Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

"Ngươi sẽ kết hôn với Công tước Valentino."

Khi tôi lần đầu nghe điều đó, tôi đã tự hỏi liệu cuối cùng cha tôi cũng điên rồi hay sao. Việc ông ta phát điên vì đã từ bỏ nhân tính của mình từ lâu không phải điều hoàn toàn không thể xảy ra.

"Công tước Valentino từ lâu đã là một đối thủ khó nhằn với chúng ta, mặc dù chúng ta đang cố lung lay quyền lực của hắn. Nhưng gần đây, hắn đang vận động sự ủng hộ từ các nhà khác. Có vẻ như hắn tuyệt vọng rồi."

"..."

Tôi nghe nói có nhiều vết nứt đang xuất hiện ở phần phía Bắc của lãnh địa Valentino, và vì thế mà họ đã gặp rất nhiều khó khăn.

Những vết nứt hay kẽ hở giống như những vết thương xuất hiện trên thế giới, và chúng sẽ trút ra vô số quái vật quỷ dữ đến từ một chiều không gian khác.

Các Lãnh chúa luôn gặp rắc rối với những vết nứt này vì thiệt hại do lũ quái vật gây ra rất nghiêm trọng. Đặc biệt, tôi nghe nói tình hình ở phía Bắc cho đến nay là tệ nhất trong cả nước.

"Có vẻ như Công tước Valentino đã yêu cầu hỗ trợ từ Delacroix và Alvinith, nhưng ta đã nói chuyện với hai gia tộc đó rồi."

Trời đất.

Ông ta vừa mới nói là ông ta đã cô lập Công quốc Valentino để họ không thể nhận được bất kỳ sự hỗ trợ nào. Tất nhiên, Quốc vương cũng sẽ không giúp Valentino vì ông ta đã nằm trong bàn tay của cha tôi.

"Công tước Valentino giống như một sợi dây mục nát, nhưng không thể lãng phí được. Bây giờ hắn có thể đang vật lộn, nhưng cuối cùng hắn sẽ phải đầu hàng ta thôi."

"..."

"Hãy bắt đầu lớp học cô dâu từ hôm nay. Lily, dù chỉ thế thôi, nhưng ít ra ngươi cũng có thể làm được việc này."

Đôi mắt của cha tôi lạnh lùng khi ông ta tặc lưỡi. Tôi tự nhiên thu mình lại trước ánh mắt thiếu ấm áp của ông ta.

"Trả lời ta, Lily Everett."

"... Vâng, thưa cha."

"Hiểu rồi thì ra ngoài đi."

Cúi đầu xuống, tôi rời khỏi thư phòng của ông ta như thể đang chạy trốn. Ánh mắt của cha dường như dõi theo tôi rất lâu, như thể ông ta đang nhìn một sản phẩm lỗi.

***

Tin đồn nhanh chóng lan khắp điền trang rằng tôi sắp kết hôn với Công tước Valentino. Người đầu tiên đến thăm tôi sau khi biết tin là anh trai kế của tôi, người luôn tỏ vẻ không hài lòng với tôi.

"Cô có tài thêu dệt à?"

Trong khi đang dệt một tấm thảm có gia huy, tôi đã dừng lại sau khi nghe thấy lời mỉa mai của ông anh trai. Tôi lặng lẽ quay lại. Anh ta nở một nụ cười tự mãn trên mặt, nhưng không nhìn tôi.

"Công tước Valentino nổi tiếng vì vẻ ngoài điển trai và vóc dáng nổi bật. Như thế thì cô đâu dám từ chối, đúng không? Rất vui là đằng khác nhỉ?"

Tôi không cần phải đáp lại những nhận xét chế nhạo của anh ta. Tôi phớt lờ anh trai và tập trung lại vào việc dệt tấm thảm.

"Lily Everett, cô đang phớt lờ ta à?"

"Em không có gì để nói với anh, Hessen."

Kinh ngạc, Hessen cười lớn. Sau đó, anh ta nhặt một chiếc kéo gần đó. Nam tước phu nhân Baden, người phụ trách lớp cô dâu của tôi, trở nên ngạc nhiên và bối rối. Nhưng Hessen không dừng lại.

"Sao cô dám phớt lờ ta? Hử?! Cô còn chẳng phải là Everett thực sự! Con điếm thấp hèn!"

Xoẹt!

Anh ta không thương tiếc rạch tấm thảm bằng chiếc kéo bạc sắc bén. Khi bị buộc phải dừng lại, tôi nhanh chóng thở dài và rời khỏi khung cửi.

Hessen ném chiếc kéo một cách bừa bãi và trừng mắt nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ. Đôi mắt màu chàm của anh ta bừng lên lửa giận.

"Cô nghĩ cô sẽ thay đổi chỉ vì cô sẽ trở thành Công phi Valentino sao? Cô sẽ là mối phiền toái ngay cả khi ở trong ngôi nhà đó, Lily bất tài và ngu ngốc à."

Nói xong những lời độc ác đó, Hessen quay người bỏ đi. Một hầu nữ đứng cạnh tường cẩn thận nhặt chiếc kéo bạc và đặt nó trở lại bàn.

Cô ấy khoảng 17 tuổi nhỉ? Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, hầu nữ nhanh chóng cúi đầu xuống và tôi nói nhỏ với cô ấy.

"Cảm ơn cô."

"K-Không có gì ạ."

Đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ, hầu nữ cúi đầu sâu hơn. Vành tai cô ấy hơi ửng đỏ. Thấy cô ấy đối xử tốt với tôi như nào, có vẻ như cô ấy vừa mới vào điền trang Everett.

Có chút cay đắng khi biết rằng lòng tốt này sẽ không kéo dài lâu.

Những người hầu của gia đình Everett thường phớt lờ tôi, và không có ai đứng về phía tôi.

Chẳng bao lâu nữa, người này cũng sẽ quay lưng với tôi.

Với một nụ cười cay đắng, tôi quay lại nhìn Nam tước phu nhân và hỏi bà ta.

"Ta xin lỗi, nhưng chúng ta có thể tiếp tục lớp dệt thảm vào ngày mai không?"

"Vâng, dĩ nhiên là được."

Như thể không muốn để lộ mình bị ảnh hưởng bởi cơn bão mà Hessen gây ra trong phòng, Nam tước phu nhân bình bĩnh đáp. Tôi mỉm cười nhẹ với bà ta và rời khỏi phòng học.

*

Tôi hy vọng có được chút không khí và trấn tĩnh bản thân khi đi dọc hành lang, nhưng sự bình yên của tôi thật ngắn ngủi. Tôi tình cờ gặp Owen, anh trai của Hessen – và là anh trai kế của tôi.

Sau khi Hessen đi, giờ Owen lại đến. Tệ hơn nữa, tên khốn Lennon đó đang ở bên cạnh Owen.

Lennon, con trai thứ hai của Hầu tước Chester. Gã là người quen lâu năm của Owen, và gã đã có thái độ hằn học và hai mặt đó trong suốt thời gian tôi biết gã.

Khi còn nhỏ, tôi đã nhiều lần phải chạy trốn khỏi những trò đùa và quấy rối của gã. Và khi tôi lớn lên, tôi lại phải chạy trốn khỏi những nỗ lực nhằm lấy đi sự trong trắng của tôi từ gã ta. Ngay cả bây giờ, tôi cũng không thể mất cảnh giác trước Lennon Chester.

Mặc dù Owen, anh trai tôi, đang ở đây với tôi, nhưng anh ta vẫn ném cái nhìn khó chịu về phía tôi. Tôi cúi chào trước họ, cố gắng không nhăn mặt.

"Anh, ngài Lennon."

" 'Ngài' Lennon là sao chứ? Gọi ta là anh cũng được mà, Lily. Dạo này em ngày càng xinh đẹp đấy."

Tên khùng. Tôi muốn cắt lưỡi gã nếu có thể. Sao gã có thể vô liêm sỉ như vậy trước mặt anh trai tôi và đôi khi là cả cha tôi chứ? Lennon đã luôn như vậy từ khi tôi 14 tuổi, nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt nhếch nhác của gã ta.

"Ta đã nghe rồi. Cha định gả em cho Công tước Valentino."

Owen nói với giọng khô khốc như cát khô. Tôi im lặng gật đầu, không chịu nhìn về phía Lennon.

"Vâng. Em vừa mới học lớp cô dâu ạ."

"Valentino. Tên đó luôn khiến ta lo lắng. Thật tuyệt khi em kết hôn với hắn để chúng ta có thể xích hắn lại."

"..."

"Ta hy vọng lần này em có thể hữu ích, Lilly Everett."

Ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi như thể tôi không khác gì một công cụ trong nhà.

Nếu tôi thực sự là gia đình ruột thịt của họ, những người đàn ông trong ngôi nhà này sẽ tôn trọng tôi chứ?

Họ sẽ coi tôi như một con người chứ?

Một màn sương đen dường như bao phủ tâm trí tôi khi tôi nghĩ về điều đó. Cùng lúc đấy, tay của ai đó nặng nề đặt lên vai tôi. Khi tôi ngạc nhiên nhìn lên, Lennon đang nhìn tôi với nụ cười đầy dục vọng. Sống lưng tôi nổi da gà.

"Đừng lo lắng quá. Ta có thể kết hôn với em nếu việc trở thành Công phi Valentino quá nặng nề đối với em."

"... Cảm ơn những lời của ngài."

Giọng trả lời anh ta của tôi hơi run. Lennon cúi xuống như định vuốt ve môi tôi rồi thì thầm.

"Nào, gọi ta là 'anh' Lennon đi."

"..."

"Hửm? Em không định gọi ta như thế à? Em đang làm ta khó chịu đấy."

"... Anh Lennon."

Tôi nắm chặt vạt váy và run rẩy. Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, cảm giác như sắp khóc, nhưng tôi đã kìm nén những cảm xúc đó và ép mình không được rơi nước mắt.

"Được rồi. Gặp em sau."

Cười khúc khích, Lennon vỗ vai tôi thêm hai lần nữa rồi bước đi. Tôi nhanh chóng cúi đầu và lao về phía phòng mình với những bước đi dè dặt.

Cạch. Sau khi vừa đến phòng và đóng cánh cửa sau lưng, cuối cùng tôi cũng có cảm giác như mình có thể thở được. Dựa vào tường, tôi trượt xuống.

Ngồi thu mình, tôi ngây người nhìn vào khoảng không. Khi nào tôi mới có thể thoải khỏi địa ngục này đây?

Cảm giác như có côn trùng bò tới chỗ Lennon chạm vào vậy. Tôi muốn vặn tay gã ta nếu có thể.

'... Công tước Valentino thực sự sẽ kết hôn với mình?'

Tôi sẽ hạnh phúc nếu kết hôn với Công tước Valentino và cuối cùng cũng thoát khỏi nơi này ư?

Không đời nào.

Everett và Valentino là hai nhà vốn là đối thủ lâu năm. Valentino là một gia tộc bảo vệ công lý và đạo đức, trong khi Everett thì hoàn toàn trái ngược.

Dưới ảnh hưởng của Everett, vô số người đã chết và mất nhà cửa. Công quốc Everett đã làm mọi thứ có thể để có trong tay nhiều của cải và quyền lực hơn.

Everett và Valentino xung đột với nhau trong hầu hết mọi việc. Hai gia tộc đã thù địch nhau nhiều năm, nhiều lần đổ máu và chất thành núi thây ở giữa.

Theo thời gian, quyền lực của hai gia tộc ngang nhau, nhưng sự khác biệt giữa họ đã nảy sinh từ hơn một thập kỷ trước. Gia tộc Everett, vốn đã phát triển theo cấp số nhân như một con quái vật, cuối cùng đã trở nên hùng mạnh đến mức có thể nuốt chửng cả Vương quốc.

'... Theodore Valentino sẽ không thích mình.'

Không phải chỉ vì tôi là con gái của gia tộc Everett.

'Vì mình có nhiều thiếu sót.'

Đối với công chúng, tôi là đứa con ngoài giá thú mà Công tước có với một nữ hầu. Tuy nhiên, rõ ràng tôi không phải là con ruột của Công tước Kasef Everett.

'Con điếm thấp hèn và bẩn thỉu.'

Đó là cách Hessen gọi tôi. Owen không dùng những lời lẽ gay gắt như vậy để nói với tôi vì bề ngoài anh ta vờ như là một quý tộc tốt bụng, nhưng qua cách anh ta nhìn tôi, có thể thấy anh ta khinh thường tôi. Và cha tôi...

'Ngươi phải đạt được nhiều như ta đã đầu tư vào ngươi, Lily Everett.'

Công phi đã qua đời từ lâu. Công tước chỉ có hai con trai nên cần một đứa con gái có thể nuôi dạy tốt và bán được giá cao.

Tuy nhiên, Công tước Everett muốn tránh việc tiêu tiền vô ích cho người vợ mới hay một tình nhân. Đó là lý do ông ta quyết định chỉ nhận nuôi một đứa trẻ thay vì sinh ra một đứa con ngoài giá thú.

Và đứa trẻ đó chính là tôi, Lily Everett. Tôi là con của một hầu nữ thấp kém, thậm chí còn chẳng biết cha mình là ai.

Công tước Everett hài lòng với tôi vì tôi có gương mặt khá ưa nhìn và mái tóc bạc trắng giống với mái tóc bạc của gia tộc Everett. Nói cách khác, ngoại hình của tôi là tất cả những gì cần thiết để đưa tôi đến đây.

'Tất cả những gì ngươi có là gương mặt và mái tóc bạc trắng đó. Vô dụng.'

Ngay sau khi nhận nuôi tôi, Công tước Everett cho rằng tôi không đáng giá bằng nửa số tiền ông ta đã đầu tư vào tôi.

Tuy nhiên, Công tước không vứt bỏ tôi vì điều đó đồng nghĩa với việc vứt hết toàn bộ khoản đầu tư của ông ta. Nhưng các thành viên trong Công quốc, vốn đã lạnh lùng với tôi, bắt đầu công khai đối xử khắc nghiệt với tôi.

Owen cố gắng kiểm soát tôi theo tiêu chuẩn của anh ta, còn Hessen luôn nổi giận với tôi. Ngay cả khi Hessen quấy rối tôi và khi người hầu của Công quốc làm phiền tôi, Công tước vẫn cứ phớt lờ tôi.

Và thế là tôi đã sống trong địa ngục này hơn chục năm. Có những lúc tôi thực sự muốn chết nhưng lại không đủ can đảm để tự sát. Tất cả những gì tôi có thể làm là chịu đựng nó theo thời gian.

Trong tôi có một hy vọng yếu ớt rằng một ngày nào đó, bằng cách nào đó, sẽ có người dang tay ra cứu tôi.

"..."

Tôi đứng dậy khỏi sàn, nhưng đôi chân tê cứng không còn chút sức lực nào. Tôi gần như không thể bước tới giường của mình.

Tôi ngã xuống tấm ga trải giường có có mùi thơm dễ chịu rồi nằm xuống, không chui vào chăn, nhắm mắt lại. Chẳng bao lâu sau, một hầu nữ sẽ đến đánh thức tôi và giục tôi đi thực hiện lịch trình tiếp theo, nhưng tôi muốn nghỉ ngơi dù chỉ một chút.

***

Sáng hôm sau, tại điền trang Everett, Theodore Valentino đã đến thăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top