Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Tại sao tên khùng này lại cười? Hessen kinh hoàng khi thấy cảnh đó, thầm chửi rủa trong khi nhấc bình nước lên.

"À, ừ. Hắn hành động như một người bị mất trí nhớ vậy."

Cậu ta trả lời một cách thản nhiên, nhưng vừa nói ra, cậu ta lại cảm thấy có gì đó sai sai. Owen không phải loại người sẽ nói những điều vô nghĩa. Phải có điều gì đó hơn thế.

Đặt bình nước xuống sau khi rót cho bản thân một ly, Hessen nhanh chóng quay mặt về phía Owen.

"Là chuyện gì?"

"Hửm."

"Này, không, anh trai. Nói cho ta sự thật đi. Chuyện gì đang diễn ra? Cái tên đó đột nhiên hành động kỳ lạ."

"Hắn hành động kỳ lạ như nào?"

"Đừng có đánh trống lảng!"

Owen tiếp tục vờ như không biết, tính khí của Hessen nhanh chóng bùng phát. Cậu ta uống một ngụm nước rồi hỏi với giọng điệu khá đe doạ.

"Nói đi. Chuyện gì đang diễn ra."

"Ai biết..."

Hút chưa hết nửa điếu thuốc, Owen đã dập nó trên gạt tàn và đứng dậy khỏi ghế sô pha mà anh ta đã nằm dài trên đó.

Hessen không nói nên lời. Owen thực sự rời đi mà không trả lời đàng hoàng.

Tên khốn đó. Sẽ có ngày anh ta sẽ phải quỳ xuống.

Bất cứ khi nào Owen hành động như vậy, Hessen đều trở nên cáu kinh khủng. Bị phớt lờ như này luôn là điều tồi tệ nhất.

Vì không thể kìm được cơn tức giận, cậu ta đã triệu hồi tinh linh nguyên tố của mình. Nhưng cũng như thường lệ, cậu ta không thể làm được gì.

Hessen siết chặt tay thành nắm đấm khi cậu ta cảm thấy tinh linh của mình, Terra, đang lơ lửng xung quanh cậu ta.

Owen quay lại nhìn em trai mình, mỉm cười nhẹ nhàng trước sự xuất hiện của Terra vàng giống gà con.

Nụ cười đó dường như muốn nói rằng anh ta thực sự không hề coi người trước mặt là một mối đe doạ.

"Khi nào tinh linh của em mới phát triển đây? Ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng phải lớn hơn thế."

"Ngậm mồm vào."

Đôi mắt của Owen cong lên thành hình trăng lưỡi liềm khi anh ta nhìn Hessen, người đang nắm chặt và thả lỏng nắm đấm. Owen nở nụ cười khi đến gần cửa, giơ một tay lên vẫy chào phía sau.

Hessen cảm thấy bực bội đến mức bụng cậu ta quặn lên khi thấy bóng dáng đang thoải mái rút lui của Owen.

"Em biết mà, Hessen." Owen nói khi mở cửa.

Anh ta nhìn lại Hessen một lúc, ngay trước khi rời phòng khách.

"Bất kể ta làm gì, đó đều là vì Everett."

Rồi, cánh cửa đóng lại sau lưng anh ta.

Bị bỏ lại một mình trong phòng khách, Hessen thu hồi tinh linh và lật tung mọi thứ lên.

Căn phòng thật hỗn loạn sau cơn bộc phát của cậu ta. Bây giờ, khi đang đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, Hessen lẩm bẩm với giọng hung dữ.

"Thằng chó đẻ. Ta không biết anh đã làm cái quái gì... Nhưng anh nghĩ ta sẽ không tìm ra sao?"

*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***

*** Đăng tại Vcomycs và Wattpad ***

Hai ngày sau, Theodore đã đến gặp tôi.

Vài ngày qua tôi chỉ ở trong phòng và nghỉ ngơi nên không có cơ hội ra ngoài và gặp hắn.

Trong lúc đó, tôi đã cố gắng đẩy hắn ra khỏi suy nghĩ của bản thân. Tôi cảm thấy yên tĩnh trong giây lát, nhưng bây giờ, khi tôi lại đối mặt với hắn, tôi lại cảm thấy khó chịu.

Dường như hắn thực sự đã mất ký ức về tôi. Khi nào chúng mới quay lại? Thật khó chịu khi nghĩ về hắn như thể hắn là một người khác.

Ngay cả khi bây giờ hắn cố đối xử tử tế với tôi... Một khi ký ức của hắn quay lại, không phải mọi thứ sẽ trở về như cũ sao?

Tôi không muốn cảm nhận bất kỳ sự ấm áp nào từ hắn. Nếu tôi nếm trải thứ gì đó như thế một cách vô ích, nó sẽ chỉ khiến tôi đau khổ khi sau này đánh mất nó thôi.

Vậy nên, làm ơn.

Hãy chú ý đến điều này và tránh xa tôi ra.

"..."

Khi tôi cắn vào má trong và tránh giao tiếp bằng mắt, hắn dường như đã thở dài nhẹ.

Cho đến nay, hắn đã cố nói chuyện bình thường, nhưng tôi không sẵn lòng chia sẻ cuộc trao đổi thân thiện như vậy với hắn.

Theodore đã sớm có vẻ hơi mệt mỏi sau khi tôi chỉ đưa ra những câu trả lời ngắn gọn cho hắn hoặc giả vờ như không biết hắn đang nói về điều gì.

Như thế sẽ tốt hơn. Tôi chắc rằng anh cũng phát ốm và mệt mỏi vì điều này. Nên, hãy từ bỏ đi...

Nhưng tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra theo cách tôi muốn. Dường như không có bất kỳ sự ngăn cản nào, Theodore lại nói tiếp.

"Tại sao hôm đó em lại mặc đồng phục của hầu nữ?"

Tôi cho rằng hắn đang nói về lần tôi ngất xỉu khi chúng tôi gặp Hessen. Có rất nhiều lý do xác đáng mà tôi có thể dùng để biện minh cho việc tại sao khi đó tôi lại mặc đồng phục của hầu nữ.

Nên tôi đã trả lời một cách bình tĩnh.

"Tôi chỉ muốn đi dạo xung quanh, nhưng quần áo làm từ vải chất lượng sẽ chỉ khiến tôi nổi bật hơn mà thôi."

"... Ta đã nhận được báo cáo từ lời chứng kiến của dân làng. Họ nói thiếu gia Everett đã lôi một hầu nữ của lâu đài Valentino đi."

A, nếu mà phải nói... Tôi đã bỏ qua sự thật rằng dân làng có thể báo cáo vụ việc.

Và nếu họ nói gì đó về danh tính giả của tôi...

"Dân làng còn nói tên của hầu nữ đó là Leah, làm việc tại lâu đài Valentino và thường xuyên xuống làng để chia sẻ thức ăn và những nhu yếu phẩm hàng ngày khác..."

"..."

"... Và, chuyện là như thế. Nên, với tất cả sự tôn trọng, xin em hãy thành thật. Suốt thời gian qua... em đã bí mật giúp đỡ người dân trong lãnh địa này trong khi giả vờ là một hầu nữ sao?"

Tôi ôm chặt đầu gối bằng cả hai tay và cắn chặt môi dưới.

Tôi chưa bao giờ muốn chuyện này bị đưa ra ánh sáng hay khoe khoang rằng tôi đã làm những việc như vậy. Sẽ chỉ có vẻ đạo đức giả nếu Theodore bắt gặp tôi đang thực hiện hành vi đó, điều mà hắn đã làm rồi. Nhưng...

"..."

Theodore này lại khác.

Vấn đề ở đây là hắn đã trở nên quá dịu dàng vì hắn đã mất đi ký ức về tôi.

Hắn sẽ phản ứng như nào nếu tôi thừa nhận điều đó và nói, 'Phải, tôi đã giúp đỡ dân làng'? Liệu hắn có cảm động và nghĩ rằng tôi đã làm một việc tốt không?

Không, thực lòng mà nói, tôi không nghĩ hắn sẽ cảm động dù chỉ một chút. Có thể... Ừm, tôi không biết hắn sẽ phản ứng như nào trước khi hắn mất trí nhớ.

Tôi cũng không bao giờ muốn nhìn thấy nó.

Người đàn ông này đã quên đi việc hắn ghét mọi thứ về tôi. Hắn không phải chính hắn.

Tôi với tay lấy chiếc tách trước mặt, nhấp một ngụm trà ấm. Đây chính xác là nhiệt độ trà mà tôi thích, nhưng– Không. Tôi thậm chí còn không biết mình muốn gì nữa.

Tôi chỉ cảm thấy rất mệt mỏi và kiệt sức.

"Đó chỉ là sở thích của tôi thôi."

"... Sở thích?"

"Đôi khi buồn chán, tôi sẽ xuống làng và đưa cho họ một số thứ mà họ có thể cần. Đó là tất cả."

Tôi không muốn một sự phô trương hoành tráng rằng Công phi đang bí mật làm những việc tốt. Nếu Theodore Valentino khen tôi bằng những lời tử tế thì tôi sẽ chỉ cảm thấy thật kinh khủng.

Tôi không muốn sự chấp thuận của hắn. Tôi không cần nó nữa.

"... Trước tiên, ta hiểu rồi."

"..."

Tôi tiếp tục nhấp ngụm trà để xoa dịu nỗi bất an trong lòng. Theodore mở rồi khép môi như thể còn điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói thành lời.

Sau một lúc im lặng, hắn lại đề cập đến một chủ đề khác.

"... Ta còn chuyện muốn hỏi."

"Ngài cứ hỏi đi."

Thực ra, tôi muốn hắn rời đi, nhưng thay vào đó, tôi lại bình tĩnh gật đầu. Vẫn còn chút kiên nhẫn trong tôi.

"Chẳng là..."

Theodore dừng lại một lúc và lấy từ túi áo khoác ra một lọ thuốc, và tôi nhận ra nó ngay.

Đến rồi.

Tôi biết Theodore đã lấy cái lọ vì Charlotte đã kể cho tôi rồi.

"Ta đã mang thứ này đến chỗ dược sĩ và nhờ họ kiểm tra. Họ nói đây là thuốc ngủ."

"..."

"Nhưng ta cũng nghe rằng nó được làm từ thảo dược có độc tính cao, nếu dùng nó thường xuyên sẽ không sẽ tốt cho sức khoẻ."

Lần này, tôi lại tránh ánh mắt đi. Cái nhìn dò xét cẩn thận trong mắt hắn đó thật khó chịu.

Chẳng phải hắn đã nghe được điều gì đó từ bà Seymour hay từ bất kỳ thuộc hạ nào của hắn sao? Hoàn cảnh cuộc hôn nhân của chúng ta và quan hệ của chúng ta đã như thế nào từ khi đó...

Lẽ ra bây giờ hắn phải nghe hết rồi chứ.

"Em thực sự... uống những viên thuốc này hàng ngày? Mỗi ngày ư?"

Mặc dù rất mờ nhạt nhưng giọng nói của hắn vẫn có chút run rẩy khi hắn hỏi. Thái độ khác thường này làm tôi chết lặng. Hắn là loại người thậm chí không quan tâm đến bất kỳ loại thuốc nào mà tôi uống cơ mà...

Cảm giác này quá lạ lùng.

Điều hắn đang nói lúc này... Nghe có vẻ là sự pha trộn giữa sự quan tâm thực sự và sự bận tâm.

Tại một thời điểm nào đó trong đời, tôi đã từng muốn nhận được sự quan tâm như thế này từ hắn, để thử nói với hắn – để thấy rằng hắn sẽ hành động vì lợi ích của tôi.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghe bất cứ lời nào của tôi.

Ở đây và bây giờ, cuối cùng tôi cũng nhận được một phần sự quan tâm và bận tâm của hắn, nhưng điều đó không hề khiến tôi vui vẻ.

Nếu tôi vẫn là con người khi trước thì tôi sẽ rất mừng.

Tôi sẽ bắt đầu hy vọng.

Con người trước đây của tôi... dường như đã héo úa và chết rồi. Người ta kể rằng có một số loài thực vật chỉ nở hoa một lần trong đời, sau đó sẽ héo úa và chết đi. Có lẽ tôi cũng như thế.

"Vì tôi không thể ngủ được."

"..."

"Đó là lý do tôi cứ uống nó, thứ thuốc đó."

"... mỗi ngày, loại thuốc này."

"Phải, mỗi ngày. Không bỏ dù chỉ một ngày."

Tôi không việc gì phải giấu.

Tôi bình tĩnh gật đầu, còn Theodore chỉ ngơ ngác nhìn tôi.

Tay cầm lọ thuốc của hắn dường như ngày càng căng thẳng, tôi chợt cảm thấy năng lượng của tinh linh nguyên tố tràn ngập không khí.

"...?"

Tôi hơi mở to mắt khi nhìn hắn. Tôi không ngờ hắn đột nhiên đánh thức tinh linh như vậy.

Biểu cảm của Theodore cứng lại ngay lập tức, và bàn tay của hắn sau đó chìm trong ngọn lửa xanh. Tôi rùng mình trong kinh ngạc.

Một lúc sau, trong tay hắn chẳng còn gì.

Ngọn lửa xanh đó đã đốt cháy cái lọ và thuốc bên trong cùng một lúc.

"..."

Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, Theodore thở dài. Tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn hắn với vẻ kinh ngạc. ... Hắn trông có vẻ tức giận. Hắn tức giận là có ý gì? Tôi ngơ ngác chớp mắt vì không hiểu.

"Thuốc mà ta vừa đốt. Đừng uống nó nữa."

"... Tôi qua tôi đã uống hai viên."

"Em đã uống hai viên?"

"Tôi bắt đầu nhờn thuốc và nó không hiệu quả khi mỗi ngày dùng một viên, nên tôi đã tăng liều lượng."

Như thể hoàn toàn kinh ngạc, Theodore đã bật cười. Rồi, hắn bật dậy khỏi chỗ. Khi đến gần chiếc bàn cạnh giường ngủ, hắn đã hỏi.

"Nó ở đâu, trong ngăn kéo dưới cùng của chiếc bàn này?"

"Ngài định làm gì?"

"Đốt hết chúng."

Hắn mở ngăn kéo mà không có sự cho phép của tôi và lấy mấy cái lọ ra. Mỗi lọ hắn chạm vào đều bốc cháy.

Bằng giọng điệu kìm nén, hắn nói một lần nữa.

"Nếu còn thì mang hết ra đây. Ta sẽ đốt sạch."

"..."

Bây giờ tôi mới lo lắng đáp.

"Không. Đó là tất cả."

"Em chắc chứ? Không nói dối đúng không?"

"... Tại sao ngài lại làm như vậy hả?"

Tôi đứng dậy và đến gần tủ quần áo, chỉ nhìn chằm chằm hắn. Sự kiên nhẫn của tôi dường như đã cạn kiệt rồi.

Theodore nhìn thẳng vào mắt tôi và sải bước về phía này.

"Tại sao ta lại làm như vậy? Em thực sự không biết đến mức phải hỏi như thế sao?"

"Đó chỉ là thuốc ngủ thôi."

"Đó là thuốc độc! Uống nó trong thời gian dài sẽ làm giảm tuổi thọ của em!"

"Đúng vậy, đó là một trong những lợi ích của nó."

"... Cái gì?"

Theodore đứng yên trước mặt tôi.

Đôi mắt hắn dường như rực cháy với những ngọn lửa xanh.

Đối mặt với hắn, tôi bình tĩnh trả lời.

"Có một số người muốn ngủ mãi mãi đấy, ngài không biết sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top