Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Bác sĩ Jane Thorpe trông khoảng ngoài ba mươi, mái tóc màu nâu xám, đôi mắt xanh biển nhạt và vẻ mặt hiền lành.

Cuối cùng tôi cũng có 'bác sĩ riêng' đầu tiên của mình tại điền trang Valentino, tuy nhiên, điều này chỉ gây ra những cảm xúc phức tạp.

Người này... Ngay khi Theodore lấy lại trí nhớ, cô ta có thể bị sa thải.

"Đại nhân đã ra lệnh cho tôi chăm sóc cho sức khoẻ của phu nhân. Chuyên môn của tôi là phụ khoa, nhưng tôi cũng có chuyên môn về tâm thần học. Tôi nghe nói phu nhân đang phải đối mặt với chứng mất ngủ..."

Bác sĩ đã hỏi tôi điều này điều nọ, vẻ mặt của cô ta dần trở nên nghiêm túc hơn. Có vẻ như do tôi đã kể cho cô ta nghe về loại thuốc ngủ độc hại mà tôi đã uống hơn một năm rưỡi kia.

"Phu nhân, người có biết một trong những tác dụng phụ của những viên thuốc đó là vô sinh không?"

Với giọng run run, bác sĩ thận trọng hỏi. Và tôi bình tĩnh trả lời bằng một cái gật đầu.

"Đương nhiên là ta biết."

"..."

Bác sĩ mấp máy môi một lúc như không tìm được lời thích hợp để nói, nhưng rất nhanh sau đó cô ta đã bình tĩnh lại và hỏi thêm nhiều câu hỏi.

"Người có chắc chắn là mình sẽ ngừng uống những viên thuốc đó bắt đầu từ hôm nay không ạ?"

"Chỉ có thể vậy thôi."

"Người đã quyết định đúng về việc này, thưa phu nhân. Thay vào đó, tôi sẽ kê cho người một loại thuốc khác không ảnh hưởng tiêu cực đến sức khoẻ của người..."

Cô ta nói cô ta sẽ kê cho ba loại thuốc nóng và lạnh khác nhau để tôi uống đều đặn vào mỗi bữa sáng, trưa và tối.

Đặc biệt, cô ta còn nói rằng sáng nào tôi cũng phải uống thuốc sau bữa ăn nên từ nay trở đi, tôi không được phép bỏ bữa sáng.

Về nhiều mặt, điều đó thật khó chịu và phiền phức, nhưng tôi đã im lặng chấp nhận tất cả. Dù thế nào đi nữa... Đây là một vở kịch dưỡng thương sẽ kết thúc khi ký ức của Theodore trở lại.

"Sức khoẻ của phu nhân hiện không được tốt lắm. Hệ thống miễn dịch của người bị tổn hại nghiêm trọng, và... sự tuần hoàn máu cũng như tình trạng của các cơ quan nội tạng cũng không bình thường..."

"..."

"Nói một cách đơn giản hơn, tình trạng của người có thể so sánh với tình trạng của một người 60 tuổi. Tuỳ thuộc vào cách quản lý sức khoẻ của người trong tương lai, người sẽ ổn thôi, nhưng nếu không..."

Cô ta nhắc lại chuyện này với vẻ mặt rất thông cảm rồi bỏ lửng.

Tôi gật đầu không nói nên lời.

Thực sự thì điều đó không làm tôi ngạc nhiên cho lắm.

Sau đó, bác sĩ truyền đạt thêm vài lời nữa thì cuộc kiểm tra đã kết thúc.

Cô ta lịch sự cúi chào tôi trước khi rút lui.

"Vậy, hẹn gặp phu nhân vào ngày mai. Nếu người cảm thấy ốm, xin đừng ngần ngại gọi tôi bất cứ lúc nào."

"Được rồi. Hẹn gặp cô vào ngày mai."

Bác sĩ rời đi, lúc này đã là 11 giờ sáng. Sắp đến giờ ăn trưa rồi, nhưng tôi không thấy đói chút nào vì tôi đã ăn quá nhiều trong bữa sáng. Tôi nghĩ tôi chỉ có thể ăn một ít bánh nướng và uống một ít trà vào khoảng 4 giờ chiều để no bụng.

Sau khi thay giày, tôi khoác một chiếc áo choàng mỏng qua vai và đi về phía thư viện. Tôi định đọc sách ở một góc của thư viện.

Tôi cũng muốn đi dạo trong vườn, nhưng tôi đã nghĩ lại và quyết định từ giờ không làm như vậy. Tốt hơn là nên đi dạo vào sáng sớm hoặc tối muộn, khi chỉ có vài người đến và đi. Nếu tôi xuất hiện, những người trong lâu đài Valentino sẽ cảm thấy khó chịu.

"Phu nhân, tôi sẽ đứng ở đằng kia, nên xin hãy gọi tôi nếu người cần."

Charlotte thì thầm với tôi khi cô ấy chỉ vào một bên của thư viện.

Đó là một khoảng trống hẹp giữa hai giá sách nên tôi chỉ nhìn chằm chằm Charlotte một lúc rồi kéo chiếc ghế bên cạnh ra.

"Cô không cần phải làm thế. Cứ ngồi đây đi."

"Dạ? Nhưng tôi..."

Tôi chỉ đơn giản mở một cuốn sách và ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống. Xung quanh không có ai khác nhưng Charlotte vẫn ngần ngại ngồi cạnh tôi. Tôi đẩy một cuốn sách về phía cô ấy.

Charlotte biết đọc. Cô ấy lớn lên trong một tu viện và đã học cách đọc và viết từ các tu sĩ ở đó.

Tuy nhiên, việc một hầu nữ mồ côi có thể đọc là điều mà môi trường làm việc của cô ấy không được cho là tốt, đó là lý do khi chúng tôi vẫn còn ở điền trang Everett, cô ấy đã không được giao đủ nhiệm vụ để phát huy tối đa khả năng đọc của mình.

Điều đó cũng tương tự sau khi chúng tôi đến lâu đài Valentino, ngay cả khi cô ấy đã trở thành thị nữ.

Hầu hết thị nữ đều là con gái của các gia đình hiệp sĩ hoặc từ các gia đình có đẳng cấp xã hội đáng kính, nên họ tự động được phép sử dụng thư viện bất cứ khi nào họ muốn mà không cần phải xin phép.

Mặt khác, vì Charlotte không có xuất thân giàu có nên cô ấy cảm thấy khó khăn khi đến thư viện này vì cô ấy lo lắng về cách người khác nhìn nhận về mình. Đó là lý do tôi thường đưa Charlotte đi như thế này và để cô ấy đọc bao nhiêu tuỳ thích.

"Cảm ơn phu nhân ạ..."

"..."

Charlotte thấp giọng thì thầm lại. Tôi gật nhẹ đầu rồi tập trung đọc. Một lúc sau, trong thư viện thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy tiếng lật trang sách. Đó là khoảng thời gian yên bình, tĩnh lặng.

*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***

Những tin đồn kỳ lạ gần đây đã lan truyền ở Vương quốc Fraunces. Trọng tâm chính của những tin đồn này là Công tước và Công phi Valentino, những người được cho là có quan hệ tốt.

Công nương Adeline Alvinith liếc xuống tách trà của mình với nụ cười trên môi khi nghe những quý cô khác thì thầm với nhau.

Tâm trạng của cô ta đã tụt dốc ngay đầu giờ chiều, nhưng cô ta không thể hiện điều đó ra ngoài vì cô ta rất giỏi quản lý sắc mặt của mình.

"Không phải đã có rất nhiều tin đồn cho rằng hai người đó sẽ sớm ly hôn sao? Ta cũng nghĩ vậy..."

"Nhưng cô có biết Công tước Valentino gần đây đã tặng Công phi một chiếc vòng cổ Opal xanh dương từ Laquia không? Ta nghe nói chiếc vòng cổ đó đã được đấu giá vào hôm trước."

"Ta thì nghe được việc Công tước đã đích thân tham dự buổi đấu giá và đã trả một số tiền đáng kinh ngạc chỉ để giành được chiếc vòng cổ."

Chiếc vòng cổ Opal xanh dương được đề cập là một kho báu quý giá đã hơn ba thế kỷ, và nó nổi tiếng vì được Công chúa cuối cùng của quốc gia đã sụp đổ Laquia đeo.

Vị trí của nó là một ẩn số trong suốt 50 năm qua, nhưng nó đột nhiên xuất hiện tại một cuộc đấu giá ở thủ đô.

Không ai khác ngoài Theodore Valentino đã đứng ra đấu giá một kho báu quý hiếm như vậy, như thể để chứng minh việc nhà Valentino gần đây đã lấy lại quyền lực và sự giàu có của mình.

Điều này đã gây xôn xao trong giới thượng lưu một thời gian, nhưng sự phục hồi của họ không quá ngạc nhiên.

Điều làm tất cả ngạc nhiên là Công tước Valentino đã tặng chiếc vòng cổ Opal xanh dương cho Công phi.

"Ta tưởng viên Opal đó sẽ dành cho Công nương Alvinith chứ..."

"Suỵt, cô ấy nghe thấy bây giờ."

Tất cả lời thì thầm từ bàn bên cạnh đều lọt vào tai Adeline. Mọi người đều nhìn cô ta nhưng Adeline vẫn bình tĩnh nhấp ngụm trà như không có chuyện gì xảy ra.

Đó là một thái độ hoàn toàn xa cách, nhìn bề ngoài khó có thể nhận ra rằng thực tế, cô ta đang có tâm trạng khó chịu.

"Ừm... Công nương Alvinith, nếu được, cô có muốn chơi một ván cờ với bọn ta không? Có một bàn đằng kia..."

Một quý cô tiếp cận Adeline và lịch sự đề nghị điều này. Những người theo dõi cảnh tượng này diễn ra trong lòng đều tán thưởng sự dũng cảm của cô gái đó. Nhờ vậy mà họ có thể thoát khỏi chủ đề khó chịu về việc Công tước và Công phi Valentino gần đây đã trở nên thân thiết với nhau như nào.

Tuy nhiên, bất kể cô ta đi đâu, cũng sẽ có một số người bị điếc bất thường. Quả nhiên, có một người như vậy đã xông tới, hỏi thẳng Adeline.

"Cô Adeline, cô đã nghe về Công phi Valentino chưa? Cô là bạn thuở nhỏ của Công tước Valentino nhỉ? Vậy thì cô phải biết gì đó chứ?"

Rozenne Delacroix. biệt danh là Rosé, có tính cách khiến bất cứ ai cũng muốn đưa cả hai tay lên che mặt vì bực mình. Cô ấy là con gái út của Công quốc Delacroix, gia đình giàu có nhất Vương quốc Fraunces.

Dù có lớn bao nhiêu thì cô ấy vẫn giữ được nét non nớt đó của mình. Và hôm nay, chắc chắn cô ấy lại gặp rắc rối và chuẩn bị gây ra sự cố.

Giữa sự kinh ngạc của mọi người, đôi mắt xanh biếc của Rozenne lấp lánh sự ngây thơ không chút ác ý. Mái tóc vàng chanh của cô ấy tung bay trong gió.

Bầu không khí vốn đã lạnh như băng, nhưng ít nhất xung quanh cô ấy vẫn duy trì được không khí như mùa xuân.

Sau một hồi im lặng nặng nề, Adeline đặt tách trà xuống với một tiếng cạch vang dội. Mọi người trong tiệc trà ngoài trời đều hồi hộp theo dõi phản ứng của Adeline.

Một số người hy vọng gương mặt lạnh như tiền của cô ta sẽ vỡ vụn, chỉ vì đó sẽ là chủ đề bàn tán trong thị trấn nếu Công nương của Công quốc Alvinith gạt vẻ ngoài đáng yêu đó sang một bên và tháo mặt nạ ra, rồi tiếp tục trút giận như một ngọn lửa dữ dội.

Tuy nhiên, trái ngược với những mong đợi đó, phản ứng của Adeline khá lãnh đạm.

"Dù ta và Theo có thân thiết đến đâu thì làm sao ta có thể biết chuyện của vợ chồng họ chứ?"

Nụ cười mà Adeline đang có lúc này chính là nụ cười đang yêu của Công nương Alvinith mà họ đều biết.

Adeline trao đổi thêm vài lời với Rozenne và họ thậm chí còn cùng nhau chơi một ván cờ. Đó là tình huống mà ta không thể không ngưỡng mộ.

Chủ đề gây xôn xao khắp hội trường lúc này đã bị gạt sang một bên, nhưng một cuộc náo động lại sớm dấy lên một lần nữa.

Không ai ngoài Thế tử Radel Lancius xuất hiện tại sảnh tiệc cùng Thế tử phi của mình.

"Nào, nào. Các vị, giờ đã là giữa tháng 8 rồi. Tại Fraunces, nơi mùa hè không quá oi bức, giờ là thời điểm hoàn hảo cho các sự kiện ngoài trời. Các vị có nghĩ chúng ta nên tổ chức một buổi đi săn đàng hoàng trước khi kết thúc mùa tuyệt vời này không? Đó là lý do ta quyết định năm nay lại mở tại rừng Ashridge. Và, tại bữa tiệc sau cuộc đi săn..."

Như muốn tạo ra một khoảnh khắc hồi hộp, Thế tử trầm ngâm một lúc lâu, rồi mỉm cười và tiếp tục thông báo với giọng điệu rất hài lòng.

"... Ta đã mời Công tước và Công phi Valentino! Đây sẽ là lần đầu tiên họ tham dự một buổi đi săn cùng nhau nhỉ. Chẳng phải đây sẽ là một tin tốt sao? Tất nhiên đó cũng là một lễ kỷ niệm để kỷ niệm việc họ đã trở nên tốt đẹp như nào với tư cách một cặp đôi. Hahaha!"

Quả bom mà Thế tử thả xuống tiệc trà khiến mọi người không nói nên lời, nhưng ngay sau đó, họ lại bắt đầu trò chuyện rôm rả như cũ. Dù thế nào đi nữa, họ cũng phải làm hài lòng Thế tử nên mọi người đều đến gần và tâng bốc ngài ta khi ngài ta nhanh chóng khoe khoang về mối quan hệ hôn nhân tốt đẹp của mình với Thế tử phi.

Câu chuyện về việc Thế tử và Thế tử phi đến với nhau không phải vì vụ lợi mà xuất phát từ tình yêu khá nổi tiếng. Thái tử chỉ quan tâm và yêu thương Thế tử phi của mình bằng cả trái tim cho đến bây giờ khi ngài ta 23 tuổi và cô ấy 18.

Đó là một câu chuyện hoàn toàn khác với việc cha ngài ta là một tay chơi khét tiếng có hơn 10 cô tình nhân.

"Ư-Ưm... Công nương Alvinith..."

"Chúng ta hãy ngừng chơi cờ và đi chào các Điện hạ nhé?"

Con gái của Bá tước bên cạnh Adeline liếc cô ta vài lần, nhưng Adeline đáp lại bằng một giọng ân cần.

Rozenne Delacroix đã chạy về phía Thế tử và Thế tử phi, và đây chỉ là điều đương nhiên. Vì Thế tử phi là chị gái của Rozenne.

Adeline chậm rãi bước đi, cảm thấy khá khó chịu trước con gái Bá tước, người đã cố gắng an ủi cô ta hồi lâu. Cách đó 20 bước, Rozenne cuối cùng cũng đến trước mặt chị mình và bật cười trong khi dậm chân.

Mỉm cười một cách duyên dáng nhất, Adeline nghĩ.

'Mình sẽ phải ghé Veronis sớm thôi...'

Rồi cô ta sẽ có thể biết liệu những tin đồn về Công tước và Công phi Valentino có phải sự thật hay không.

*** Đăng tại Wattpad và Vcomycs ***

Việc Theodore bị 'chứng mất trí nhớ một phần tạm thời' đã được giữ bí mật.

Tuy nhiên, vấn đề tiếp theo đây nảy sinh là với người ngoài, thái độ của hắn đã khiến mối quan hệ của chúng tôi có vẻ tốt hơn.

"Cảm ơn em rất nhiều vì đã làm điều này cho ta, phu nhân."

"..."

Tôi quay đi khỏi ánh mắt kiên trì của hắn, vẫn cảm thấy quẫn trí vì hắn. Cách đây một thời gian, khi hắn yêu cầu tôi gọi hắn là 'phu quân', hay biệt danh 'Theo', hắn cũng bắt đầu gọi tôi là 'phu nhân'.

Theodore đã không đến gần tôi kể từ lần tôi làm vỡ tách trà và mất trí trong giây lát. Lúc đầu, tôi tự hỏi cuối cùng hắn cũng bỏ cuộc rồi sao.

Tuy nhiên, không phải thế. Hắn chỉ đang kiềm chế bản thân mà thôi.

Sau khi lượn lờ mấy ngày, hắn bắt đầu gửi thư, hoa và quà cho tôi, hết lần này đến lần khác.

Thế rồi, hôm qua tất cả bỗng nổ tung trước mặt tôi với một gánh nặng bỗng được trao cho tôi. 'Yêu cầu' của hắn là tôi hãy cùng hắn đến bữa tiệc săn bắn mà Thế tử sẽ tổ chức.

Tôi chấp nhận vì tôi nghĩ về hình ảnh trước công chúng của Công quốc, nhưng hắn lại thấy phấn khích vì điều này. Có lẽ hắn nghĩ rằng tôi bắt đầu cởi mở với hắn.

... Thật bực mình. Thật khó chịu. Tôi muốn đuổi hắn ra khỏi phòng ngay lập tức. Tay tôi run run khi cầm tách trà.

Việc thấy Theodore Valentino bị mất trí nhớ cư xử ngọt ngào và quan tâm đến tôi như nào thật... nghẹn thở mà.

Nếu tôi cứ tiếp tục nhịn như này, tôi chắc chắn sẽ có ngày tôi đạt đến giới hạn của mình mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top