Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Rào–

Trong đài phun nước đó, một dòng nước dâng lên chống lại trọng lực và bùng nổ trong không khí, sau đó tách ra khi nước lại rơi xuống. Nơi những giọt nhỏ rơi xuống, người ta có thể nhìn thấy một tia sáng rực rỡ nhiều màu. Đó là cầu vồng.

"..."

Tôi thẫn thờ nhìn cầu vồng nhỏ đó. Một bên mặt tôi áp vào ngực Theodore, còn tai tôi áp ngay trên trái tim đang đập thình thịch của hắn. Nó đập rất to, như thể vừa hoang mang vừa sợ hãi.

Tôi tự động cố đẩy hắn ra nhưng đó là một hành động chống cự vô ích.

"Lily... Ta xin lỗi, ta..."

Theodore ngừng nói, nhưng ngay cả khi hắn không tiếp tục nói, tôi vẫn có thể đoán được hắn định nói gì. Ta không nhớ, ta không biết. Nhưng có vẻ như hắn không thể hoàn thành câu nói.

Tôi lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Hồi tôi cố gắng gần gũi với hắn như thế này, lần nào hắn cũng từ chối tôi. Sự thù ghét này nhuốm màu sợ hãi.

Lòng tôi đã hát khi đối mặt với lòng tốt của hắn, nhưng tôi lại cố không có bất kỳ sự kỳ vọng nào.

Nó đang khiến tôi sợ.

Tôi chỉ ước cảm xúc vô ích này sẽ bị giết chết hoàn toàn. Đừng để ngay cả những nụ nhỏ nhất cũng phát triển từ một hạt giống được gieo.

Tôi phải để nó héo đi.

Giơ tay đẩy Theodore ra, lần này tôi dùng nhiều sức hơn, hắn do dự một lúc nhưng cũng từ từ lùi ra khỏi tôi. Dù vậy, hắn vẫn nắm lấy tay tôi.

Tôi gắng thoát khỏi sự động chạm của hắn, nhưng tôi chỉ vấp ngã một cách bất lực và cuối cùng lại nằm trong vòng tay của hắn. Thế nên, tôi đứng đó mà không nói một lời và hít một hơi thật sâu.

Mong rằng mình đủ sức để đi một mình, tôi đứng yên như thế một lát và sắp xếp lại tâm trí. Tôi nghĩ xem phải nói gì với hắn.

Một lúc sau tôi mới nói được.

"Với tôi... Ngài, người đã làm tất cả những việc đó với tôi, nhưng lại chẳng thể nhớ được gì. Tôi không chấp nhận đâu."

"..."

"Ngài không nhớ gì cả, vậy mà lại cảm thấy có lỗi với tôi, và giờ thì nói rằng ngài sẽ thay đổi. Mục đích của việc đó là gì? Và... tôi không hiểu tại sao ngài lại thay đổi nhiều đến thế chỉ vì mất trí nhớ...! Ngài ghét tôi. Làm sao có thể thoát khỏi cảm xúc mạnh mẽ đó chứ?"

Khi tôi thốt ra những lời khó thở và ngập ngừng, Theodore đã giữ chặt tôi. Ngay khi tay hắn chạm vào má tôi, tôi lắc đầu để né tránh. Theodore phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.

"Lily, chuyện đã xảy ra giữa chúng ta... Chắc chắn là có sự hiểu lầm nào đó..."

"...?"

Những gì hắn nói khiến tôi bật cười. Đây không phải sự hiểu lầm giữa chúng ta.

Chính anh mới là người hiểu lầm tôi.

"Chúng ta có thể tìm hiểu hiểu lầm đó là gì và khắc phục nó."

"... Ngài có biết lúc này ngài nghe có vẻ ngớ ngẩn như nào không? Khắc phục sự hiểu lầm khi ngài đã mất ký ức về nó?"

"Có lẽ việc mất trí nhớ của ta là một cơ hội để làm điều đó."

Ánh mắt Theodore trở nên nghiêm túc. Hắn nắm lấy tay tôi và siết chặt. Vào lúc đó, tôi cứng đờ tại chỗ như thể cảm thấy răng nanh của một con thú đang cắn vào cổ mình. Bầu không khí xung quanh hắn thật kỳ lạ.

"Ngày ta bị thương ở đầu và mất trí nhớ, khi lần đầu thấy em ở phòng bệnh – cảm giác đó... Nó chắc chắn là tình yêu mãnh liệt dành cho em."

"... Tôi không muốn nghe điều này."

"Không, xin em, hãy nghe đi. Ta hoàn toàn chắc chắn nó là cảm xúc duy nhất ta có thể cảm nhận được. Nhưng hẳn là đã có sự hiểu lầm nào đó mà ta không nhớ đã đè nặng lên tình cảm đó."

"Thật nực cười làm sao..."

Điều đó phi lý đến nỗi tôi chỉ muốn rơi nước mắt một lần nữa. Bất cứ điều gì thốt ra từ môi hắn đều hoàn toàn vô nghĩa.

Tình yêu mãnh liệt? Tôi không cảm thấy như vậy. Hắn ngắt lời tôi bất cứ khi nào hắn muốn và từ chối nghe bất cứ điều gì mà tôi phải nói.

Cuối cùng, chẳng ai có thể cứu được tôi. Khoảnh khắc tôi nhận ra dù có cố gắng thế nào thì tình thế của tôi cũng sẽ không thay đổi. Tôi sẽ luôn chẳng hơn gì tài sản của nhà Everett.

Và với điều này, tôi đã hoàn toàn dập tắt tia hy vọng duy nhất mà tôi còn sót lại. Kể từ đó – từ khi tôi bỏ cuộc – tôi đã sống như người chết.

Điều duy nhất còn lại trong tương lai của tôi là ly hôn với Theodore và rơi vào tay Lennon.

Khi khoảnh khắc đó đến, nỗi sợ về cái chết của tôi có thể hoàn toàn bị nuốt chửng bởi việc mất đi động lực sống lâu hơn nữa.

Có lẽ cuối cùng tôi sẽ có thể kết liễu đời mình.

Tuy nhiên, Charlotte vẫn ở đó, hy vọng tôi sẽ chọn một tương lai khác. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy muốn tôi chạy trốn khỏi tất cả những điều này, khỏi cả Valentino và Everett.

'Chúng ta hãy chạy trốn đi, phu nhân. Hãy đến nơi nào đó không có người biết chúng ta. Nếu chúng ta đi thuyền và đến lục địa phía Đông, chúng ta sẽ có thể tìm được nơi ẩn náu. Phu nhân có thể trở thành một người khác, và tiếp tục sống ở đó. Tôi sẽ giúp người. Tôi sẽ ở bên cạnh người mãi mãi.'

Tôi đã tự hỏi liệu tôi có thực sự nên làm thế không.

Nhưng khi tôi nghĩ lại, sức mạnh thông qua tinh linh nguyên tố của Theodore đã trở nên mạnh mẽ hơn và nhà Valentino mới bắt đầu hồi phục. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Everett lợi dụng sự biến mất của tôi để lại đào bới Valentino đây?

Và tôi lo Charlotte sẽ gặp khó khăn vì tôi. Nếu không có điều đó, có khi tôi đã chạy trốn thật rồi...

"... Điều gì sẽ xảy ra nếu ký ức của ngài trở lại trước khi ngài kịp phát hiện ra sự hiểu lầm đó là gì?"

"Không thành vấn đề. Nó sẽ tốt thôi. Chúng ta có thể giải quyết sự hiểu lầm đó."

"Và điều gì sẽ xảy ra nếu ngài quên mất khoảng thời gian hiện tại?"

Trước câu hỏi của tôi, Theodore dừng lại. Hắn hơi bất ngờ nhưng đã cố gắng trả lời ngay.

"Loại giả định đó–"

"Và điều gì sẽ xảy ra nếu giữa chúng ta lại chỉ còn lại những hiểu lầm?"

"..."

"Hãy... từ bỏ đi. Tất cả cuộc nói chuyện này, nó chẳng có ích gì cả. Dù sao cũng không thể làm gì khác."

"Lily."

Theodore lại bắt được tôi. Lảo đảo lùi lại, tôi cố gắng bơ phờ quay đầu đi khi hắn đang ôm lấy má tôi. Tôi không muốn có bất kỳ hy vọng hão huyền nào nữa.

"Tôi... tôi mệt rồi. Phải, tôi nghĩ giờ tôi mệt rồi..."

"..."

"Tôi biết tương lai nào đang chờ mình ở phía trước, nhưng tôi không thể chống cự nữa... Nên, tôi không muốn làm bất cứ điều gì cả. Tôi không muốn phải đấu tranh chỉ để sống sót, không còn nữa..."

Không còn chút sức lực nào trong cơ thể, tôi ngã gục xuống đất ngay tại chỗ. Cảm xúc của tôi tụt dốc trầm trọng, và sự phẫn nộ mà tôi dành cho hắn rất mạnh mẽ cách đây ít lâu dường như đã biến mất.

Sự phẫn nộ... Ngờ vực... Tất cả những điều đó có ý nghĩa gì chứ? Cuối cùng... Dù có thế nào đi nữa, tôi cũng không thể cảm nhận được gì nữa.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Theodore khi hắn nhìn tôi từ trên cao. Tôi muốn hắn bỏ tôi lại đây nhưng hắn vẫn tiếp tục hành động trái với ý muốn của tôi. Hắn nhẹ nhàng bế tôi vào lòng, cẩn thận vòng tay ôm lấy tôi.

Đưa tay lên che mặt, tôi nhắm mắt lại.

Đừng để tôi nghe. Đừng để tôi thấy.

Đừng để tôi hy vọng.

Tôi đã có đủ hy vọng và tuyệt vọng rồi.

"... Ta sẽ cố, Lily."

"..."

"Để một ngày nào đó em có thể hoàn toàn tin tưởng ta."

Sau khi nói vậy với giọng trầm lặng, Theodore bắt đầu bước về phía trước.

Lời của hắn nghe có vẻ sáo rỗng đối với tôi.

Thứ gì đó như tin tưởng.

Bây giờ đều vô dụng cả rồi.

*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***

Chiều hôm sau, tôi nghe nói một số người hầu đã bị sa thải. Charlotte biết từng người trong số họ.

"Họ là những người đã xúi giục việc quấy rối phu nhân ạ."

Charlotte giận dữ rít lên. Cô ấy cũng nói với tôi rằng tất cả những người khác tham gia vào việc nói xấu tôi và có hành động không tốt với tôi đều bị kỷ luật. ... Tất nhiên, đây đều là tác phẩm của Theodore.

Tôi thầm tặc lưỡi. Họ là những người mà tôi đã lên kế hoạch giải quyết trong tương lai gần. Theodore không làm gì khác ngoài hành động muộn màng, vô ích, và chính cơn gió mạnh đã đánh đổ toà tháp từng được xây dựng công phu mà tôi có.

"Mấy kẻ đáng ghét đó. Tôi đã quyết tâm sẽ trả đủ cho họ. Việc họ bị sa thải là đúng đắn, nhưng thật xấu hổ. Tôi muốn tự mình trả thù họ cơ ạ."

Charlotte khá hiếu chiến về điều này. Nếu cô ấy làm lính đánh thuê hay hiệp sĩ thay vì người hầu, có lẽ cô ấy đã thực sự đi khắp nơi để làm chính xác những gì cô ấy muốn.

"Dù sao thì... Nhiệm vụ mà lần trước người yêu cầu tôi, phu nhân. Tôi đã nghe ngóng rồi, nhưng..."

Tay tôi vẫn bận rộn với việc thêu thùa cho đến giờ nhưng chúng đã dừng lại khi tôi nghe cô ấy nói điều này. Tôi nhìn thẳng vào Charlotte, cô ấy đang nhìn quanh xem có ai ở đó không, ngay cả khi không có ai, rồi mới tiếp tục nói.

"Dạo này thiếu gia Hessen có hành động bất thường. Một số người đã thấy những kẻ buôn vũ khí đã đến và vào biệt thự của ngài ta ạ."

"Còn Owen?"

"A, đúng rồi. Thiếu gia Owen... Hình như gần đây ngài ta đã chiêu mộ được một pháp sư. Nhưng tôi nghe nói khi pháp sư này đến dưới trướng của thiếu gia Owen..."

Charlotte giảm âm lượng rồi nói bằng giọng trầm lặng.

"Nó trùng với thời điểm Công tước Valentino bị thương ở đầu. Chính là... tôi tin là một tuần trước khi Công tước ra trận, tay pháp sư đã được ngài Owen chiêu mộ."

"..."

Tôi đặt chiếc vòng thêu sang một bên và suy nghĩ một lúc. Tôi đã nghe ngóng vấn đề để đề phòng, nhưng... Quả nhiên, nhà Everett đang hành động một cách đáng ngờ.

Ý tôi là, ngay từ đầu, thật kỳ lạ khi một vết thương ở đầu lại gây mất trí nhớ một phần như vậy. Và nó tiếp tục tồn tại trong thời gian dài...

"Ừm, phu nhân... Tôi không thể không tự hỏi liệu chứng mất trí nhớ của Công tước có nhằm mục đích ảnh hưởng đến người không... Đó cũng là một trong những nghi ngờ của người, đúng không ạ?"

Charlotte thận trọng hỏi. Thay vì trả lời bằng lời, tôi gật đầu. ... Nhà Everett sẽ không cho phép nhà Valentino lấy lại quyền lực và vinh quang trước đây. Tôi chắc chắn họ đang giật dây ở hậu trường. Có lẽ giờ họ đã làm gì đó rồi.

'Kế hoạch ban đầu là biến Theodore thành một tên ngốc hoàn toàn ư?'

Hoặc có lẽ họ có nhiệm vụ làm cho Theodore quên đi một bí mật mà lẽ ra hắn không được biết...

Dù thế nào đi nữa, việc Theodore mất trí nhớ một phần là điều đáng nghi. Và những con quỷ của nhà Everett chính là thủ phạm có khả năng nhất trong việc này. Họ có cả sức mạnh lẫn khả năng để biến tất cả điều này thành hiện thực.

'Mình cần điều tra xem Theodore bị thương ở đầu như nào. Có lẽ mình nên tìm lại những ghi chép về thời điểm đó.;.'

"..."

Tôi sẽ phải gặp chỉ huy đội hiệp sĩ. Tất cả hồ sơ quân sự đều thuộc thẩm quyền của anh ta.

Nhưng vấn đề là tôi không hề quen biết anh ta.

Tất nhiên, giữa chúng tôi không có mối quan hệ công việc tốt đẹp nào... Vì tôi chỉ là một Công phi bất lực bị đối xử như một con bù nhìn...

"A, có lẽ mình nên dừng lại..."

"Phu nhân?"

"Chỉ là... ta tự hỏi liệu điều này có ý nghĩa gì không. Ta muốn biết."

Tôi cảm thấy một cảm giác thờ ơ quen thuộc dâng lên. Tôi nằm xuống ghế sô pha, để sức lực trong cơ thể thoát đi và thư giãn hoàn toàn.

Tuy nhiên, vào lúc đó, tôi nghe thấy có người gõ cửa.

Tôi không biết đó là ai, nhưng họ cực kỳ thiếu tế nhị.

Khi tôi liếc Charlotte, cô ấy bước lại gần cửa để kiểm tra xem đó là ai.

"Ai vậy? Bây giờ phu nhân đang... nghỉ ngơi."

"Tôi là Albert, một người hầu. Tôi được yêu cầu đến chuyển lời..."

Vẫn nhắm mắt nằm trên sô pha, phải một lúc sau Charlotte mới quay lại từ cửa. Cô ấy lắc nhẹ tôi và hỏi với giọng nhẹ nhàng.

"Phu nhân? Người đang ngủ ạ?"

"... Không."

Vẫn chưa đến giờ đi ngủ, tôi nói thêm khi ngồi dậy một cách yếu ớt. Charlotte nhìn tôi với ánh mắt lo lắng và thì thầm.

"Phu nhân... Có một vị khách. Bà Seymour hiện không có mặt ở dinh thự nên có vẻ như người sẽ phải ra ngoài để gặp khách..."

"Và đó là?"

"Ừm, là... Công nương Adeline của Công quốc Alvinith ạ..."

"... Adeline Alvinith?"

Tôi im lặng một lúc, nhưng nhanh chóng cười nhạo.

Tôi có thể nhìn thấu ý định của cô ta một cách rõ ràng.

'Cô đến để xem tin đồn có phải thật không à.'

Người phụ nữ đó cũng đâu phải thánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top