Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Trong những ngày gần đây, một bầu không khí kỳ lạ bắt đầu bao trùm lâu đài Valentino. Là do thái độ của Theodore đối với tôi đã thay đổi.

Khắp lâu đài đã lan truyền tin đồn về việc bà Seymour đã tát tôi như nào, cũng như việc Theodore cực kỳ tức giận vì điều này.

Những người lan truyền tin này có lẽ là những người đã lẻn vào và nhìn lén ngày hôm đó. Tôi chắc chắn họ là những người chịu trách nhiệm về những tin đồn này.

Ayla lập tức bị sa thải và bị đuổi khỏi điền trang, còn Serena thì bị quản chế. Theodore thấy thương xót cho hoàn cảnh của Serena nên hắn không áp đặt hình phạt nặng nề như vậy với cô ta. Hơn nữa, Serena chỉ bị Ayla lừa.

"Phu nhân, người sẽ trả lời thư của Công nương Alvinith ạ?"

Charlotte ngần ngại khi hỏi tôi điều này. Tôi nghĩ về điều đó một lúc, nhưng tôi đã lắc đầu.

Thật bất ngờ, sáng nay, một bức thư của Adeline Alvinith đã được gửi đến. Dù sao cũng không nhất thiết phải hồi âm.

Chúng tôi sẽ gặp nhau sớm thôi.

Tôi đứng trước gương và chỉnh lại quần áo.

"Mang cho ta thêm một phụ kiện lông vũ nữa. Một cái màu hồng."

"Vâng."

Charlotte nhanh chóng di chuyển và mang cho tôi một chiếc phụ kiện lông vũ màu hồng. Tôi đã tô điểm cho chiếc mũ màu ngà của mình bằng nó.

Đã có những chiếc lông vũ màu trắng khác trên chiếc mũ này, nhưng chỉ có màu trắng thôi thì trông nó buồn tẻ quá.

Ít nhất thì tôi cần phải làm sáng vẻ ngoài của mình. Đúng như vậy, tôi trông xanh xao như một người tàn tật trên giường chờ ngày ra đi.

"Phu nhân còn cần gì nữa không ạ?"

"... Mm, ta nghĩ thế này là được rồi. Đi thôi."

Khi tôi cùng Charlotte đi xuống tầng 1, những người hầu đang đợi ở tiền sảnh đã chào đón và cúi chào tôi.

Việc thể hiện kỷ luật này là sự thay đổi 180 độ so với cách họ đối xử với tôi trước đây.

Hồi đó, mặc dù họ đối xử lịch sự nhưng cách cư xử của họ vẫn có một sắc thái nào đó cho thấy rõ ràng họ đang coi thường tôi như nào.

Thay vì thấy sự thay đổi này dễ chịu thì nó lại thật buồn cười.

Con người luôn như vậy, dễ bị dư luận lay chuyển thay vì bám chặt vào suy nghĩ và nguyên tắc của riêng mình. Khoảnh khắc Theodore thay đổi thái độ với tôi, họ cũng vậy.

Tất nhiên, tôi không hề tin lòng tốt của Theodore đối với tôi sẽ kéo dài.

Một nụ cười lạnh tự nhiên hình thành trên môi tôi.

Khi tôi bước qua ngưỡng cửa, tôi và bà Seymour chạm mắt, nhưng không ai trong chúng tôi chào nhau.

Khi thấy cảnh tượng đó, những người hầu rõ ràng sáng lên và thì thầm với nhau. Đó chỉ là vấn đề tất yếu.

'Mình phát ốm vì chuyện này rồi.'

Với cảm giác khó chịu quen thuộc, tôi bước về phía sân trước, nơi có một chiếc xe ngựa đang đậu trước bậc thềm. Bên cạnh xe ngựa, pháp sư của nhà Valentino cúi chào tôi.

Người đàn ông này lập dị nhất có thể, nhưng so với những người thường xuyên chửi rủa tôi, anh ta không có hứng thú đặc biệt nào với việc của tôi, và anh ta thường giữ im lặng trong khi lẩm bẩm một số từ xa lạ với chính mình.

Ngay cả bây giờ, ánh mắt của anh ta đã sớm rời khỏi tôi khi anh ta nhìn chằm chằm vào không trung, giống như những gì anh ta đã làm trước khi cúi chào tôi.

Tôi đoán có thể sống trong thế giới của riêng mình cũng là một loại khả năng nào đó.

"Phu nhân."

Tôi nghe thấy giọng Theodore ở phía sau. Tôi sẽ không bao giờ quen với việc được gọi là 'phu nhân'.

Chỉ âm thanh của nó thôi cũng khiến mặt tôi gần như méo mó, nhưng tôi nhanh chóng biến các đường nét của mình thành một chiếc mặt nạ vô cảm.

Theodore mỉm cười với tôi và đưa một tay ra.

"Ta đến trễ. Xin lỗi vì đã để em chờ."

"..."

Tôi không muốn nói chuyện với hắn mà thay vào đó tôi chỉ lắc đầu và nắm lấy tay hắn. Từ chối tay hắn ở đây khi có rất nhiều người đang theo dõi sẽ là một điều ngu ngốc.

Theodore nắm chặt tay tôi và cúi người xuống một chút, chăm chú nhìn vào mắt tôi. Ánh mắt chăm chú đó của hắn thật nặng nề. Mặc dù thời tiết có phần u ám nhưng đôi mắt của hắn vẫn có màu xanh rất nổi bật.

Tôi đã từng thích đôi mắt của hắn. Nhưng nếu tôi lại nghĩ như vậy nữa, tôi thà đâm đầu vào thành xe còn hơn.

"Má của em không còn sưng nữa. Ta mừng vì nó không để lại dấu vết."

"..."

Nói thật, tôi có bị thương nặng đâu.

Tuy nhiên, sau hôm đó, Theodore vẫn kiểm tra má tôi nhiều lần nữa. Thật kinh ngạc khi hắn quan tâm đến tôi nhiều đến thế, như thể tôi là một con búp bê sứ mỏng manh dễ vỡ.

Thật ngớ ngẩn khi người đàn ông từng không chịu nghe tôi, tàn nhẫn và vô tâm với tôi, giờ đây lại là một người ngọt ngào và ân cần như vậy.

Tôi có thể cảm thấy cơn giận của mình đang dâng lên đỉnh đầu.

"Vậy, chúng ta lên xe ngựa nhé? Ta đã đổi thành một chiếc thoải mái hơn so với những chiếc thông thường mà chúng ta có. Chuyến đi của chúng ta sẽ thoải mái hơn theo cách này."

Một khi chúng tôi lên xe ngựa, tôi sẽ có thể buông tay hắn ra. Tôi nhanh chóng gật đầu.

Tiếng cười nhẹ của Theodore lướt qua như cơn gió. Chẳng bao lâu sau, hắn nhẹ nhàng dẫn tôi ra xe ngựa.

Vừa bước vào, tôi đã buông tay hắn ra, ngồi vào một góc. Nếu không cưỡi ngựa tới địa điểm tổ chức, hắn đương nhiên sẽ chọn ngồi ở phía đối diện.

Nhưng không ngờ, Theodore lại ngồi cạnh tôi. Hắn thậm chí còn ngồi gần và lại nắm tay tôi.

Tôi tròn mắt nhìn hắn. Tôi không biết mình trông như nào nữa – giờ tôi đã mất bình tĩnh rồi.

Hắn nở một nụ cười nhẹ.

"Ta sẽ ngồi cạnh em để đề phòng, Lily. Ta sẽ phải ở gần em để có thể bảo vệ em."

"..."

Bước vào xe cuối cùng, Charlotte do dự trước khi ngồi đối diện chúng tôi.

Pháp sư lập dị, người cũng bước vào trước khi tôi kịp nhận ra, nói với vẻ thản nhiên.

"Nếu mọi người đã sẵn sàng thì chúng ta sẽ khởi hành ạ."

Sau đó, mana trong không trung biến thành những đốm vàng, nhanh chóng bao phủ chiếc xe ngựa.

Tôi không thể nhìn rõ vì tất cả những gì tôi có thể thấy ngoài cửa sổ là màu vàng, nhưng có vẻ như các hiệp sĩ và những người hầu khác cũng được thần chú bao phủ.

Chẳng bao lâu sau, cảm giác nặng nề, buồn nôn ập đến. Trong nháy mắt, khung cảnh bên ngoài đã thay đổi.

Và thế là, chúng tôi đã đến nơi tổ chức bữa tiệc đi săn.

Rừng Ashridge, địa hình thuộc sở hữu của Thế tử.

Chúng tôi đi theo nhóm thêm khoảng 15 phút nữa thì đến biệt thự của Thế tử.

Gọi là biệt thự nhưng thực chất nó hoành tráng như một dinh thự vậy. Nơi này có thể chứa hơn năm mươi vị khách, cộng thêm cả những người hầu và hiệp sĩ mà mỗi vị khách mang theo.

"Lily, sàn trơn đấy. Cẩn thận."

Vì hắn đã dính chặt vào tôi trong suốt chuyến đi nên Theodore vẫn không ngừng bám lấy tôi khi chúng tôi đã đến nơi. Hành vi của hắn nặng nề đến mức tôi không thể kiểm soát được biểu cảm trên gương mặt mình lúc này.

Tuy nhiên, khi xuống xe, tôi đã cố hết sức để thể hiện nét cứng rắn của mình vì ánh mắt của những người khác ngay lập tức bị thu hút bởi chúng tôi.

Ánh mắt của họ đầy sự tò mò, có lẽ vì những tin đồn lan truyền về việc Công tước và Công phi Valentino đã trở nên thân thiện với nhau như nào.

"Tôi sẽ dẫn Công tước và Công phi Valentino đến căn phòng mà các vị sẽ ở ạ."

Lờ đi những ánh mắt châm chọc, chúng tôi đi theo người hầu sẽ dẫn chúng tôi về phòng.

Sau khi kiểm tra căn phòng được hướng dẫn một lúc, chúng tôi lại ra ngoài. Khi chúng tôi đến giữa khu vườn, có thể thấy Thế tử đang ở giữa một cuộc náo động.

"Ta muốn xem xem ai sẽ thắng cuộc đi săn! Cơ mà, phải nói trước, sẽ không phải là ta – đó là điều chắc chắn! Hahaha!"

... Tôi vẫn bối rối không biết liệu ngài ta có đủ tự tin để biến mình thành trò đùa không, hay ngài ta chỉ đang vờ là một người vô tư.

Dù thế nào thì, sự thật là kỹ năng săn bắn của ngài ta rất tệ. Ngài ta yêu thích môn thể thao săn bắn, nhưng ngài ta không có tài bắn cung hoặc ném giáo.

Mặc dù vậy, ngài ta có vẻ đủ thành thạo trong việc dùng kiếm.

"Ồ? Ai đây nhỉ!"

Sau khi nhìn về phía này, Thế tử hét vào mặt chúng tôi một cách vui sướng. Ngài ta quý Theodore. Tuy nhiên, tôi không biết đó là vì lý do cá nhân hay vì một thoả thuận chính trị...

Đánh giá hành vi trong quá khứ của Thế tử, có vẻ như ngài ta đang cố thu phục Theodore về phe mình.

"Công tước Valentino! Và Công phi nữa. Ta rất vui khi thấy hai vị ở cạnh nhau."

Khi chúng tôi đến gần, tôi mỉm cười trống rỗng với Thế tử, người bắt đầu nói rất nhiều.

Tôi thực sự nghĩ mình không thể bắt kịp bước sóng của người đàn ông này, giống như với Rozenne Delacroix. Nếu phải miêu tả thì, tôi cảm giác như mất đi sức lực khi nói chuyện lâu hơn.

"Chúa ơi, Công phi, sắc mặt bây giờ của cô tệ hơn nhiều so với lần cuối chúng ta gặp nhau đấy. Cô nên chăm sóc sức khoẻ của mình nhiều hơn."

Lần cuối chúng ta gặp nhau... Là mùa đông năm ngoái... Không, vào khoảng cuối tháng 3 năm nay.

Vương quốc Fraunces – mặc dù có sự khác biệt giữa các vùng – là một đất nước không quá nóng vào mùa hè và không quá lạnh vào mùa đông, nhưng năm nay, nhiệt độ đặc biệt xuống thấp, đặc biệt khi tháng 4 đã đến gần.

Thế tử đã ghé lâu đài Valentino vào cuối tháng 3, khi trời đặc biệt lạnh. Ngài ta ghé thăm vì muốn bắt một con cáo trắng có bộ lông đẹp để làm quà cho Thế tử phi, nhưng...

Cuối cùng, Thế tử chẳng bắt được con nào.

Theodore thì bắt được sáu con nên đã tặng ba con cho Thế tử làm quà.

"Công phi, hôm nay cô có thể cưỡi ngựa được không? Nếu cô nghĩ nó sẽ quá khó khăn với cô, vậy thì cô có thể vào trong nghỉ ngơi. Không cần phải ép bản thân đâu."

Trước những lời của Thế tử, tất cả những gì tôi có thể nói là, 'Cảm ơn ngài đã quan tâm', nhưng Thế tử phi đã sớm ám chỉ chồng mình.

Không giống Thế tử, cô ấy có tính cách trầm lặng, dè dặt hơn. Cô ấy cũng đối lập trực tiếp với em gái mình, Rozenne Delacroix.

Thật ngạc nhiên khi thấy cặp đôi Vương thất, mặc dù có sự khác biệt về tính cách, nhưng vẫn làm việc khá ăn ý với nhau.

Với một nụ cười trung lập trên môi, tôi nói.

"Thần ổn. Cảm ơn người rất nhiều vì đã quan tâm, thưa Thế tử phi."

"Ừ, hãy cho ta biết nếu cô thấy không khoẻ nhé."

Vẫn mỉm cười, tôi cúi đầu chào cô ấy. Thế tử phi luôn chăm sóc tôi rất chu đáo, nhưng tôi không thể biết đây là vì bổn phận hay là vì thương cảm.

Tôi có cảm giác là vế sau.

"Lily, ta có thứ này cho em."

Sau đó, như thể vừa nhớ ra, Theodore đã nói điều này. Hắn lấy từ trong túi ra một chiếc ghim cài có đính một viên đá quý màu hồng nhạt, sau đó trực tiếp gắn nó vào cổ áo bộ đồ cưỡi ngựa của tôi.

Ngay lúc đó, những người xung quanh chúng tôi quay lại nhìn chằm chằm với vẻ kinh ngạc.

Đặc biệt, ánh mắt khó chịu nhất là Thái tử đang nhìn chúng tôi tò mò một cách trắng trợn.

"Ta đã truyền sức mạnh nguyên tố vào viên đá quý. Ta chắc chắn là sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng... đề phòng trường hợp khẩn cấp, cái này sẽ bảo vệ em."

"... Cảm ơn ngài."

Viên đá quý dường như là một viên thạch anh hồng. Khi tôi chạm nhẹ vào nó bằng đầu ngón tay, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của nó.

Những người đã ký khế ước với tinh linh nguyên tố có khả năng truyền sức mạnh nguyên tố của họ vào kim loại hoặc đá quý như thế này. Không phải tất cả các loại vật liệu đều làm được mà chỉ có đá quý hoặc kim loại có độ tinh khiết cao nhất thôi.

Sau khi được truyền vào một thứ như thế này, bất cứ ai cũng có thể dùng sức mạnh nguyên tố bên trong nó. Những thứ như thế tương tự cách hoạt động của một ma cụ.

Dĩ nhiên, so với sức mạnh gốc của khế ước giả thì cái này yếu hơn và hạn chế hơn rất nhiều.

Cơ mà, nó rất hữu ích khi đối phó với quái vật. Đó là lý do sức mạnh nguyên tố của các Lãnh chúa càng mạnh thì họ càng có thể bảo vệ vùng đất của mình tốt hơn.

"... Tin đồn chắc chắn là thật. Công tước có vẻ rất quan tâm đến cô ta?"

"Ừ, có vẻ vậy. Bản thân ta cũng không thực sự tin vào điều đó, cho đến khi tận mắt thấy..."

Mọi người bắt đầu thì thầm đây đó. Rồi, khi tôi nhìn xung quanh với vẻ xa cách, bọn họ đều nhanh chóng ngậm miệng lại.

Nghe mọi người bàn tán như thế luôn khiến tôi cảm thấy bẩn thỉu. Một số thậm chí còn đặt cược về thời điểm chính xác khi cuộc ly hôn sẽ xảy ra.

Chẳng lẽ họ không có sở thích nào khác ngoài việc lợi dụng sự bất hạnh của người khác để giải trí sao? Thở dài, tôi liếc nhìn Thế tử.

Tôi định hỏi mấy giờ thì cuộc đi săn sẽ bắt đầu, nhưng đám đông lại trở nên ồn ào hơn.

'Lần này là gì đây...'

Tôi hơi cau mày khi nhìn về hướng nơi vụ ồn ào bắt đầu. Điều đầu tiên tôi thấy là mái tóc bạc của họ toả ánh xanh dưới ánh mặt trời.

A.

Âm thanh duy nhất này rời khỏi môi tôi ngay khi tôi nhận ra. Tôi đã thắc mắc là tại sao vẫn chưa thấy họ ở đâu cả. Nếu tôi không chú ý đến Thế tử như vậy thì tôi đã nhận thấy họ sớm hơn rồi.

Hai anh em của nhà Everett.

Owen và Hessen sóng bước cùng nhau tiến về phía trước. Và, hai tên vô lại đó đang trừng mắt nhìn thẳng vào tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top