Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Ực.

Rượu lạnh theo phản xạ được nuốt xuống, trôi xuống cổ họng tôi. Chẳng mấy chốc, tôi có thể cảm thấy bên trong mình nóng lên. Rượu không thể nuốt hết chảy từ khoé môi xuống cằm.

Khụ. Ngay lập tức, tôi bắt đầu ho yếu ớt. Khi tôi đang cố cúi đầu xuống, một bàn tay to lớn đã nắm lấy cằm tôi, nâng mặt tôi lên lần nữa, thứ tôi nhìn thấy là đôi mắt xanh lạnh lùng, hỗn loạn với ham muốn nuốt chửng.

Ánh mắt hắn nhìn xuống rượu chảy xuống cằm tôi. Khi tôi nao núng trong vô thức, hắn đã chế giễu điều này. Rồi, hắn liếm môi tôi. Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột. Tôi chỉ có thể run rẩy khi đối mặt với tình huống mà tôi chưa từng trải qua.

Ực. Tôi nuốt rượu lần nữa, cổ họng như bỏng rát. Cảm giác này tiếp tục lan xuống bụng tôi. Lần này, rượu mà tôi không thể uống được lại chảy xuống cằm. Môi hắn chạm vào cằm tôi, dịu dàng lướt trên da tôi, và rồi một lần nữa, môi chúng tôi chạm nhau.

Tôi cảm thấy một cơn đau nhẹ ở môi dưới và không nhận ra điều đó, tôi đã mở môi ra. Hơi thở ấm áp và ẩm ướt tràn vào.

Tim tôi đập như điên. Cảm giác như tất cả sự ma sát mà tôi cảm thấy trên môi đang làm tôi tan chảy – cả cơ thể tôi ngày càng nóng hơn. Có vẻ như không phải chỉ vì rượu.

"Haa...!"

Khoảnh khắc hắn lùi lại, tôi đã thở ra một hơi lớn. Hơi thở của tôi trở nên khó khăn, như thể tôi đã quên mất cách thở. Nhưng hắn chưa từ bỏ.

Tôi siết chặt tay thành nắm đấm và cố kìm nước mắt.

"Dừng lại..."

"Dừng lại?"

Hắn hỏi lại một cách chế nhạo trước lời thì thầm mà tôi vô thức thốt ra. Như thể hắn đang hỏi tôi có thực sự muốn thôi không.

Tôi lập tức lấy lại tinh thần và lắc đầu. Nghĩa vụ của một người đàn ông và một người phụ nữ mới cưới là phải có đêm đầu tiên với nhau, và nếu cha tôi biết giữa hai chúng tôi không có chuyện gì xảy ra, thì ông ta sẽ không bao giờ để chuyện qua trôi qua trong một thời gian dài.

Dù tôi không muốn thì tối nay vẫn phải hoàn thành nghĩa vụ này. Ngay cả khi người đàn ông đã trở thành chồng tôi đang trừng mắt nhìn tôi như thể muốn giết tôi...

"... Xin hãy làm như ngài muốn."

Tôi chưa bao giờ mong đợi điều gì giống như đêm đầu tiên đầy yêu thương và dịu dàng. Tôi biết hắn không cần phải ân cần, hắn có thể thô bạo bao nhiêu tuỳ thích.

Nhưng sau khi nghe tôi nói, hắn lại cười như thể nghĩ rằng điều đó thật buồn cười.

"Làm như ta muốn?"

"..."

"Cô mới là người muốn chứ."

Tôi không hiểu hắn đang nói gì nên chỉ có thể ngơ ngác chớp mắt. Không giải thích gì thêm, hắn cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ tôi.

Ngay sau đấy, tôi cảm thấy đau nhói ở chỗ đó, và mọi nơi môi hắn chạm vào, dường như có dòng điện chạy theo. Khi tôi rùng mình, hắn đã giữ hai tay tôi lại để ngăn tôi cử động. Sau đó, hắn đã để lại vết hôn ở khắp cơ thể tôi.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã buông tôi ra và tôi thở dốc. Sức nóng dường như vẫn còn trong đôi mắt xanh đang sắc bén nhìn tôi trong bóng tối, nhưng ngọn lửa đó đã sớm biến mất. Có lẽ đó chỉ là ảo ảnh.

"Nếu đến mức này thì ngay cả cha cô cũng sẽ không nghi ngờ gì. Và."

Hắn mở một ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường ngủ và lấy ra một con dao găm. Chẳng mấy chốc, trên lòng bàn tay hắn xuất hiện một vết cắt dài và mỏng. Bị sốc, tôi nao núng trước điều này, nhưng máu chảy từ lòng bàn tay hắn cuối cùng đã chảy xuống tấm ga trải giường màu trắng.

"Với cái này, ông ta sẽ không nghi ngờ gì nữa."

"..."

Định kiến cổ hủ rằng cô dâu sẽ chảy máu trong đêm đầu tiên là điều mà cha tôi thường nghĩ.

Chỉ khi đó tôi mới nhận ra Theodore đang cố làm gì. Hắn đã định dựng lên một màn khói như thế này, như thể chúng tôi thực sự đã có đêm đầu tiên. Nhưng thực tế...

"Không cần phải 'làm như ta muốn'. Cô không nghĩ vậy sao?"

Hắn xé một cái chăn và quấn nó quanh lòng bàn tay một cách bừa bãi, rồi đặt con dao găm trở lại ngăn kéo hẹp.

Mặc lại chiếc áo choàng nhàu nát, hắn quay lại nhìn tôi. Đôi mắt xanh của hắn lạnh lùng như cơn gió giữa mùa đông phương Bắc.

"Ta sẽ để mình bị sử dụng nhiều như các người muốn. Nhưng ta không định không ngồi yên đâu. Nếu cuộc hôn nhân này không còn ý nghĩa gì nữa...'

"..."

"Hãy tiến hành thủ tục ly hôn một cách suôn sẻ. Cô và ta chỉ kết hôn trên giấy tờ. Chúng ta có thể chia tay bất cứ lúc nào."

Nói rồi hắn quay lưng lại với tôi và rời khỏi phòng ngủ. Hắn để tôi lại một mình, và tôi không thể làm gì khác ngoài ngồi đó với trong chiếc váy ngủ rách nát, còn không nghĩ đến việc đứng dậy.

Những nơi môi hắn chạm vào vẫn còn bỏng rát như thể sự đụng chạm của hắn vẫn còn đọng lại. Và trong thâm tâm, tôi cảm nhận rõ cơ thể của hắn rắn chắc và nóng bỏng như nào trên người tôi.

Tuy nhiên, như thể những dấu vết đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ, chẳng là gì ngoài những ảo ảnh sẽ không bao giờ trở thành hiện thực, chúng đã sớm biến mất.

Cảm thấy một sự trống rỗng không thể giải thích được, tôi thu mình lại. Có lẽ sự bất hạnh của tôi không bắt đầu từ cuộc hôn nhân ngoài ý muốn này. Có lẽ nó bắt đầu từ khoảnh khắc lần đầu tiên tôi chạm mắt với hắn.

Lúc đó, một mũi tên vô hình đã bắn trúng tôi và để lại một vết sẹo.

Tôi không biết phải làm cách nào để chữa lành những vết thương này.

*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***

Tôi không biết nhà Valentino đã phải chịu đựng bao nhiêu.

Ngay cả khi tôi đi trả áo khoác cho Theodore trước đó, tôi cũng không có thời gian để quan sát xung quanh dinh thự Valentino vì pháp sư của gia tộc Everett đã đi cùng tôi. Chúng tôi di chuyển rất nhanh chóng.

Tôi vừa nghe rằng tình hình của lãnh địa rất nghiêm trọng. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt nhìn thấy nó.

Khi xe ngựa đi qua Veronis, lãnh thổ của gia tộc Valentino, đằng sau tấm rèm dày và cửa sổ kính, tôi đã thoáng thấy địa ngục.

Đúng. Địa ngục.

Lúc này, không có cách nào tốt hơn để mô tả Veronis ngoài việc đó là địa ngục. Tất cả các ngôi nhà đều bị cháy thành tro và khắp nơi là hàng đống thi thể, cả con người lẫn quái vật.

Những người sống sót rõ ràng đều bị thương, một số bộ phận cơ thể bị tổn hại, và họ đang giải toả cơn đói bằng cách ăn bánh mì đen, cứng nhúng trong nước.

Tôi không thể không nghĩ đến điều này – nếu Everett không cô lập Valentino, nếu Everett gửi tiếp viện đến kịp thời...

Đầu ngón tay tôi lạnh dần và vai tôi run lên. Khi tận mắt nhìn thấy tội lỗi của cha mình, tôi có cảm giác như muốn nôn mửa.

"Ư...!"

"T-Tiểu thư? Không, phu nhân!"

Charlotte, người hầu đi theo tôi giật mình, cầm chiếc khăn tay đến bên cạnh tôi. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, lấy khăn tay che miệng.

Khi đó, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

"...?"

Khi tôi thắc mắc ngẩng đầu lên, cửa đột nhiên mở ra. Và người mở cánh cửa đó chính là Theodore. Thấy tôi cúi xuống với một chiếc khăn tay che miệng, hắn giễu cợt không thể tin được.

"Cô không thể chịu được cảnh tượng khủng khiếp này à. Bên trong xe có vẻ ồn ào nên ta đã xuống kiểm tra. Một lúc nữa chúng ta mới ra khỏi thành phố, nên ta hy vọng cô hãy chờ thêm một lúc. Đừng cố nhìn ra ngoài cửa sổ."

Tôi muốn nói đó không phải là lý do, không phải là tôi không thể chịu đựng nổi điều đó, nhưng hắn đã đóng sầm cửa lại trước khi tôi kịp nói.

Charlotte ngơ ngác nhìn cánh cửa đã đóng, nhưng tôi nhanh chóng nói với cô ấy bằng một nụ cười cay đắng.

"Không sao đâu. Về chỗ của mình và ngồi lại đi."

"... Vâng, phu nhân."

Charlotte quay lại chỗ ngồi, nhưng vẫn lo lắng nhìn về phía tôi.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa lại khởi hành. Tôi lại nhận ra thật may mắn biết bao khi Charlotte đi theo tôi.

Không có người hầu nào khác trong Công quốc Everett muốn đi theo tôi. Là một đứa con nuôi không xuất thân từ một gia đình danh giá, người duy nhất đi theo tôi là người hầu mồ côi Charlotte.

Charlotte năm nay tròn 18 tuổi, cô ấy chính là người hầu đã nhặt chiếc kéo mà Hessen đã ném trong phòng học lúc đó.

Tôi tưởng rằng sự thương hại của cô ấy sẽ sớm biến mất, nhưng không ngờ, Charlotte vẫn tiếp tục đối xử tốt với tôi.

Cô ấy dường như thông cảm với tôi, lo lắng sâu sắc cho tôi.

Tôi rất biết ơn lòng tốt của Charlotte, nhưng mặt khác, tôi cũng cảm thấy có lỗi với cô ấy. Dù cô ấy có đứng về phía tôi, tôi cũng chỉ có thể dẫn cô ấy đi vào con đường đầy chông gai.

"Lẽ ra mình không nên mang theo..."

Nhưng vì lý do nào đó mà Charlotte lại nhìn ra ngoài, rồi cô ấy thì thầm với tôi bằng một giọng nhỏ.

"Chắc đại nhân đã lo lắng cho phu nhân suốt thời gian qua ạ. Khi ngài ấy nghe thấy tiếng động trong xe ngựa... ngài ấy còn đích thân đi kiểm tra."

Ảo tưởng của Charlotte khiến tôi cười vô vọng. Nhưng tôi đã không nói với cô ấy điều ngược lại.

* Đăng tại Wattpad và Vcomycs ***

Xe ngựa đi qua thành phố và nhanh chóng đến điền trang của Công quốc Valentino. Khung cảnh bên trong lâu đài ít trang nghiêm hơn bên ngoài. Dù vậy, tôi cũng không thể tránh khỏi việc so sánh nó với một vùng đất yên bình trên lãnh thổ Everett...

Đâu đó trong lòng tôi nhói lên như thể ai đó vừa dùng dao găm đâm vào tôi.

"Chúng ta đến nơi rồi. Cô ra ngoài đi."

Theodore đột ngột mở cửa và đưa tay về phía tôi với vẻ nghiêm nghị. Tôi đứng dậy khỏi chỗ và cẩn thận nắm tay hắn.

Tôi đang định bước xuống bậc xe ngựa thì chợt bị chuột rút ở chân và vấp ngã.

"...!"

Trước khi tôi kịp ngã sấp mặt, Theodore đã đỡ được tôi. Nhìn lên hắn, mắt tôi mở to khi thấy mình ở trong vòng tay hắn. Đôi mắt xanh của hắn cũng mở to, có lẽ cũng ngạc nhiên không kém.

Trong đôi mắt giống như biển sâu đó, có thể nhìn thấy một gợn sóng êm đềm trên bề mặt. Gương mặt của chúng tôi rất gần nhau, hơi thở đã hoà quyện vào nhau. Một sự im lặng kỳ lạ, có lẽ là căng thẳng, tràn ngập giữa chúng tôi.

Là một người khác, không phải hắn hay tôi, đã phá vỡ sự im lặng khi chúng tôi như bị đóng băng một lúc.

"Cháu đã trải qua nhiều chuyện rồi, Theodore. Qua đây nào."

Lúc này tôi mới giật mình lùi xa khỏi hắn. Theodore, người chớp mắt một lần khi choáng váng nhìn tôi, đã nhìn về hướng mà giọng nói lịch sự phát ra. Ánh mắt của tôi cũng tự nhiên hướng về phía đó.

Ở đấy, với mái tóc nâu sẫm được búi cao gọn gàng, một nữ quý tộc đang đứng thẳng với tư thế hoàn hảo.

Chưa có bất kỳ lời nói nào nữa chúng tôi, chỉ với cách bà ta nhìn tôi lúc này, cũng rõ là bà ta không nhìn tôi theo hướng tích cực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top