Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

'Theodore Valentino...'

Tôi tò mò về hắn, nhưng chỉ vậy thôi. Tôi đã không trực tiếp gặp hắn vì tôi còn chẳng thể tham dự vũ hội ra mắt được tổ chức ở thủ đô Vương quốc.

Hắn là người như thế nào? Có giống với những tin đồn nói về hắn không? Như mọi người nói, hắn là một người đàn ông tuyệt vời và vĩ đại sao? Nếu đúng như vậy thì hắn càng là người mà tôi không thể nào sánh bằng được.

"Con điên. Sao cô lại ăn mặc như vậy? Cô nghĩ gương mặt của cô sẽ có tác dụng với tên khốn như đá đó à?"

Hessen, người dựa vào lan can cầu thang khi tôi đi xuống, lại bắt đầu sỉ vả tôi. Tôi chỉ nhìn lại anh ta rồi kiểm tra trang phục của mình.

Chiếc váy màu hoa hồng sặc sỡ được người hầu mang đến cho tôi vào sáng nay. Đây là theo lệnh của cha. Tôi ghét những kiểu quần áo có hoa văn quá lố và đường viền cổ khoét sâu, nhưng tôi không thể làm trái ý cha.

Quả thực, đúng như Hessen chỉ ra, cha dường như nửa vời mong chờ rằng gương mặt của tôi sẽ có tác dụng với Theodore Valentino.

Tôi có nên dùng nó để làm lợi thế cho mình không? Nhưng tôi nghĩ xác suất thành công quá thấp.

Dù Hessen đang làm tôi khó chịu nhưng tôi vẫn mỉm cười với anh ta. Vì anh ta đã bắt đầu những lời nhận xét từ sáng sớm nên dĩ nhiên, tôi có ý định trả đũa.

"Em đoán là mình khá đẹp ngay cả trong mắt anh. Anh nghĩ sao? Anh có nghĩ là anh sẽ yêu em không?"

Hessen nao núng. Sau vài giây im lặng kéo dài, anh ta bỗng dưng nổi cáu và nóng nảy.

"Cô điên thật rồi à?! Về phòng ngay. Con nhỏ thô tục này..."

"Cha đã lệnh cho em ra vườn."

Tôi phớt lờ Hessen và lao qua anh ta, nhưng anh ta đã theo ngay và nắm chặt cánh tay tôi đến mức nhức nhối.

"Ư...!"

Hessen kéo tôi một cách thô bạo và xoay tôi lại, và tôi chỉ có thể rên rỉ đau đớn khi anh ta dùng tay kia nắm lấy vai tôi như muốn bóp nát nó. Tuy nhiên, ngay sau khi làm điều này, anh ta đã nao núng và thả tay xuống như người đã chạm vào thứ gì đó mà anh ta bị cấm chạm vào.

Chiếc váy tôi mặc được thiết kế hở vai nên Hessen vừa chạm vào làn da trần của tôi.

Hessen phun ra mấy câu chửi thề đầy màu sắc, trong khi dùng bàn tay giữ vai tôi lúc nãy che miệng anh ta.

"Chết tiệt, cô tính làm gì khi gặp tên khốn đó với chiếc váy như này hả? Cha đã già đến mức đó rồi ư..."

"Nếu anh không thích việc em mặc thứ này khi gặp Công tước thì anh đi thuyết phục cha đi."

Điều này làm Hessen cau mày. Đôi mắt màu chàm nhìn xuống tôi đầy ác độc, nhưng không khó để đọc được cảm giác thất bại và bất lực sâu sắc trong ánh mắt của anh ta. Sau khi thấp giọng cười nhạo anh ta, tôi hất tay anh ta ra và quay đi.

Hessen đã không cố ngăn tôi đi xuống cầu thang lần nữa. Thay vào đó, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng chửi rủa lo lắng anh ta và tiếng anh ta đá vào lan can.

Hessen là một kẻ nhát gan không biết gì khác ngoài việc nổi cơn thịnh nộ. Anh ta không phải người có thể công khai nổi loạn chống lại người cha thân yêu nhất của anh ta.

* Vietsub by Ổ Novel Convert *

Như cha đã ra lệnh, tôi đi đến khu vườn gần lối vào toà nhà chính và đi loanh quanh ở đó hơn một tiếng đồng hồ.

Bầu trời trong xanh và ánh nắng gay gắt, nhưng vì đã gần cuối thu nên không khí se se lạnh.

Tôi khoanh tay lại, cảm thấy nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống, tôi hối hận vì đã không mang theo khăn choàng.

Ngay cả khi tôi cố ra lệnh cho người hầu mang cho tôi một chiếc, điều đó là không thể vì không có ai ở gần đó – Cha muốn tôi gặp Theodore Valentino một mình.

Thật buồn cười. Đây sẽ là cuộc gặp đầu tiên của chúng tôi, nhưng cha tôi thực sự nghĩ Công tước Valentino sẽ bị gương mặt của tôi cám dỗ sao?

Dĩ nhiên, cha cũng không kỳ vọng cao như vậy. Ông ta chỉ trưng bày tôi trong vườn như thể tôi là một sản phẩm được trưng bày sau cửa sổ, mong có vị khách đi ngang qua sẽ mua nó.

Cộp, soạt–

Khi đi loanh quanh, tôi đã giẫm phải những chiếc lá rụng vô tội và nghiền nát chúng.

"... đến đó ngay sao, thưa ngài? Tôi nghĩ ngài nên nghỉ ngơi một chút trước khi..."

Đúng lúc đó, giọng lo lắng của ai đấy lọt vào tai tôi.

Do dự, tôi bước ra khỏi đống lá khô và ngẩng đầu lên, chỉnh lại tư thế. Cùng lúc đó, một người đàn ông và một người phụ nữ đã lọt vào tầm nhìn của tôi.

Người phụ nữ với mái tóc đỏ ngắn đang mặc đồng phục và có một thanh kiếm giắt bên hông nên chắc chắn cô ta là một hiệp sĩ. Và người đàn ông bên cạnh cô ta...

"..."

Tôi hít một hơi thật mạnh. Chỉ cần nhìn thoáng qua, hắn đã khó có thể quên. Người đàn ông đó đẹp hơn bất cứ ai mà tôi đã từng gặp trước đây.

Hắn có mái tóc đen ánh xanh và đôi mắt xanh trông như thể chúng là đá quý. Trán và quai hàm của hắn mịn màng và góc cạnh, hình dáng đôi môi mím chặt dưới chiếc mũi thẳng rất hoàn hảo, như thể nó được điêu khắc.

Người đàn ông trông khá lo lắng, nhưng điều đó khiến hắn trở nên cuốn hút hơn. Rồi, hiệp sĩ tóc đỏ gọi hắn và nói, 'Đại nhân.'. Và thế là tôi lập tức nhận ra người đàn ông này là ai.

'Theodore Valentino.'

Công tước Valentino. Người đàn ông trong cuộc liên hôn với tôi.

Và trông hắn rất mệt mỏi.

"Ta đã nghỉ ngơi xong rồi. Ta sẽ đi thẳng đến căn cứ Norford. Carmen, ngươi sẽ theo ta tới đó."

"Vâng, thưa ngài..."

Hiệp sĩ trả lời và thở dài khi cô ta cúi đầu mà không nói lời nào khác. Ngay lúc đó, Theodore Valentino quay đầu lại và nhìn tôi. Ánh mắt của hắn giống như một mũi tên sắc bén có quỹ đạo thẳng.

Và mũi tên dường như đã xuyên qua tôi, đâu đó trên cơ thể tôi. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, thịch, thịch– tim tôi đột nhiên như muốn rơi xuống sàn. Thật ghê sợ.

Vào lúc đó, mọi âm thanh trên thế giới dường như đã dừng lại và mọi màu sắc xung quanh chúng tôi đều trở nên mờ nhạt. Không nhận ra điều đó, tôi đã nín thở. Thứ duy nhất tôi có thể nhìn thấy là đôi mắt xanh của hắn, hơi mở to.

Ánh mắt hắn tập trung vào tôi, như thể nó khoá chặt vào tôi. Tôi cũng không thể rời mắt khỏi hắn. Trái tim bình tĩnh của tôi bắt đầu đập mạnh, điều mà tôi không ngờ tới. Và tiếng vang vọng lại dường như làm tôi rung động.

Sau đó, Theodore Valentino, người đang ngây người, chớp mắt như thể vừa tỉnh lại. Đồng thời, tôi hít một hơi thật sâu.

Tôi vẫn đang thở chậm, cố gắng xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình thì Theodore Valentino đã đến gần tôi. Hắn bước đi không quá nhanh cũng không quá chậm.

Cuối cùng, hắn đứng trước mặt tôi. Và hắn liếc xuống bộ trang phục mỏng manh không phù hợp với thời tiết lạnh giá của tôi. Một cảm giác xấu hổ tràn ngập trong tôi.

Trước khi gặp hắn, tôi chắc chắn không quan tâm đến trang phục mình đang mặc. Nhưng tôi bỗng dưng làm vậy. Tôi muốn tránh ánh mắt của hắn, nhưng cơ thể tôi không chịu làm theo suy nghĩ của tôi.

Mí mắt tôi run rẩy khi tôi chớp mắt nhiều lần. Như thể bị trói tại chỗ đó, tôi không thể di chuyển khi nhìn lên hắn. Hắn là một người đàn ông cao hơn tôi rất nhiều, và khi nhìn gần, hắn giống như một ngọn núi khổng lồ.

Rồi, hắn hỏi một câu.

"Cô không lạnh à?"

"Vâng?"

Tôi ngốc nghếch hỏi lại, không thể nghĩ ra một câu trả lời hợp lý.

Tôi tưởng hắn sẽ hỏi tên tôi, nhưng Theodore Valentino chỉ thở dài, cởi áo khoác và khoác lên vai tôi.

Ánh mắt hắn chạm vào tóc tôi, mắt tôi, hết nét này đến nét khác. Trong nháy mắt, vẻ mặt phức tạp của hắn đã trở nên bình tĩnh, nên tôi không thể đọc được cảm xúc đằng sau đôi mắt xanh của hắn.

Với một giọng trầm, hắn lẩm bẩm.

"Mái tóc bạc trắng, đôi mắt lấp lánh như đá Peridot."

"..."

"Lily Everett."

Tôi không phủ nhận. Vào lúc đó, có một cảm giác đáng ngại kỳ lạ quét qua tôi, tôi chớp mắt sửng sốt. Tim tôi vẫn đập thình thịch, nhưng sự bất hoà trong tôi đã hoà quyện với nhịp đập điên cuồng của trái tim.

Một cơn gió mang theo cái se lạnh của mùa thu thổi qua. Đôi mắt vô cảm của hắn nhanh chóng trở nên lạnh lùng. Tôi không thể nói bất cứ điều gì vì tôi biết đó là gì. Sự thù ghét.

Khi hắn lùi một bước, Theodore Valentino nói.

"Trông cô hơi hở hang khi đi dạo bên ngoài."

"...!"

Giọng điệu của hắn có vẻ mỉa mai, có lẽ là cố ý. Tôi cảm thấy má mình nóng bừng ngay lúc đó khi tôi cúi đầu. Theo phản xạ, tôi chỉnh lại chiếc áo khoác của hắn quanh mình.

"Đi thôi, Carmen."

"Vâng..."

Hiệp sĩ tóc đỏ liếc nhìn tôi. Tôi ngây người, đứng đó và nhìn chằm chằm khi họ bước đi. Sẽ thích hợp nếu cúi chào và tiễn họ một cách lịch sự, nhưng tôi không thể cử động.

Một chiếc xe ngựa nhanh chóng đến đón họ trước khu vườn của Everett. Khi nó đi qua cánh cổng sắt, tôi chỉ có thể ngơ ngác nhìn cỗ xe đang xa dần.

* Vietsub by Ổ Novel Convert *

Mãi đến hơn 8 giờ tối, tôi mới biết Theodore Valentino và cha tôi đã nói chuyện gì hôm đó.

Không ngờ Hessen lại là người mang tin này đến cho tôi. Anh ta gõ mạnh vào cửa phòng tôi rồi ngồi xuống mép sô pha. Anh ta nói với vẻ mỉa mai.

"Chúc mừng, Lily Everett. Cô sẽ sớm kết hôn với Công tước Valentino."

"..."

"Hắn chắc chắn sẽ muốn bóp chết cô ngay đêm đầu tiên."

Hessen vui mừng trước sự bất hạnh của tôi. Tôi nắm chặt vạt váy, cảm thấy máu trong người như nguội đi.

Đúng như tôi đã đoán, cha đã gây áp lực với Theodore Valentino và giục hắn phải cưới tôi. Vì mục đích gửi viện trợ đến Công quốc Valentino vì những rắc rối mà họ đang phải đối mặt với hàng loạt vết nứt ở đó, điều này tương đương một mối đe doạ đối với Valentino, khiến họ phải cúi đầu trước Everett trước khi họ có thể nhận được viện trợ.

Cha muốn can thiệp vào công việc nội bộ của Valentino nên ông ta mới tiến hành cuộc hôn nhân của tôi với Theodore Valentino.

Bởi vì nếu ông trở thành thông gia, ông ta sẽ có đủ lý do để 'chia' tài sản.

Đây là một thương vụ kinh doanh mà cha sẽ thu được lợi nhuận từ đó.

Nhưng nếu có điều gì không ổn xảy ra giữa lúc đó, việc cắt đứt và vứt bỏ tôi sẽ rất dễ dàng.

Ngay từ đầu, tôi đã được nuôi dạy như một công cụ cho mục đích này.

'Theodore Valentino sẽ không còn lựa chọn nào khác.'

Delacroix, Alvinith, thậm chí cả Vương thất – tất cả bọn họ đều có thể giúp đỡ Valentino, nhưng họ đã nằm dưới sự kiểm soát của cha.

Theodore Valentino hẳn đã biết điều đó – rằng cha tôi, rằng gia tộc Everett đã giăng đủ bẫy để nuốt chửng hắn và cả gia tộc hắn.

Có lẽ ngay cả những vết nứt xuất hiện thường xuyên hơn ở phía Bắc... Không, điều đó có thể quá xa vời.

'Tuy nhiên, một kẻ như cha sẽ không đi xa đến thế ư? Nếu ông ta có cách để làm điều đó, ông ta chắc chắn sẽ làm.'

"Thay vì để phía Bắc bị phá huỷ vì tất cả vết nứt, hắn chỉ nghĩ tốt nhất là cưới cô và nhận sự giúp đỡ từ Everett."

Hessen nói điều này với một nụ cười tự mãn trên môi. Khi nhìn lại anh ta, tôi gạt đi sự nghi ngờ đang hiện lên trong đầu mình.

"Ta đột nhiên thấy tiếc cho hắn quá, tên khốn Theodore Valentino đó. Không phải hắn bị ép phải cưới cô vì lợi ích lãnh thổ của mình sao?"

"..."

"Nhưng hắn sẽ để mình bị cha điều khiển ư? Sau khi tình hình ở phía bắc dịu xuống và quyền lực của hắn được phục hồi, cô sẽ là người đầu tiên bị loại bỏ. Cô sẽ chẳng biết mình sẽ chết vào một ngày nào đó."

Thay vì trải qua một thủ tục phức tạp như ly hôn, có lẽ việc loại bỏ tôi và không để lại bằng chứng sẽ dễ dàng hơn. Lòng tôi nặng trĩu lo lắng, nên tôi đã giơ tay lên chạm vào ngực mình. Có chuyện gì với tôi vậy? Điều này không nên làm phiền tôi mới phải.

'Cô không lạnh à?'

Tại sao gương mặt của người đàn ông đó lại hiện lên?

"Tại sao cô không quỳ xuống trước mặt ta?"

"...?"

Trước khi tôi kịp nhận ra thì Hessen đã ở ngay trước mặt tôi, túm lấy cổ áo tôi. Mặc dù vẫn nở một nụ cười cay đắng, nhưng hình như anh ta đã suy sụp ngay lúc đó.

Tôi chớp mắt khi cảm thấy bối rối trước hành động của anh ta. Hessen tiến lại gần và siết chặt cổ áo của tôi. Với một tiếng gầm gừ nhỏ, anh ta hét lên.

"Đừng giả vờ ngây thơ – nói điều đó với ta đi! Cô không muốn kết hôn! Cô không muốn bị giết! Nên là hãy cầu xin đi!"

Với vẻ mặt vẫn trống rỗng, tôi nghiêng đầu sang một bên. Tôi giấu tiếng cười đang chực chờ tuột khỏi môi mình.

Nhưng ngay khi tôi định trả lời, Cạch! Cánh cửa bật mở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top