Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11:

Bồi bàn choáng váng nhìn Robert và hộ tống anh ta đến chỗ ngồi gần cửa sổ nhất.

Trong chốc lát, hiển nhiên là tất cả nhân viên của nhà hàng đều lo lắng.

Tôi lặng lẽ ngồi vào bàn của mình và nhìn quanh.

'Aaron Rainfield thực sự giàu có.'

Nội thất của nhà hàng rất nhiều màu sắc và đẹp mắt.

'Có bao nhiêu người đang làm việc nhỉ...?'

Và đây chỉ là nhà hàng thứ ba.

Caitlyn và Reid luôn ăn ở trụ sở chính nên nơi đó có lẽ sẽ còn hoành tráng hơn nữa.

"Thứ lỗi..."

Vì tò mò, tôi đã hỏi một nhân viên.

"Nhà hàng chính nằm ở đâu vậy?"

"Ở số 32 phố Violidi ạ."

Nhân viên vui vẻ trả lời.

"Xin hãy lưu ý rằng có rất nhiều người trong danh sách chờ nên cô phải đặt chỗ trước nửa năm."

Ha, vậy thì Caitlyn và Reid chắc hẳn đã đặt chỗ trước sáu tháng.

Cố gắng không bị xúc phạm, tôi nhanh chóng nghĩ đến Aaron.

Khi tôi nhớ lại gương mặt vui tươi của cậu ta, sự ghen tị và tức giận của tôi đã giảm bớt.

Ở Đế quốc, ranh giới giữa quý tộc và thường dân không rõ ràng lắm.

Nói chính xác thì trước đây điều đó càng rõ ràng hơn, nhưng ngày nay, quyền lợi của thường dân ngày càng được nâng cao.

Ngay cả Leslie, một thường dân, cũng trở thành Công phi Wade mà không gặp khó khăn gì.

Nếu ta là một thường dân giàu có, ta sẽ không có gì phải hối tiếc.

Tôi nhìn chằm chằm thực đơn trong khi nuốt chửng sự ghen tị của mình.

Robert nhẹ nhàng nói khi tôi do dự khá lâu.

"Nếu cô không phiền, ta khuyên cô nên chọn mục số ba. Mọi thứ ở đó đều tốt."

Tôi nhanh chóng thấy giá của mục số ba. Đó là mục đắt nhất.

Rất nhiều áp lực à nha.

"Ừ, vậy chọn nó đi."

Mặc dù mức giá đó là quá đắt đối với tôi.

Tôi nhẹ nhàng đáp và gập thực đơn lại. Thật xấu hổ cho tôi khi đột nhiên tham gia cùng Robert.

Nhưng lý do tôi đồng ý ăn cùng anh ta rất đơn giản.

"Tất nhiên là ta sẽ mời cô một bữa."

Do đó mà tôi có thể tiết kiệm được một phiếu ăn.

Với một tính toán rất hợp lý rằng ngoài hôm nay ra tôi còn có thể quay lại, tôi đã bước vào nhà hàng cùng với sự hộ tống của anh ta.

Đây là một nơi mà mọi thứ đều phát sáng ngoại trừ bụi bẩn, nên không ai mặc đồ tập đẫm mồ hôi và mang theo kiếm như tôi.

Nhưng với Hoàng tử Robert trước mặt, tôi có cảm giác kỳ lạ như thể chúng tôi đang bị tập trung vào.

Sau khi cởi áo choàng ra, tôi cũng có thể thấy Robert mặc đầy đủ đồng phục và có người hộ tống phía sau.

"Ta chỉ muốn nói lời cảm ơn thôi."

Để hiểu được tình hình, tôi ngậm miệng lại và chỉ tập trung vào việc ăn uống.

Đúng là một sự hiểu lầm thú vị khi anh ta nói lời cảm ơn, khi nguyên tác sau này sẽ liên quan đến vụ ám sát Hoàng tử Robert.

Cũng giống như Tư Tế lần trước, sẽ tốt hơn nếu anh ta lầm tưởng rằng tôi đã cứu anh ta.

Sự nghi ngờ của Ian cũng có thể tránh được.

Robert thì thầm với giọng trầm mà chỉ tôi mới có thể nghe thấy.

"Cô muốn cảnh báo ta về vụ tấn công nhưng không có cách nào nên cô mới nói với Ian, đúng không?"

"Ư... ngài..."

Sau khi do dự vì tôi không tìm được điều gì để đáp lại, anh ta dường như đã tự mình đi đến kết luận.

"Tất nhiên, ta hiểu vị trí của cô Annabelle."

Robert bình tĩnh nói.

"Ta sẽ không hỏi làm sao mà cô biết về vụ tấn công vì quan hệ huyết thống có thể rất phức tạp."

Anh ta không hỏi nữa, nên tôi lạnh lùng trả lời.

"Cảm ơn ngài."

Có vẻ như anh ta cũng biết đại khái chuyện gì đã xảy ra rồi.

Leslie cũng hiểu lầm rằng tôi vô tình biết được kế hoạch khủng bố thông qua Hầu tước Abedes.

Tất nhiên, Robert và Ian là những người bị nhắm đến nhiều nhất.

Ở Đế quốc hiện tại, cuộc chiến tranh ngai vàng diễn ra khốc liệt, và người đứng ở trung tâm chính là Robert có gương mặt hiền lành đang ngồi trước mặt tôi đây.

Không giống ấn tượng hiền lành và thân thiện của mình, anh ta có đầy đủ quyền lực chính trị và tham vọng lên tới cấp triệu.

Nhưng nếu tôi là Thái tử, có lẽ tôi cũng không muốn để anh ta yên.

"Xin ngài đừng hỏi gì nữa."

Trên thực tế, ngay cả khi tôi thú nhận rằng Reid là người đang nhắm vào Ian, điều đó cũng không có lợi cho tôi.

Dù sao tôi cũng không có ý định được công nhận là con hợp pháp của Hầu tước Abedes, nên Hầu tước sẽ bị đổ lỗi một chút.

"Ôi, thật xấu hổ mà. Anh em có chung huyết thống cố gắng tổn thương nhau. Ta nghe nói cô Annabelle có quan hệ tốt với anh trai mình nhỉ."

"Đó có vẻ là ý tưởng của Reid, nhưng suy nghĩ của tôi thì khác ạ."

Tôi trả lời cộc lốc khi thấy tất cả bồi bàn mang thức ăn đều xinh đẹp.

Thật tuyệt khi hầu hết đàn ông ở đây đều đáp ứng được tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi.

Sau khi kết thúc cuộc thi kiếm thuật mà không gặp vấn đề gì và tính mạng của tôi hoàn toàn an toàn, tôi có thể tìm một công việc, yêu đương và sau đó kết hôn.

Bản thân tôi cũng muốn có một gia đình thật tốt vì Reid, người có cùng họ với tôi, là một kẻ rác rưởi.

Nên sẽ rất vui nếu có quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào ở đây, nhưng sẽ rắc rối nếu người đó là Robert.

Đúng là Robert cũng rất đẹp trai như một Hoàng tử thực thụ, nhưng cuối cùng anh ta mới là người có thể trở thành Hoàng đế.

Các hoạt động chính trị của anh ta phức tạp đến mức sự tháo vát của anh ta có thể đẩy Thái tử ra xa.

'Làm Hoàng hậu không tốt. Việc phải lo từng bước đi quá nặng nề.'

Tôi muốn một mối tình lãng mạn, nhỏ bé bình thường. Không phải cái liên quan đến chính trị.

Sau này, ngay cả Ian cũng vướng mắc vì một mối quan hệ, điều khá khó chịu.

Nếu có người nghe được suy nghĩ của tôi, họ có thể hỏi tại sao tôi lại nghĩ xa đến vậy khi tôi còn chưa nghĩ đến việc ai sẽ cho mình ăn, nhưng điều đó không thành vấn đề vì đó là trí tưởng tượng của tôi.

'Và nếu vướng víu rồi chia tay... cả nước sẽ biết chuyện tình mất.'

Tại đây, mọi hành động của Hoàng thất đều là lời buôn dưa lê của dân chúng.

Ăn như thế này chắc chiều nay sẽ lan khắp xã hội quá.

'Các người sẽ không bao giờ biết. Tôi có thể hẹn hò với 100 người trước khi kết hôn.'

Hầu hết đàn ông ở đây đều vượt ngoài hình mẫu lý tưởng của tôi, nên dù sao cũng có rất nhiều lựa chọn cho người yêu của tôi.

Chỉ cần tìm một người đàn ông đàng hoàng, thoải mái và bình thường để ở bên.

"Ban đầu, ta và Ian định gặp nhau."

"Vâng? Tại sao?"

"Ta nghĩ cô Annabelle có thể thấy không thoải mái khi gặp ta một mình."

"Ừm, không hẳn ạ."

Tôi nhìn quanh và nói thêm.

"Nhưng ngài sẽ ổn chứ?"

Tôi không có một người bạn nào sẽ hỏi tôi 'Tại sao lại dùng bữa một mình với Hoàng tử?' nữa là.

Nên việc dùng bữa với anh ta sẽ không gây tổn hại hay khó chịu gì cho tôi.

Tuy nhiên, Robert, người sẽ vướng vào đủ loại bê bối, lại ở một vị trí khác. Lý do anh ta muốn ăn cùng tôi...

'Anh muốn cảnh báo Hầu tước Abedes? Nhưng Hầu tước thực sự không liên quan gì đến việc này.'

Chà, bất kỳ động thái chính trị nào cũng sẽ có tác dụng vì nó đã sai lầm ngay từ đầu.

Nhưng đó là vấn đề của Robert, không phải của tôi.

"Ta sẽ ổn thôi. Thực ra Ian có vẻ không thích cô Annabelle lắm nên ba chúng ta không dễ để gặp nhau..."

"Đương nhiên rồi..."

Tôi vừa ăn vừa thở dài hỏi.

"Ian rất ghét tôi còn gì?"

"Ừm, ta sẽ không nói dối."

Robert đáp với một nụ cười.

"Cậu ấy không thích lắm nếu ta nhắc đến tên của cô Annabelle."

"Nếu ngài là một người bình thường thì sẽ như vậy."

Một người bình thường sẽ ngưỡng mộ Ian.

Ian hành động theo kiểu sách giáo khoa như lịch sự với những người có thiện cảm với mình, và phớt lờ những người hành động liều lĩnh như tôi.

Tôi tự hỏi mình đã làm gì với một người lại mong chờ tất cả phản ứng đó.

'Nó giống như một thảm hoạ thiên nhiên ập đến trong một cuộc sống hoàn hảo...'

Tất cả những gì tôi có thể làm cho hắn là biến mất một cách lặng lẽ nhất có thể.

"Cô thể hiện bản thân tốt hơn ta nghĩ, cô Annabelle."

Robert nói như thể điều đó thật buồn cười.

"Dù sao thì, ta chỉ muốn nói lời cảm ơn vì cô đã đưa ra quyết định mạo hiểm."

Anh ta nhắm đôi mắt xanh lại và mỉm cười đẹp đẽ.

"Theo nghĩa là ta mong chờ sự hợp tác tốt đẹp của cô trong tương lai."

"Vâng."

Sau khi trả lời một cách thờ ơ, tôi lại tập trung vào bữa ăn.

Có lý do mà Robert lại quyết tâm và đối xử với tôi như vậy.

Nếu tôi nghĩ điều này sẽ lại xảy ra trong tương lai thông qua Hầu tước Abedes, thì anh ta muốn tôi giữ tình báo cho anh ta.

'Ta muốn cô ở cùng phe.'

Robert là một người rất chính trị và là kiểu người không bao giờ làm bất cứ điều gì không có lợi cho mình.

Anh ta luôn có vẻ mặt tốt bụng, hiền lành và thân thiện, nhưng ta không nên để bị lừa.

'Câu trả lời là đừng dây vào những người có quyền lực.'

Tôi muốn rời xa Ian Wade và Hoàng tử Robert và sống ở thiên đường xa xôi.

Một cuộc sống tử tế mà chỉ có kiếm sĩ hạng hai từ thế giới thường dân mới có thể sống được.

"Cô muốn ăn gì để tráng miệng?"

Robert đã hỏi vào cuối bữa ăn.

"Bánh ngọt ạ."

Tôi đã ăn vào buổi sáng nhưng tôi nghĩ mình nên ăn bánh vì đây là bữa ăn sinh nhật.

"Kem ở đây ngon hơn."

"Tôi vẫn thích bánh ngọt."

Tôi kiên quyết nói trong khi gãi sau tai trước khi nói thêm.

"Thực ra, hôm nay là sinh nhật tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top