Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Không quá khó để nhận ra Adeline Alvinith có tình cảm với Theodore.

Cô ta thường đến dinh thự Valentino để gặp Theodore, và mỗi lần đến đây, cô ta đều cố tình tỏ ra trìu mến với Theodore trước mặt tôi.

Cô ta cố tình làm những việc như vậy dù cô ta có vẻ non nớt như nào, nhưng thấy điều này mới rõ việc Adeline Alvinith lo lắng đến mức nào.

Hắn cũng... Ừm, có vẻ như Theodore không hề quan tâm đến cô ta.

Rõ ràng Theodore chỉ coi Adeline là một người bạn thuở nhỏ, hay chỉ là một người quen đơn thuần.

Không, nói thật, có vẻ như hắn thấy cô ta thật phiền phức.

Ngay cả một người ngoài như tôi cũng nhận thấy điều đó, nên không lý nào Adeline lại không biết điều này. Có lẽ vì thế mà cô ta khá kiên trì.

Chỉ riêng chuyến thăm này đã là một minh chứng cho điều đó.

'Tôi rất tò mò. Cô sẽ thể hiện thái độ gì sau khi biết sự thật về tin đồn đó?'

Sẽ là sai lầm khi nói quan hệ vợ chồng của chúng tôi gần đây đã trở nên tốt đẹp hơn, nhưng sự thật là Theodore bắt đầu tử tế hơn với tôi kể từ khi hắn mất trí nhớ.

Nhưng Adeline không biết về chứng mất trí nhớ một phần của Theodore.

Điều duy nhất cô ta thấy ở đây là Theodore đã thay đổi như nào.

Tôi thấy điều này khá thú vị. Tôi biết về chiếc mặt nạ ngọt ngào, đáng yêu mà Adeline thường đeo.

Người đeo chiếc mặt nạ như thế này thường là loại người sẽ che giấu và bóp méo con người thật của mình bên dưới chiếc mặt nạ đó.

Tôi đang mong chờ xem hôm nay sẽ có sự biến dạng như nào.

"Charlotte, mang cho ta chiếc vòng cổ Opal đó."

"A, là cái mà Công tước đã tặng phu nhân ạ?"

"Ừ."

Nếu cô đối xử tệ với tôi như này thì cô nên biết rằng tôi cũng không có nhân cách tốt cho lắm.

Nhưng vì tôi đã kiên nhẫn với Adeline suốt thời gian qua bất chấp nhiều trường hợp cô ta đã vượt qua giới hạn trước đó, nên chừng này sẽ ổn thôi.

"Nó đây ạ. Người có muốn tôi tạo kiểu tóc cho người không?"

"Cảm ơn cô. Có, hãy làm đi."

Tình cờ tôi đang mặc một chiếc váy màu xanh lá cây nên chiếc vòng cổ màu xanh lam sẽ rất hợp với trang phục của tôi.

Charlotte tết tóc cho tôi và kẹp nó lên, và không có món trang sức nào khác tô điểm cho tôi, tôi chỉ đeo chiếc vòng cổ đó và đôi giày cao gót màu bạc làm phụ kiện.

Lâu rồi tôi mới ăn diện, nhưng mà, thật trớ trêu khi tôi làm điều này chỉ để chế nhạo người khác. Điều đó là không thể tránh được vì ngay từ đầu tôi đã hiếm khi ăn diện rồi.

Tôi ra khỏi phòng và đi ra hành lang với Charlotte.

Khi chúng tôi đi về phía phòng khách ở tầng trệt, Charlotte đã tiến lại gần và thì thầm hỏi để chỉ tôi mới nghe được.

"Ừm, phu nhân... Tôi có nên đến văn phòng của chỉ huy đội hiệp sĩ không? Tôi có thể đi và nói với ngài ta rằng người muốn nói chuyện với ngài ta..."

Tôi dừng bước và nhìn Charlotte. Sau một lúc, môi tôi mở ra và truyền đạt câu trả lời của mình.

"... Cô thực sự nhanh trí nhỉ, Charlotte?"

Charlotte ngượng ngùng gãi má. Đó không phải điều gì đó hiển nhiên, nhưng có vẻ như cô ấy đã nhận ra rằng tôi muốn xem hồ sơ quân sự. Và từ đó, cô ấy tình nguyện thay mặt tôi nói chuyện với chỉ huy đội hiệp sĩ vì tôi không muốn tự mình làm việc này.

... Điều này thực sự đáng ngưỡng mộ ở cô ấy, và vì điều này, tôi rất biết ơn.

Đối mặt với Charlotte, tôi mỉm cười nhẹ và nói.

"Cảm ơn cô rất nhiều cho việc này. Vậy bây giờ cô có thể đi chuyển lời nhắn này cho chỉ huy đội hiệp sĩ không? Sau khi anh ta làm xong việc, hãy bảo anh ta đến thẳng phòng khách."

"Vâng, tôi sẽ chuyển lời nhắn của phu nhân ạ!"

Lúc này bà Seymour đã ra ngoài nên không có ai theo dõi tôi.

Bà Seymour đã kiên trì theo dõi tôi, có lẽ muốn bắt quả tang tôi nếu tôi làm điều gì đó trái ý gia đình.

Mặc dù tôi sẽ hành động khi bà ta không ở đây nhưng tôi chắc chắn rằng cuối cùng bà ta sẽ nghe được báo cáo về việc đó.

Sau khi giao nhiệm vụ này cho Charlotte, tôi đi về phía phòng khách.

Người hầu đứng ngoài cửa thông báo sự có mặt của tôi khi tôi bước vào.

Khi tôi bước vào, một mùi hương hoa ập vào giác quan của tôi mạnh mẽ như thường lệ. Đây là mùi nước hoa yêu thích của Adeline.

Đó thực sự là một mùi hương khá dễ chịu, nhưng lại là một mùi hương phân cực, có thể người này thích nhưng người khác thì chưa chắc.

Tránh nhăn mũi, tôi mỉm cười.

Adeline, người đang ngồi trên ghế sô pha, cười tươi đáp lại khi tôi thấy cô ta đứng dậy khỏi chỗ.

"Lily! Đã lâu rồi nhỉ! Thật tốt khi được gặp lại cô!"

"Xin chào, tiểu thư Alvinith."

"Ôi, đừng cứng nhắc với ta như thế. Cứ gọi ta là Adeline đi."

Vẫn như mọi khi, cô ta vẫn là người phụ nữ trơ trẽn như vậy.

Nội tâm cô ta lúc này chắc chắn đang mài dao, nhưng kỹ năng diễn xuất của cô ta thực sự không đùa được mỗi khi cô ta cười như thế này. Đấy là lý do cô ta tiếp tục trị vì vị trí 'Nữ hoàng' của giới thượng lưu.

Sau đó, ánh mắt của Adeline dừng lại trên cổ tôi một lúc lâu.

Nói chính xác hơn, cô ta chăm chú nhìn chiếc vòng cổ màu xanh lam.

Tuy nhiên, sau một lúc, cô ta tự nhiên nhìn đi nơi khác. Cô ta vẫn giữ nụ cười khi nói.

"Ta đến đây vì ta muốn biết dạo này cô thế nào đấy. Ta nghe nói bà Seymour và Theo đã ra ngoài nhưng ta rất nóng lòng muốn gặp lại họ."

'Vậy là cô định giả vờ như không biết về chiếc vòng cổ Opal à.'

"Dạo này trông cô vẫn như trước nhỉ. Cho đến khi hai người kia quay lại, ta sẽ nói chuyện với cô để cô không cảm thấy cô đơn, tiểu thư Alvinith."

Ngồi đối diện với Adeline, chúng tôi trao đổi những câu chuyện chẳng có mấy nội dung. Một hầu nữ đến gần và rót trà cho chúng tôi.

Trà màu đỏ nhạt có mùi hương độc đáo mà trước giờ tôi chưa từng ngửi thấy.

Bối rối vì điều này khi nếm thử, tôi nhận ra đây thực sự là một loại trà mới mà tôi đang nếm thử lần đầu tiên.

Adeline đang cẩn thận quan sát phản ứng của tôi. Có vẻ như cô ta muốn nói điều gì đó.

Quả nhiên, khi môi vừa rời chén và ngẩng đầu lên, cô ta liền mỉm cười nói.

"Đây là trà từ lục địa phía Đông. Cô có thích nó không? Hôm nay ta đã mang thứ này đến làm quà đấy."

"Ừm, có. Mùi hương rất tuyệt. Cảm ơn cô vì món quà."

"Không, chuyện này chẳng có gì đâu. Theo thích trà hơn rượu mà. Đó là lý do ta mang nó đến đây. Khi cậu ấy quay lại, ta cũng muốn nghe sự đánh giá cao của cậu ấy về nó. Ta hy vọng cậu ấy sẽ thích nó."

Với một nụ cười dịu dàng, tôi gật đầu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Adeline có sở trường chạm vào dây thần kinh.

Cô ta là một người phụ nữ, lại ranh mãnh khoe khoang rằng cô ta thân thiết như nào với một người đàn ông ngay trước mặt vợ của hắn.

Bất cứ ai ít kiểm soát cảm xúc của mình sẽ không thể cưỡng lại việc im lặng trước điều này.

Tuy nhiên, nếu ta nói lại điều gì đó với cô ta như thế này, mọi người sẽ nghĩ rằng ta là một người kỳ lạ vì đã tức giận vô cớ.

Vì chúng ta đang nói đến Adeline ở đây nên cô ta sẽ đáp lại bằng nước mắt hoặc bằng câu nói kinh điển, 'Ta đã làm gì sai ư? Ta rất xin lỗi', và bằng cách nào đó lại coi người khác là người sai.

Ban đầu, tôi cũng cảm thấy nghẹn ngào mỗi khi Adeline thực hiện pha nguy hiểm đó với mình, nhưng sau khi hoàn toàn bỏ cuộc, tôi đã sải bước thực hiện tất cả.

Đúng hơn là bây giờ tôi cảm thấy hơi tiếc cho cô ta.

Để có thể kiên trì như cô ta không hề dễ chút nào.

"Có vẻ như hoạt động giao thương với phía Đông hiện đang rất sôi động."

Và thế là, như thường lệ, tôi đổi chủ đề thay vì mắc bẫy như cô ta muốn.

Vẫn với nụ cười ngọt ngào trên mặt, Adeline đáp.

"Tất cả là nhờ nhà Delacroix. Nhờ họ mà cuối cùng chúng ta cũng có thể tiếp cận các tuyến đường giao thương ngắn nhất giữa hai lục địa Đông Tây."

"Thật sao? Thật tuyệt vời mà."

Nhà Delacroix là một nhà Công tước có rất nhiều của cải và tài sản mang tên họ. Tất nhiên, họ có trụ sở tại Vương quốc Fraunces, nhưng hoạt động kinh doanh của họ cũng thống trị toàn bộ lục địa Europa.

Lãnh địa của Delacroix, Dornach, nằm ở vùng cực nam của Europa, nơi cây trồng phát triển dồi dào nhờ khí hậu dễ chịu và đất đai màu mỡ. Nó cũng tiếp tục là trung tâm giao thương lớn, nơi các lục địa phía Nam và phía Đông thường xuyên kinh doanh.

Và trên hết, 'những vết nứt' rất hiếm khi xảy ra ở khu vực phía Nam Europa.

Đó là lý do Delacroix không phải đầu tư nhiều vào quân đội của mình như những gia đình khác.

Có lẽ đấy là lý do có tin đồn xung quanh việc sức mạnh nguyên tố của nhà Delacroix rất yếu, không giống những gia đình quý tộc khác. Tuy nhiên, không rõ liệu tin đồn này có đúng hay không.

Trong mọi trường hợp, bên ngoài một số quốc gia ở lục địa phía Nam và phía Đông có thái độ thù địch với Vương quốc Fraunces sẽ tiến hành các cuộc tấn công xâm lược, lãnh địa Delacroix rất yên bình.

Có một sự thật được chấp nhận rộng rãi trên thế giới rằng tốt hơn hết là nên chiến đấu trong các trận chiến chính trị hơn là ra ngoài chiến đấu với những con quái vật dị dạng bước ra từ các vết nứt mà không ai biết khi nào hay ở đâu sẽ xuất hiện tiếp theo.

Chính vì lý do này mà lãnh địa của Delacroix, Dornach, luôn rất được chú ý. Tất nhiên, đó cũng là trường hợp của cha tôi, Công tước Everett.

Tôi chắc chắn nếu nhà Valentino thành lập một liên minh bí mật với một gia đình quý tộc khác, lựa chọn đầu tiên sẽ là nhà Delacroix.

Valentino đã trúng đòn từ Everett, và việc Delacroix tiếp theo chỉ còn là vấn đề thời gian.

Điểm chung duy nhất của hai gia đình này là họ cùng hội cùng thuyền với nhau về mặt này.

Gia đình của Adeline, Alvinith, không còn khả năng nữa. Tất nhiên, cảm xúc cá nhân của Adeline lại là một vấn đề khác.

Trong nhiều thế hệ, nhà Alvinith đã rèn luyện ma thuật thay vì tinh linh nguyên tố, và họ miễn cưỡng tham gia vào các cuộc chiến chính trị phức tạp.

Theo cách tốt, ta có thể gọi họ là trung lập.

Theo cách xấu, ta có thể nói họ là những kẻ gió chiều nào xuôi chiều ấy.

Chẳng phải người ta đã nói rằng chiếc ghế nóng bỏng nhất trong địa ngục được dành cho những kẻ giữ thái độ trung lập trong thời kỳ khủng hoảng đạo đức sao? Alvinith một ngày nào đó có thể trả giá nếu họ tiếp tục giữ màu xám.

'Ừm, có lẽ Vương thất sẽ ngồi vào chiếc ghế đó thay vì nhà Alvinith, nhưng...'

Quốc vương Roderick, người trị vì đương nhiệm, đang bị Công tước Everett chơi như một trò đùa, và ông ta chỉ gạt công việc quốc gia sang một bên mà không làm tốt nghĩa vụ của mình.

Nếu Kazef Everett là nguồn gốc của mọi tội lỗi thì bản thân Quốc vương Roderick lại là tay sai của tội ác.

Sau khi Vương hậu Ellemiel xử cả 10 Vương phi, Quốc vương Roderick lại triệu tập nhiều kỹ nữ cấp cao từ bên ngoài cung đến, say mê họ rồi đuổi họ đi.

Tất nhiên, người cung cấp những kỹ nữ này không ai khác ngoài Công tước Everett. Loại công việc này không khác gì sự chế giễu.

"Đối với nhà Delacroix, gần đây ta có gặp Rozenne Delacroix tại một bữa tiệc vườn dọc phố Cowen. Cô đã từng gặp cô ấy rồi nhỉ, Lily?"

"Ừ. Ta đã gặp cô ấy ít nhất một lần."

Chúng tôi chỉ chào hỏi ngắn gọn. Công nương Delacroix quá hăng hái nên có vẻ như chúng tôi không thể hoà hợp với nhau. Ở quanh cô ấy khá mệt mỏi...

"Nhưng cô biết không, Thế tử Điện hạ cũng tham dự bữa tiệc đó nữa."

"A ha, ta hiểu."

Bây giờ tôi đã có ý tưởng sơ bộ về cách cô ta cố gắng mở ra chủ đề tiếp theo. Tôi trả lời vừa phải, giấu đi sự khó chịu.

"Điện hạ đã thông báo rằng ngài ấy sẽ sớm tổ chức một buổi đi săn, nhưng ngài ấy cũng đề cập rằng Công tước và Công phi Valentino sẽ tham dự cùng. Điều đó là thật sao?"

Tới rồi.

Rõ ràng là cô ta đang lén lút hỏi, 'Cô thực sự đã bắt đầu thân thiết với Theo ư, hay cô chỉ có lý do chính thức để tham dự sự kiện cùng nhau?'

Có lẽ với ánh mắt thương hại khi nhìn Adeline đang cố gắng rất nhiều, tôi mở miệng nói.

"Đúng như Điện hạ nói. Tại buổi đi săn–"

Nhưng ngay lúc đó.

Cốc, cốc–

Có người đã gõ cửa, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên kia.

"Thưa phu nhân, tôi là Jenna. Tôi có chuyện khẩn cấp phải nói với người."

Một làn sóng lo sợ nhẹ ập đến trong tôi. Tôi liếc Adeline một lúc rồi quay về phía cửa.

"Có chuyện gì?"

Không hề chậm trễ, một câu trả lời đã quay lại.

"Phu nhân cần có mặt tại sảnh Avoridge. Bà Seymour đã quay về khoảng 10 phút trước, nhưng Charlotte... Cô ấy hiện đang bị bà ấy thẩm vấn ạ."

"...?"

Trước sự việc bất ngờ xảy ra, mắt tôi mở to. Tôi hỏi Adeline để cô ta thông cảm và nhanh chóng đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top