Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Có câu nói, muốn đánh thắng kẻ địch thì trước tiên phải biết rõ kẻ địch.

Ở đây có rất nhiều người ngứa ngáy muốn xô ngã và lôi tôi đi khắp nơi nhưng tôi không thể buông tay và giả vờ như không thấy.

Cho dù tôi có bất lực đến đâu và cuộc đời có ném vào tôi bao nhiêu điều bất ngờ, tôi cũng không phải kẻ ngốc đến mức để bản thân trở thành con mồi của đám đông.

Trong gia đình này, tôi còn là mục tiêu của một cuộc săn phù thuỷ đang diễn ra. Việc người mà đám đông sẽ hành hình và thiêu sống thực sự là phù thuỷ hay là người vô tội không phải vấn đề.

Điều mà những người này cần chỉ là một người có thể trở thành mục tiêu cho sự tức giận của họ khi họ hưởng thụ cảm giác thích thú bệnh hoạn khi áp bức người khác.

Thế nên, tôi đã quyết định.

Thay vì để bản thân bị tấn công một chiều bởi sự độc ác hèn hạ của các người, thay vì để bản thân bị xé nát – tôi thà để tất cả chúng ta bị thiêu rụi trong lửa.

Chính sự hiện diện của Charlotte đã cho tôi sự can đảm. Tôi không còn cô đơn miễn là Charlotte còn ở cạnh tôi.

Charlotte là người bạn duy nhất của tôi, người duy nhất ở bên tôi và là người mà tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ.

Thực ra, tôi càng tức giận hơn khi ác ý của những người này đã nhắm vào cô ấy thay vì tôi.

Giống như bây giờ vậy.

"Serena đúng là người đã lấy trộm chiếc ghim cài bằng vàng của chỉ huy hiệp sĩ, nhưng mới là người ra lệnh cho cô ta làm việc đó. Sau khi thất bại trong việc đổ lỗi cho Charlotte, cô đang cố gắng khiến Serena phải chịu trách nhiệm với tư cách đồng phạm của cô sao."

"N-Người đang nói gì vậy, tôi... K-Không, không phải...!"

Ngạc nhiên, Ayla chớp mắt điên cuồng và lắp bắp.

Đối phó với một người không thể chịu được sức nóng và thậm chí không thể suy nghĩ hẳn hoi khi gặp khó khăn là điều rất dễ dàng.

Tôi tiếp tục nói mà không hề do dự.

"Ta đã biết sự thật ngay từ đầu, Ayla. Rằng cô sẽ trả hết nợ cho người yêu của mình bằng số tiền mà cô sẽ có thể có được từ việc bán chiếc ghim cài bằng vàng. Rồi cô đã nghĩ đến việc dùng Serena để lấy trộm nó vì việc ra lệnh cho cô ta làm điều đấy sẽ dễ dàng hơn. Serena phải chu cấp cho một gia đình sáu người nên cô ta cũng cần tiền để nuôi họ. Đó là lý do cô ta chấp nhận đề nghị lấy trộm chiếc ghim cài bằng vàng của cô. Cô nghĩ sao? Ta có nói gì sai không?"

"..."

Gương mặt của Ayla hoàn toàn tái nhợt khi cô ta cắn môi.

Nói thật, những gì tôi vừa nói chẳng qua chỉ là suy đoán. Tuy nhiên, suy đoán đó không phải là vô căn cứ vì tôi biết những sự thật chính xác.

Khi một người gặp rắc rối, họ sẽ phạm phải điều gì đó mà bình thường họ không nghĩ tới, hay họ sẽ bị tê liệt hoàn toàn và không thể nghĩ được gì.

Trong trường hợp này, Ayla đã tuyệt vọng. Nên, cô ta cũng sẽ...

"... Serena, điều đó có đúng không? Ayla thực sự đã bảo cô làm việc đó?"

Bà Seymour liếc xuống Serena khi bà ta hỏi.

Khi đang ngồi gục trên sàn, Serena tiếp tục choáng váng và lơ đãng. Nhưng, trong khi run rẩy, cô ta nhanh chóng nhìn Ayla và gật đầu.

Serena lập tức hạ ánh mắt xuống đất. Sau đó, với giọng run run, cô ta trả lời.

"Vâng, đó là sự thật... Thị nữ Ayla, c-cô ấy đã nói với tôi... cô ấy đã ra lệnh cho tôi lấy trộm một thứ khá đắt tiền từ phòng của chỉ huy hiệp sĩ..."

Trong khi thú nhận, Serena xúc động đến mức nước mắt trào ra, rồi cô ta không ngần ngại đập đầu xuống sàn và phủ phục trước bà Seymour.

"Bà Seymour, t-tôi chỉ làm theo lệnh của cô Ayla thôi. Đó là sự thật, tôi – không có tôi, các em của tôi sẽ chết đói mất...! E-Em út của chúng tôi mắc bệnh viêm phổi cách đây không lâu, và lương của tôi không thể trang trải tiền thuốc men, nên... xin bà hãy tha thứ cho tôi!"

"..."

Bà Seymour nhìn chằm chằm vào Serena một lúc, rồi thở dài một hơi. Bà ta tự ôm trán mình.

Trong khi ấn xuống một bên thái dương bằng ngón trỏ và ngón cái, bà ta nhẹ nhàng nói.

"Trước tiên..."

Ánh mắt của bà Seymour chạm tới Ayla. Lúc này, Ayla nao núng và càng tái mặt hơn. Cả cơ thể cô ta cũng run rẩy giống như Serena.

Bà Seymour tiếp tục.

"Ayla, người yêu của cô là ai? Có phải hôn phu của cô không?"

"..."

Ayla cúi đầu và không nói gì. Có vẻ đúng rồi. Cô ta sẽ không thể chịu được việc trả lời sự thật.

Vì 'người yêu' của Ayla không phải hôn phu của cô ta.

Ayla đã đính hôn và cô ta đã hứa hẹn tương lai của mình với người khác.

Và đó không chỉ là ai đó – đó là một người đàn ông do chính bà Seymour chọn cho cô ta.

Ayla ban đầu không phải cư dân của Veronis. Cô ta đến từ quê hương của cựu Công phi, và đó có lẽ là lý do khiến bà Seymour đặc biệt yêu quý cô ta. Đến mức bà ta còn đích thân mai mối cho cô ta.

Tuy nhiên, dường như Ayla không có bất kỳ tình cảm nào với hôn phu của mình và gần đây, cô ta đã phải lòng một nam diễn viên của một đoàn kịch lang thang.

Diễn viên đó là người yêu của Ayla.

Sẽ tốt hơn nếu nó chỉ kết thúc bằng một sự vương vấn ngắn ngủi, nhưng Ayla đã bị cuốn đi. Cô ta đã ngủ với người đàn ông đó và gần đây cô ta mới biết rằng anh ta đã làm cô ta có thai.

Ayla đã giấu việc này với mọi người và hỏi ý kiến bác sĩ thị trấn mà không tiết lộ danh tính của mình, nhưng sau đó thông tin này vô tình đến tai tôi.

'Đó thực sự chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.'

Tất nhiên, trong thời gian đó, tôi đã bí mật kiểm tra lý lịch của Ayla, nhưng... Dù thế nào đi nữa, sau khi điều tra sâu hơn, Ayla dường như đang nghĩ đến việc huỷ hôn với hôn phu của mình và thay vào đó bỏ trốn cùng người yêu.

Tuy nhiên, người đàn ông kia mắc nợ đoàn kịch lang thang. Chính xác mà nói, khoản nợ này thuộc về thương nhân đang tài trợ cho đoàn kịch. Nên anh ta không thể rời đi cho đến khi khoản nợ này được trả hết.

Khá kỹ lưỡng, thương nhân tài trợ cho đoàn kịch để đảm bảo đã đánh dấu nam diễn viên nợ tiền bằng cách sử dụng một ma cụ. Nếu nam diễn viên bỏ trốn, con dấu sẽ lập tức thiêu rụi anh ta.

Đó là lý do Ayla đã ăn trộm từ lâu đài Valentino suốt thời gian qua – để trả nợ cho người yêu của cô ta.

Và đúng vậy, đôi khuyên tai bạc của Lucy cũng là do Ayla trộm.

Bây giờ, người 'nên bị quất roi' không phải là Charlotte mà là Ayla.

Tuy nhiên, Ayla vẫn tiếp tục giữ im lặng. Tôi không thể thấy gương mặt của cô ta vì đầu cô ta đang cúi xuống, nhưng... có lẽ, lúc này gương mặt cô ta đang có vẻ tuyệt vọng.

"Ayla, chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Ta sẽ không trách cô đâu, nên hãy nói cho ta biết đi."

Bà Seymour thúc giục người phụ nữ trẻ hơn bằng giọng nhẹ nhàng. Bà ta quan tâm đến Ayla nên chắc chắn sẽ cảm thấy tiếc vì tình cảnh này. Ngay cả như vậy...

"B-Bà Seymour... híc..."

Ayla gần như không ngẩng đầu lên khi bật khóc.

Bà Seymour ôm lấy cô ta và an ủi cô ta lần nữa. Ayla bắt đầu thì thầm vào tai bà ta.

"..."

Một lúc sau, Ayla nói xong và nghiêm túc nhìn bà Seymour.

Ngược lại, bà Seymour cứng đờ, im lặng. Bà ta trông như đang đeo một chiếc mặt nạ băng trên mặt, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng hơn.

Phải. Tôi biết điều này sẽ xảy ra.

Bà Seymour đột nhiên đứng dậy và đẩy Ayla ra xa một cách thô bạo. Bà ta chán ghét nhìn người thị nữ.

Khi Ayla ngơ ngác nhìn bà ta, những lời lạnh lùng này đã theo sau.

"Thứ bẩn thỉu, thô tục này."

"T-Thưa bà..."

"Ngươi là thị nữ của nhà Valentino. Ngủ với một tên lang thang còn chưa đủ sao mà còn mang trong mình đứa trẻ của hắn?"

Bà Seymour là loại người như vậy. Bà ta không ngừng giả vờ tỏ ra tình cảm, nhưng sự thật là bà ta tàn nhẫn đến mức không thể đo lường được và bà ta sẽ không ngần ngại cắt đứt quan hệ với ai đó nếu cần thiết.

Và, cốt lõi của bà ta là một quý tộc.

Bất cứ khi nào xem xét người khác, bà ta có xu hướng coi trọng dòng dõi của họ hơn là tính cách của họ. Lý do duy nhất khiến bà ta đặc biệt yêu quý Ayla là vì dòng dõi của Ayla.

Ayla là con gái của một gia đình khá danh giá ở quê bà ta và cô ta là một thị nữ hoàn hảo.

Nếu thay vào đó Ayla là một người hầu thấp kém, thì bà Seymour sẽ chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái.

Thực ra, việc bà Seymour ghét tôi và Charlotte đều có cùng một nguyên nhân. Bà ta không hài lòng với tôi không chỉ vì lý do duy nhất vì tôi là con gái của nhà Everett.

Tất nhiên, đó là một lý do đáng kể, nhưng khoảng một nửa sự ghê tởm của bà ta đối với tôi bắt nguồn từ việc tôi được sinh ra từ bụng của một người hầu thường dân.

"Ayla, ngươi sẽ bị cấm túc trong phòng, nên đừng có nghĩ đến việc bước một bước ra khỏi đó cho đến khi ta có lệnh. Và, Serena, cô cũng sẽ chịu điều tương tự."

"Vâng, thưa bà..."

"T-Thưa bà... Xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng...!"

Không giống Serena, người sẵn sàng chấp nhận mệnh lệnh của bà Seymour, Ayla đã nắm lấy gấu váy của bà Seymour và sống chết bám chặt lấy nó.

Bà Seymour lạnh lùng nhìn Ayla đang khóc và nhanh chóng hất cô ta ra một cách thô bạo một lần nữa. Giọng nói lạnh lùng của bà ta vang vọng khắp Sảnh Avoridge.

"Sao ngươi dám chạm vào ta bằng đôi tay bẩn thỉu đó hả."

"...!"

"Các người còn đứng đó làm gì? Mau kéo Ayla và Serena về phòng của chúng đi!"

Khi họ đang quan sát từ bên lề, những thị nữ và người hầu khác bắt đầu kéo hai người phụ nữ kia bằng cánh tay của họ.

Những người từ đằng sau cột tiến ra giúp đỡ. Có lẽ họ đã ẩn náu và quan sát từ trước đó.

Serena được đưa ra khỏi hiện trường mà không gặp vấn đề gì, nhưng Ayla vẫn tiếp tục vùng vẫy chống cự, hét lên rằng cô ta có điều phải nói với bà Seymour.

Tuy nhiên, cô ta bị lôi đi nên hình dáng của cô ta nhanh chóng biến mất khỏi Sảnh Avoridge.

"..."

Đảo mắt khỏi hướng Ayla biến mất, bà Seymour quay lại nhìn tôi.

Đôi mắt bà ta sắc bén như lưỡi dao. Lẽ ra bà ta phải xin lỗi vì đã buộc tội Charlotte mà không có bằng chứng nào, tuy nhiên, có vẻ như bà ta thà chết trước khi làm điều đó.

Chắc chắn rồi, thay vào đó, bà Seymour lại đưa ra một chủ đề khác.

"Ta không ngờ cô biết nhiều về người hầu của lâu đài Valentino vậy đấy, Lily."

Nói cách khác, bà ta đang hỏi liệu tôi có kiểm tra lý lịch của người hầu không.

Lúc này, tôi mỉm cười thật tươi. Việc kiểm tra lý lịch đối với tôi là một việc dễ dàng, và đó là nhờ ma cụ nguỵ trang mà tôi đã nhận được từ Owen.

Tôi đã cải trang thành nhiều người khác và thu thập thông tin chỗ này chỗ kia. Charlotte thỉnh thoảng cũng giúp đỡ.

Bản thân Charlotte có tài năng bẩm sinh trong việc phá bỏ rào cản của người khác và kết bạn với họ. Ngoài ra, kỹ năng diễn xuất của cô ấy cũng rất xuất sắc. Bà Seymour rõ ràng đã đánh giá thấp Charlotte.

"Là phu nhân của gia đình, việc tôi cần biết về những người làm việc cho gia đình là điều đương nhiên..."

"..."

Nghe câu trả lời của tôi, bà Seymour không nói nên lời, tuy nhiên, bà ta nhanh chóng khoác lên mình chiếc mặt nạ điềm tĩnh.

Vẫn hiện rõ trong mắt bà ta là cơn giận dữ cháy bỏng, nhưng bà ta còn không thể hỏi tôi lý do kiểm tra lý lịch của người hầu.

Bởi vì việc phu nhân của gia đình 'biết' về lai lịch cá nhân của những người hầu thực sự chỉ là điều đương nhiên.

"Phải, khoảng thời gian này chắc cô đã rất bận rộn, Lily. Điều này thực sự nằm ngoài mong đợi."

"..."

Tôi im lặng và tiếp tục mỉm cười.

Bà Seymour rời mắt khỏi tôi và quay lại nhìn Charlotte, người đang đứng lặng lẽ trong khi cầm chiếc ghim cài bằng vàng đó. Bà Seymour lên tiếng.

"Vậy thì, Charlotte. Ta sẽ đích thân trả chiếc ghim cài cho chỉ huy, nên hãy giao nó cho ta."

Cho đến phút cuối cùng, bà ta dường như không có ý định xin lỗi Charlotte. 'Ta xin lỗi vì đã hiểu lầm'. 'Ta đã đi quá xa'. Không phải là bà ta sẽ mất mặt nếu bà ta nói dù chỉ vài từ như thế.

Cơn giận của tôi đã nguôi ngoai nhưng tôi lại cảm thấy nó sôi sục.

Bà Seymour chắc chắn đã biết Charlotte vô tội, nhưng bà ta vẫn tiếp tục cố trừng phạt cô ấy bằng đòn roi sau một lời buộc tội sáo rỗng. Bà ta nhất quyết cắt đứt tay chân của tôi.

Khi bà ta giả vờ cao quý hơn bất kỳ ai khác, bà ta lại là người hổ thẹn hơn bất cứ ai.

Charlotte do dự một lúc trước khi đưa chiếc ghim cài bằng vàng ra. Nhưng ngay khi bà Seymour cố tước nó khỏi tay cô ấy, tôi đã đứng trước mặt Charlotte.

"... Lily, cô còn điều gì muốn nói nữa sao?"

Gương mặt của bà Seymour nhăn lại thành vẻ không hài lòng khi bà ta hỏi. Đáp lại, tôi thốt ra câu mà tôi đã sắp xếp trong đầu, phát âm từng từ một.

"Đừng động vào người của tôi nữa, bà Seymour."

"... Cô nói gì cơ?"

"Đây là một lời cảnh báo. Nếu chuyện như này xảy ra lần nữa... Giống như hôm nay, tôi sẽ không ngồi yên đâu. Như bà đã đề cập, có rất nhiều điều mà tôi 'biết rất rõ' đấy."

Tôi dùng sức đẩy ra vài từ cuối cùng của câu và nhìn thẳng vào mắt bà Seymour.

Thế này chắc là đủ rồi.

Điều này sẽ gửi thông điệp rằng 'Tôi cũng biết về điểm yếu của đấy'.

"... Cô..."

Mặt nạ của bà Seymour sụp đổ ngay lúc đó, để lộ những cảm xúc thô sơ trên mặt. Gương mặt bà ta nhăn nhó đầy tức giận, hung dữ như một con quỷ.

Vẻ mặt cao thượng thường ngày của bà ta đã không còn nữa. Tất cả những gì còn lại trước mặt tôi là một người phụ nữ đã mất đi lý trí, nhe răng nghiến lợi với tôi.

Khi vai bà ta dường như rung chuyển dữ dội, một điều mà không ai có thể ngờ tới đã xảy ra chỉ trong nháy mắt.

CHÁT!

"Sao, sao cô dám...!"

Má tôi nóng và bỏng rát.

Một lúc sau tôi mới nhận ra rằng bà Seymour đã tát tôi. Nó đã xảy ra trong nháy mắt.

Cảm thấy khoé môi mình cong lên, tôi ngẩng đầu lên. Charlotte kêu lên với tôi.

"Phu nhân!"

"..."

Như một kẻ điên, tôi bật ra một tiếng cười ngắn.

Tôi không ngờ 'sự thật đó' lại khiến bà Seymour tức giận đến mức này!

Tôi muốn cười nhiều hơn nữa, to hơn nữa để tận hưởng vụ thu hoạch bất ngờ này.

Nhưng thay vào đó, tôi đưa tay lên che cái má đang nhức nhối của mình và làm vẻ mặt đáng thương.

Bởi vì một người đã đến rất đúng lúc.

Bên kia hành lang, tôi chạm mắt với Theodore, người đang đứng ở đó, cứng đờ vì sốc.

Khoé môi tôi lại giật giật và tôi cố kìm nén cảm giác muốn cười. Thay vào đó, tôi căng mắt và cố tình rơi nước mắt. Khóc theo ý muốn cũng dễ như thở a.

Hướng mắt về phía Theodore, tôi nói với giọng nhỏ run rẩy.

"Công tước..."

Và chính lúc đó, bà Seymour giật mình và vội vàng lùi ra khỏi tôi. Khoảnh khắc bà ta nhìn thấy Theodore, nước da của bà ta trở nên xám xịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top