Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33

Gia tộc Alvinith là một gia tộc có uy tín cao với dòng dõi pháp sư, nên lời nói của Công tước có sức nặng khá lớn.

Khoảnh khắc Công tước thốt ra câu hỏi của mình, những người đi theo gia đình đó như những con rối nhanh chóng xen vào và nói, từng người một, 'Nghĩ lại thì...'

Vẻ mặt của họ thật buồn cười.

Tuy nhiên, dường như mọi người đều có đủ lý trí để không đi ngược lại quyết định của Vương hậu.

Chà, không cần phải lo về những kẻ vô công rỗi nghề đó. Ít nhất, tôi không lo lắng vì đó là điều mà tôi đã đoán là sẽ xảy ra.

Tôi đã chuẩn bị trước câu trả lời, nhưng trước khi tôi kịp nói thì đã có người nói trước tôi.

"Ta đã có thể giải điều đó."

Đứng bên cạnh tôi như muốn bảo vệ tôi, Theodore lên tiếng và nhìn thẳng vào Công tước Alvinith.

Tôi thầm xấu hổ, nhưng tôi không để lộ điều này ra ngoài. Khi tôi ngước lên nhìn hắn, tôi thấy mặt nghiêng của hắn, và rõ ràng, hắn khá nghiêm túc.

Ánh mắt kiên định của hắn dường như đảm bảo với bất cứ ai thấy ánh mắt đó rằng hắn sẽ chỉ nói sự thật.

Tuy nhiên...

'Anh định giải thích cái gì? Và bằng cách nào?'

Hắn không thể biết tại sao tôi lại đột nhiên biểu hiện sức mạnh tinh linh.

Ngoài ra, vẫn chưa biết liệu sự nhạy cảm về tinh linh của tôi có trở lại hay không. Có lẽ đó chỉ là một hiện tượng nhất thời mà thôi.

Khi không có sự chắc chắn, điều tôi lo sợ là Theodore sẽ thốt ra những câu không phù hợp.

Tuy nhiên, hắn vẫn rất tự tin nói.

"Một người có quan hệ mật thiết với người có khế ước với tinh linh thường bộc lộ sự nhạy cảm về tinh linh. Vợ ta cũng vậy."

Đám đông bắt đầu xôn xao. Đa số đều tỏ vẻ không thể hiểu.

... Ừm, đó là điều đương nhiên.

Rốt cuộc, có một giai thoại nổi tiếng gần xa mà hầu hết mọi người đều biết – rằng Công tước và Công phi Valentino có quan hệ hôn nhân tồi tệ.

"Mật thiết..."

"Ừm, trước đây không như vậy. Nhưng hôm nay, hai người họ có vẻ đang có quan hệ tốt."

"Nhưng... Sự nhạy cảm với tinh linh không phải điều dễ dàng bộc lộ."

Những người này thấy rõ rằng gần đây chúng tôi dường như có quan hệ tốt, nhưng trong đầu họ vẫn còn sự nghi ngờ. Này là do họ đã có ấn tượng từ trước về quan hệ giữa Công tước và Công phi.

Tuy nhiên, Theodore vẫn tiếp tục nhấn mạnh với giọng kiên quyết, có lẽ đang cố gắng thúc đẩy lập luận của mình về phía trước.

"Vợ của ta có được sự nhạy cảm với tinh linh vì một lý do, đó là vì ta rất quan tâm đến cô ấy."

Công tước Alvinith phản ứng với sự hoài nghi trắng trợn.

Đứng bên cạnh ông ta, Adeline vẫn mỉm cười như thường lệ, nhưng gương mặt cô ta hoàn toàn tái nhợt.

"Ừ, ta thấy có vẻ như Công tước rất quan tâm đến Công phi."

Vương hậu Ellemiel đã giúp Theodore. Khi bà ta lần lượt nhìn tôi và Theodore bằng ánh mắt dịu dàng, tôi tự nhiên mỉm cười đáp lại.

Trong lòng thì tôi hoàn toàn bối rối.

Sau khi sự hỗn loạn được giải quyết, lễ tưởng niệm nhanh chóng được tiến hành và kết thúc.

Khi chúng tôi rời khỏi sảnh, tôi đã luôn lo lắng việc Hessen có thể đến và gây sự. Nhưng anh ta chỉ đứng cách xa chúng tôi và liên tục trừng mắt nhìn Theodore.

'... Owen chắc đã về điền trang Everett trước.'

Tôi không thấy anh ta đâu, có lẽ anh ta đã rời đi rồi.

... Nếu là trước đây, Hessen sẽ theo sau Owen. Nhưng nếu anh ta không làm vậy, có lẽ thực sự có xung đột giữa họ.

"..."

Tôi không hề hay biết, khoé môi của mình đã nhếch lên.

Tôi không thể không thấy mừng khi nghĩ rằng họ có xung đột.

Tôi không thể kiềm chế được vẻ mặt của mình nên vội vàng di chuyển. Nhưng rồi, tôi bắt gặp Adeline, người đang đứng ở phía bên kia căn phòng.

"..."

Vào lúc đó, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

... Và nụ cười nhếch mép vẫn còn đọng trên tôi.

Tôi vuốt ve nó và chuyển sang một nụ cười lịch sự, đôi mắt xanh của Adeline như một lưỡi dao sắc bén, dường như cứa thẳng vào cổ tôi.

'... Mình nên đặt cái này như nào đây.'

... Cảm giác như sự thù địch mà cô ta dành cho tôi đã thay đổi thành một thứ gì đó khác.

*** Đăng tại Wattpad & Vcomycs ***

Theodore đã bị Thế tử lôi đi, giờ họ đang ngồi cùng bàn, cùng nhau uống rượu. Mọi người đang uống rượu để tưởng nhớ các hiệp sĩ đã hy sinh.

Dĩ nhiên, không phải tất cả sẽ không chỉ uống rượu ở nơi này.

Dù thế nào thì, nhờ vậy mà hắn không còn liên tục làm phiền tôi nữa. Cảm ơn chúa. Cuối cùng tôi cũng có thể thở một chút.

Với sự giúp đỡ của Charlotte, tôi thay váy ngủ và nằm xuống giường. Có lẽ chúng tôi sẽ trở về điền trang Valentino vào sáng mai.

'... Trở về ư...'

Tôi bắt đầu tự hỏi từ nào mới thích hợp cho nó. Nơi để trở về thường được gọi là 'nhà', nhưng đó không phải thứ mà tôi có.

'Sao cũng được. Nghỉ ngơi đi.'

Tôi ngừng suy nghĩ và nhắm mắt lại. Charlotte đã thắp trước một ít hương để tôi có thể ngủ.

Và đến lúc nào đó, tôi đã ngủ quên.

Tôi luôn thức dậy với trái tim đập điên cuồng. Tôi không chắc liệu đó có phải là do những cơn ác mộng mà tôi không thể nhớ được hay là triệu chứng của sự lo âu không.

Hơi thở của tôi nông và không ổn định. Khi tôi mở mắt ra, thế giới tối sầm lại.

Khi tôi chìm vào giấc ngủ thì mới chập tối, và khi tỉnh dậy thì trời đã tối om.

Có vẻ như tôi đã không thể có được một giấc ngủ ngon.

Toàn thân tôi nặng trĩu và uể oải. Cảm giác như toàn bộ cơ thể tôi đang tan chảy vì sự nặng nề của sự mệt mỏi.

Theo thói quen, tôi gần như đã gọi Charlotte, nhưng tôi không muốn làm phiền cô ấy và yêu cầu cô ấy đến tận đây. Cô ấy cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, nên tôi đã mím môi lại.

Ra khỏi giường, tôi tìm đôi dép lê rồi đi về phía chiếc bàn có sẵn ấm và tách.

Bên kia có hai cái ấm. Một cái chứa nước thường, trong khi cái kia chứa trà hoa cúc.

Hoa cúc rất tốt trong việc làm dịu và tăng cường sức khoẻ, cả về tinh thần lẫn thể chất, đó là lý do Charlotte luôn nhớ giữ sẵn một ít bên mình vì tôi thường uống nó.

Một nụ cười cay đắng tự động xuất hiện trên môi tôi. Rốt cuộc, trà hoa cúc vẫn còn ấm.

... Đừng nói. Vẫn chưa lâu từ khi tôi ngủ quên đấy?

Chán nản, tôi nhìn lên để kiểm tra đồng hồ. Kim giờ đang chỉ về số 11. Đã hơn 11 giờ, là thời gian mà mọi người thường đi ngủ.

Tôi cảm thấy hơi mất thăng bằng nhưng vẫn bình tĩnh nhấc ấm lên và rót thêm trà vào tách của mình.

Tôi sẽ chỉ gây phiền toái cho Charlotte nếu tôi gọi cô ấy. Bây giờ cô ấy đang ngủ. Và đương nhiên tôi cũng muốn cô ấy được nghỉ ngơi thật tốt.

'Charlotte là kiểu người không biết khi nào nên nghỉ ngơi.'

Nhấp một ngụm trà, tôi cảm thấy một làn sóng ấm áp trào dâng trong mình. Một nụ cười dịu dàng nở trên môi tôi khi tôi mang tách theo về phía cửa sổ.

Tôi đặt chiếc tách xuống bậu cửa sổ và ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh. Qua tấm rèm, tôi ngạc nhiên nhìn khung cảnh bên ngoài.

Khu vườn vốn bị bóng tối bao phủ được bao phủ bởi một tấm chăn im lặng.

Giống như khung cảnh bên ngoài, tôi thấy lòng mình thật bình yên.

Tại đây, tôi quyết định không bận tâm đến suy nghĩ của mình chỉ một lát và cho phép bản thân thư giãn.

Nhưng rồi, cánh cửa cọt kẹt mở ra và ai đó loạng choạng bước vào.

Cảm thấy bản thân cứng đờ theo phản xạ, tôi nhanh chóng nhận ra bóng dáng người đó trong bóng tối, tâm trạng lập tức tụt dốc.

Chủ nhân của bóng dáng đó chính là Theodore.

... Quả thực, Charlotte sẽ không loạng choạng bước vào như vậy. Và bên ngoài, các hiệp sĩ của Valentino lẽ ra phải canh giữ cửa.

"... Lily."

"..."

Giọng nói trầm của hắn gọi tôi.

Phát âm của hắn hơi khàn, như thể lưỡi hắn bị bỏng.

Với ánh mắt u ám, tư thế xiêu vẹo và mái tóc rối bù trông như vừa bị một cơn gió mạnh từ đâu đó đánh trúng, rõ ràng hắn có vẻ say rượu.

"Ta đã cố tỉnh táo... Ta đã đi dạo... Nhưng..."

Việc đi dạo đó dường như không có hiệu quả. Thấy hắn không thể tỉnh táo mặc dù đã tiếp xúc với không khí ban đêm nên nỗ lực của hắn đều vô ích.

Khi gương mặt nhợt nhạt của hắn đỏ bừng khủng khiếp, hắn đã nở một nụ cười thật tươi với tôi.

Người đàn ông đó lúc nào cũng nghiêm túc và đứng đắn, thế mà giờ lại như thế này. Say rượu. Một mớ hỗn độn.

'Tôi đã từng thấy anh như này một lần.'

Đêm đó hắn cũng vậy. Tất nhiên là không giống hệt lúc đó.

... Tuy nhiên, những chuyện xảy ra đêm đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi, như có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng không chịu trôi xuống.

Khi tôi nhớ lại khoảnh khắc đó – khoảnh khắc tôi đã đưa tay về phía hắn nhưng sau đó bị lạnh lùng ném đi – tôi thấy vô cùng thất vọng. Lồng ngực tôi như bị lấp đầy chì để làm trái tim tôi cứng lại.

Không nhận thức được suy nghĩ của tôi, Theodore loạng choạng bước tới chỗ tôi.

Việc hắn không thể nhớ được chuyện đã xảy ra đêm đó khiến tôi đau khổ.

Tôi biết nó là như vậy. Ngay cả khi bây giờ hắn đối tốt với tôi, tôi cũng không thể vui khi hắn đã mất ký ức về tôi.

Nó chẳng khác gì việc băng bó vết thương mà không chữa trị tử tế trước.

Điều gì sẽ xảy ra một khi ký ức của hắn trở lại? Liệu chúng có trở lại không? Nếu có, liệu hắn có nhận ra rằng suốt thời gian qua hắn đã hiểu lầm tôi không?

Với cả, nếu điều đó thực sự xảy ra thì có ích gì đây?

"... Ngài say rồi."

Nhìn hắn ngã xuống đất trước mặt tôi, tôi nhẹ nhàng nói.

Có thể dễ dàng nhận ra hắn đang cảm thấy chán nản, có lẽ vì những hiệp sĩ đã mất mạng hôm nay.

Tôi nhận ra hắn quan tâm đến người của mình.

Theodore Valentino chắc chắn là một người nhân từ. Hắn là một người ngay thẳng, đi theo con đường chính nghĩa, nhưng hắn lại khoan dung ở một mức nhất định với người của mình.

Mặt khác, hắn không khoan nhượng với những kẻ thù nhe nanh với hắn và sẽ đi ngược đạo đức. Hắn cũng vô tâm với những người ở ngoài ranh giới của mình.

Và rõ ràng, tôi ở ngoài ranh giới đó.

"Ta xin lỗi... vì đã như thế này."

"Ngài không cần phải xin lỗi."

Thở dài, tôi đưa cho hắn chiếc tách.

Theodore chớp mắt, ngơ ngác trước tách trà, nhưng bằng cả hai tay, hắn kính cẩn nhận nó từ tay tôi.

... Đó thực sự là một sự chấp nhận 'tôn trọng'. Tôi không biết do hắn say khướt hay do cố ý.

"... Owen đã tặng cái gì cho ngài? Tại sao lại có chuyện đó?"

Tôi hỏi trong khi Theodore đang nhấm nháp trà hoa cúc.

Khi hắn say, tôi đã cố tình hỏi hắn những câu này. Nếu tỉnh táo, hắn sẽ không bao giờ trả lời tôi một cách thành thật.

Dừng lại sau khi tôi thốt ra câu hỏi, Theodore hạ tách trà xuống.

Đôi mắt hắn vẫn còn mờ mịt vì ảnh hưởng của rượu, nhưng khi chúng sáng dần lên, hắn từ từ mở môi.

"Cái đó..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top