Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Tôi từng đọc trong sách một câu này – 'Con người cần người khác, nhưng ngược lại, họ không thể hiểu nhau một cách trọn vẹn. Do đó, những hiểu lầm có xu hướng dẫn tới sự bất hoà trong mọi mối quan hệ'.

Và tôi nghĩ điều này thực sự có lý. Theodore Valentino sẽ không hiểu tôi. Tôi cũng không hiểu hắn. Chúng tôi là những người cực kỳ khác nhau.

"... Em vừa nói cái gì."

"..."

"Lý do em uống những viên thuốc này mỗi ngày..."

Chắc hắn đang hiểu nhầm gì rồi. Thực chất tôi uống những viên thuốc đó chỉ vì tôi không thể ngủ được.

Nếu tôi không thể ngủ ngon thì chứng đau nửa đầu của tôi sẽ trở nên tệ hơn. Đó là kiểu đau nửa đầu, đau đến mức không thể chịu nổi, cảm giác như đầu tôi bị chẻ làm đôi. Thế nên, tôi đành dùng thuốc để có được một giấc ngủ ngon.

Tôi biết loại thuốc đặc biệt này về lâu dài sẽ có hại cho cơ thể, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi luôn sợ phải tự kết liễu đời mình, mặc dù cá nhân tôi luôn nghĩ chết vẫn tốt hơn là sống. Vì những viên thuốc ngủ này có thể chữa lành cơn đau của tôi, đồng thời làm giảm tuổi thọ của tôi, nên việc dùng chúng thường xuyên giống như một mũi tên trúng hai con chim.

Ngay cả với suy nghĩ đó, nó không giống như việc tôi uống những viên thuốc này mỗi ngày với sự trang trọng của một vở kịch khoa trương mà nhân vật chính sẽ nói, 'Tôi sẽ uống những viên thuốc này rồi chết đi'.

Tất cả những gì tôi muốn là ngủ mà không cảm thấy bất tiện, và một phần thưởng nữa là cuộc sống này có thể kết thúc nhanh hơn nhờ chúng.

"Đừng hiểu nhầm. Tôi không uống loại thuốc này với ý định muốn chết. Chỉ là tác dụng phụ không gây ảnh hưởng gì đến tôi. Ngay cả khi tuổi thọ của tôi giảm đi, tôi cũng không bận tâm."

"... điều đó, sao có thể..."

Theodore lẩm bẩm đáp lại với vẻ hoài nghi. Tôi đã không mong hắn hiểu ngay từ đầu. Hắn không biết tôi đã trải qua những gì trong suốt cuộc đời của mình, và ngược lại cũng vậy.

Tôi đã từng hy vọng cuộc sống của chúng tôi có thể được kết nối với nhau vào một lúc nào đó, nhưng tôi đã từ bỏ sự mong mỏi đó từ lâu rồi. Tôi quyết định không mong đợi điều gì nữa, tôi sẽ không nản lòng, không bị tổn thương bởi bất cứ điều gì và tôi có thể bảo vệ bản thân tốt hơn.

"Lily, em..."

Đau khổ trước những câu hỏi không thể thốt ra, môi Theodore mở ra rồi khép lại nhiều lần mà không nói gì. Tôi im lặng chờ hắn nói.

Tuy nhiên, Theodore lại nặng nề thở dài thay vì nói ra những điều hắn muốn nói. Khi hắn nhìn tôi, đôi mắt hắn đầy sự bối rối.

"... Ta biết rằng ta đã tàn nhẫn với em trước khi ta mất trí nhớ."

"..."

"Đó là điều không thể bỏ qua hay chối cãi, nhưng... Từ giờ trở đi, ta muốn cải thiện mối quan hệ của chúng ta. Ta sẽ cố hết sức để biến điều này thành hiện thực."

Lời hắn nói khiến tôi bật cười.

Khi nghe thấy tiếng cười bất chợt của tôi, Theodore đã nhìn tôi với đôi mắt mở to như thể hắn vô cùng ngạc nhiên. Tôi tựa lưng vào tủ quần áo và cười rất lâu.

Điều đó buồn cười đến mức tôi không thể chịu nổi.

"... Lily."

"Cải thiện ư..."

Tôi lắc đầu và mở cửa tủ quần áo. Quá rõ điều gì sẽ xảy ra khi hắn lấy lại trí nhớ – hắn sẽ hối hận về tất cả.

Anh sẽ cố hết sức ư?

Vậy tôi sẽ cố hết sức để tránh mặt anh bằng mọi giá cho đến khi anh lấy lại được những ký ức đó.

"Đó..."

Tôi lấy từ tủ quần áo ra một chiếc hộp lớn và đưa cho hắn. Sau khi nhận lấy chiếc hộp, Theodore đứng đó, ngơ ngác nhìn tôi.

Rồi hắn mở hộp.

Nó chứa hàng chục lọ thuốc chưa mở.

"... Cái này..."

Khi hắn đứng đó, ngơ ngác, ánh mắt của Theodore nhanh chóng thay đổi hoàn toàn.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đốt lên một ngọn lửa lớn màu xanh và đốt cháy vô số lọ thuốc cùng một lúc.

Sau khi bộc lộ sức mạnh tinh linh của mình, hắn vò tóc một cách thô bạo.

"Còn nữa không?"

"Đó là tất cả. Thật đấy."

"..."

Hắn vùi mặt vào lòng bàn tay một lúc. Rồi, hắn đưa tay lên vuốt mặt mình rồi nhìn tôi với vẻ mâu thuẫn.

Tôi không muốn giao tiếp bằng mắt với hắn nên tôi bước đi và lại đi về phía ghế sô pha.

Tôi ngồi xuống, theo thói quen nhấp một ngụm trà trong tách trước đó, nhưng trà đã nguội rồi. Theodore cũng quay lại.

Thay vì ngồi trước mặt tôi như trước đó, hắn lại đứng cách xa tôi một khoảng và chỉ nhìn chằm chằm tôi. Tôi nhấp một ngụm trà nguội và không nhìn hắn mà nói.

"Công tước à."

"... Ta muốn em gọi ta bằng tên."

"Ngài nghĩ chúng ta nên làm gì để cải thiện nó đây–"

Tôi đập tách trà trên tay xuống bàn.

Với tiếng va chạm lớn, các mảnh vỡ bay khắp bàn. Không khí xung quanh chúng tôi đông cứng ngay tại đó. Tôi chạm mắt với Theodore và hỏi.

"Nếu nó bị vỡ như thế này, vậy nó có thể sửa được sao?"

"..."

Theodore ngây người nhìn vào bàn với vẻ sửng sốt. Ánh mắt hắn dường như chuyển sang một bên, rồi hắn dừng lại ngay.

Bằng một giọng yếu ớt, hắn thì thầm.

"... Máu."

"...?"

"Em đang chảy máu! Em– Em vừa làm cái quái gì vậy...!"

Hắn vượt qua khoảng cách giữa chúng tôi ngay lập tức, rồi nắm lấy tay tôi và nhấc nó lên. Tôi cố gắng gỡ tay mình ra khỏi tay hắn theo phản xạ nhưng hắn đã giữ chặt.

Với cảm giác sợ hãi đột ngột, tôi cố rút tay lại. Nhưng trước sự phản kháng quyết liệt của tôi, Theodore đã kéo tôi lại gần và ôm tôi vào lòng, rồi hắn nhìn kỹ tay tôi hơn.

"... Vết cắt trên ngón đeo nhẫn và ngón út của em đều sâu. Em nên được điều trị ngay."

Nói xong, hắn di chuyển nhanh như lúc nãy, ôm tôi vào lòng. Như thể đang trong trạng thái thôi miên, tôi chỉ có thể nhìn vào mặt nghiêng của hắn khi nó đến gần.

Ngay lúc tim tôi nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi lập tức vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn. Nhưng tôi càng cố thoát khỏi thì vòng tay của hắn càng siết chặt hơn.

"Lily, đừng cử động."

"T-Thả tôi ra."

"Chúng ta nên điều trị cho em trước khi vết thương trở nên tồi tệ hơn. Chúng ta sẽ đến buồng khám."

"Tôi nói thả tôi ra...!"

Tôi gần như kiệt sức vì hoảng sợ. Trước sự dâng trào liên tục của sự ghê tởm trong lòng, tôi cảm thấy nôn nao.

Sau đó, khi tôi tỉnh táo, bác sĩ đã bôi thuốc lên các ngón tay của tôi rồi quấn băng lại. Theodore đã ở bên cạnh tôi suốt thời gian đấy, nắm lấy vai tôi. Ngay khi bác sĩ băng bó xong, tôi đẩy Theodore ra.

"Lily."

Hắn gọi tên tôi trong khi ôm lấy mặt tôi bằng cả hai tay. Sau đó, hắn từ từ ôm tôi vào lòng và xoa dịu tôi.

Tôi run rẩy và thở dốc, rồi đột nhiên cảm thấy như kim châm quanh mắt mình. Khi tôi chớp mắt, lông mi của tôi ướt đẫm. Có thứ gì đó ẩm ướt chảy xuống má tôi.

... Cái này là sao? Tại sao tôi lại khóc?

"Lily..."

Theodore bày tỏ sự cảm thông khi lau nước mắt cho tôi. Tôi không bỏ cuộc và đẩy hắn ra lần nữa. Lúc này, tôi gần như chỉ có thể thốt ra hai từ.

"... Bỏ ra."

"Ta sẽ đưa em về phòng. Ta không thể để em đi một mình như vậy được."

Hắn cẩn thận bế tôi lên. Tôi tự hỏi liệu có nên làm bản thân ngất đi lần nữa không. Khi tôi tiếp tục vùng vẫy trong vòng tay hắn, nước mắt tiếp tục chảy dài trên má tôi.

Ngay khi chúng tôi đến phòng của tôi, tôi đã thấy Charlotte, cô ấy rất sốc khi chúng tôi bước vào phòng.

Trong khi Charlotte rất lo lắng thì Theodore đặt tôi xuống giường, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

"... Giờ ổn rồi. Đừng khóc nữa."

"..."

Đó là một cảnh tượng đáng kinh ngạc đến nỗi tôi bật cười ngay cả khi nước mắt vẫn chảy xuống. Nếu tất cả chỉ là một giấc mơ thì đây chẳng khác gì một cơn ác mộng.

"Tôi..."

Một giọng nói run rẩy phát ra từ môi tôi. Vừa cười vừa khóc, tôi nói với hắn.

"Tôi... sợ ngài... đừng đến gần tôi."

Tôi có thể thấy ảnh phản chiếu méo mó của chính mình trong đôi mắt xanh của hắn, thứ nhanh chóng nhuốm màu bối rối. Tôi đưa tay ra sau lưng hắn và ra hiệu cho Charlotte.

Charlotte bồn chồn bước tới và nắm lấy tay tôi. Cô ấy cố lấy hết can đảm rồi quay sang Theodore.

"Tôi xin ngài, đại nhân, xin hãy rời đi. Tôi sẽ chăm sóc phu nhân, nên..."

"..."

Khi Theodore vẫn còn choáng váng, hắn chớp mắt vài lần và nhanh chóng từ từ bước đi.

Trên đường ra cửa, hắn cứ quay lại nhìn tôi. Nhưng vì tôi cảm thấy đau khổ chỉ vì cảm thấy ánh mắt hắn đang nhìn mình nên tôi cuộn tròn trong chăn ngay lập tức.

*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***

"..."

Sáng hôm sau, khi tôi dậy thì đã muộn rồi. Dường như đêm qua tôi đã ngủ quên mà không cần dùng thuốc ngủ.

Không, chính xác mà nói thì tôi như bị đẩy vào trạng thái hôn mê vì quá căng thẳng.

"Charlotte..."

Lúc này, Charlotte đang ngủ trên chiếc ghế cạnh giường của tôi, tư thế khá gượng gạo.

Tôi cảm thấy có lỗi với Charlotte nên vội vàng ra khỏi chăn và ngồi dậy.

"Charlotte, dậy đi."

"Ư... hức, phu nhân!"

Bị sốc, đôi mắt Charlotte mở to như hai hạt dẻ khổng lồ. Cô ấy cũng nhanh chóng đứng dậy và hỏi han tình trạng của tôi.

"Phu nhân, người ổn chứ? Hôm qua... người thực sự... người thực sự bị thương và sợ hãi... Tôi cũng rất sợ..."

Đôi mắt Charlotte đẫm lệ. Khi các giác quan của tôi dần trở nên nhạy bén hơn sau giấc ngủ, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ về những gì đã xảy ra hôm qua. Đồng thời, tôi cảm thấy có lỗi với Charlotte hơn.

Với nụ cười cay đắng trên môi, tôi gật đầu và nắm lấy tay Charlotte.

"Ta ổn... Ta biết chuyện xảy ra hôm qua có hơi bất ngờ."

"Nhưng, sao tay người lại bị thương ạ?"

"... Ta đã làm vỡ tách trà."

"Hả? Nhưng để phu nhân mắc một sai lầm như vậy... Mấy ngày nay chắc người cảm thấy rất mệt mỏi nhỉ."

Charlotte làm ầm lên và nói rằng tốt hơn hết là tôi nên ăn uống lành mạnh hơn. Tôi vào phòng tắm và tắm, rồi thay quần áo sạch.

Khi tôi được Charlotte dẫn trở lại phòng, cô ấy nói với giọng điệu nghiêm nghị.

"Phu nhân, hôm nay người phải ăn sáng. Đừng chỉ ăn vài miếng trái cây!"

"Được rồi..."

Trong khi cô ấy giúp tôi mặc váy, những người hầu khác dường như đã dọn bàn ăn. Hôm nay tôi lại không thấy thèm ăn nữa, nhưng tôi buộc mình phải ăn vài thìa nước dùng. Sau đó, tôi cầm nĩa lên và đảo đều món salad.

Thấy vậy, Charlotte ngập ngừng lên tiếng.

"Ừm... thưa phu nhân, thuốc ngủ..."

"À..."

Charlotte biết tôi không thể ngủ được nếu không uống chúng.

Tôi biết cô ấy cảm thấy khó chịu mỗi khi thấy tôi uống thuốc mỗi tối, nhưng cô ấy không nói gì cả. Cô ấy biết tôi phải chịu đựng chứng mất ngủ và đau nửa đầu đến mức nào.

Nhưng hôm qua, Theodore đã đốt hết số thuốc ngủ mà tôi có nên Charlotte có vẻ lo lắng.

Tôi lựa lời một lúc trước khi nói.

"Không sao. Vì đã như vậy rồi nên ta sẽ ngừng dùng chúng."

"...! T-Thật ạ?"

"Ừ."

Thay vì dùng thuốc, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu bắt đầu dùng hương để giúp tôi dễ ngủ. Nó không hiệu quả bằng thuốc nhưng ít nhất nó không độc.

Cơ mà, tôi vẫn lo về chứng mất ngủ và chứng đau nửa đầu mà tôi có thể sẽ phải chịu đựng tối nay...

Dù sao cũng không có cách nào để lấy thêm thuốc. Theodore đã loại bỏ sạch rồi.

Nghĩ đến đây, tôi chợt tò mò. Chẳng lẽ hôm nay ký ức của hắn vẫn chưa trở lại sao?

"... Tôi thực sự không muốn người tiếp tục uống những viên thuốc đó. Nó không tốt cho sức khoẻ vì nó có độc ạ."

Charlotte cẩn thận nói ra suy nghĩ của mình. Tôi gật đầu rồi nhặt một miếng bánh mì lên.

"Cô nói đúng. Cho nên, bắt đầu từ tối nay, ta sẽ thắp hương an thần."

"Hương an thần?"

"Nó không có độc. Sẽ không ảnh hưởng đến sức khoẻ của ta."

"Tôi hiểu rồi! Đó là một ý tưởng hay, thưa phu nhân!"

Charlotte cười toe toét và tôi có thể thấy sự nhẹ nhõm trên nét mặt cô ấy. Tôi mỉm cười với cô ấy rồi tiếp tục ăn.

Tôi ăn xong sau khoảng 20 phút và quyết định đến thư viện. Nên tôi cởi dép và chọn một đôi giày khác. Nhưng đúng lúc đó, có người đã gõ cửa.

Charlotte và tôi trao đổi ánh mắt, những câu hỏi hiện lên trong mắt cả hai chúng tôi. Sau đó, Charlotte tiến lại gần cửa.

"Ai vậy? Phu nhân đang thay đồ."

"Tôi là Jane Thorpe, là một bác sĩ mới được thuê. Ngài Công tước đã bổ nhiệm tôi làm bác sĩ riêng của phu nhân ạ."

"...?"

Bối rối trước câu trả lời của người kia, tôi cau mày.

Bác sĩ của tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top