ít trái cây."

"Không không, trái cây là sao chứ? Đó là những thứ quý giá biết bao. Chúng tôi có thể lên núi tìm và ăn chúng mà."

"Nhưng. Có thể còn sót lại một ít trong kho. Tôi sẽ xem xét kỹ."

"Vậy thì cảm ơn cô nhé."

Sau khi tạm biệt, tôi vội vàng quay về với chiếc giỏ rỗng trên tay. Nhưng không hiểu sao, lối vào làng lại ồn ào lạ thường.

Cau mày nghi ngờ, tôi tiến đến lối vào. Ở đó, một thanh niên trông khoảng 20 tuổi đang gây náo loạn với dân làng.

Tôi đóng băng tại chỗ. Bằng cách nào đó, tấm lưng đó có vẻ quen thuộc.

"Các ngươi chẳng khác gì lũ côn trùng, lũ Veronis vô lại. Các ngươi không biết ta là ai à?!"

'Giọng nói này...'

Tim tôi đột ngột rớt xuống. Thanh niên đang tỏ ra tức giận như thể mình là một con chó dại, lúc đó quay lại. Đôi mắt màu chàm đó nhìn chằm chằm vào những khán giả tụ tập xung quanh anh ta như thể anh ta là một con thú hoang.

Một cảm giác khó chịu lạnh lùng quét khắp cơ thể tôi khi chỉ có một cái tên hiện lên trong đầu tôi.

'... Hessen.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top