Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20:

Họ bắt đầu tranh luận gay gắt.

Ngay cả Annabelle, người tự tin vào sức mạnh thể chất của mình, cũng không ngừng thay đồ cho đến khi kiệt sức.

Sau khi quyết định trang phục, kiểu tóc và phụ kiện...

Trời bên ngoài gần như tối khi 'vẻ ngoài cho buổi opera' của Annabelle hoàn thành.

"Nhân tiện, cô có thân với Hoàng tử Robert không vậy? Được mời đến một buổi opera với tư cách bạn đồng hành..."

Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Marilyn, người đã bùng cháy cả ngày, hỏi.

Leslie cũng nhìn Annabelle với vẻ nghiêm túc hiếm có.

Thấy phản ứng nghiêm túc của họ, Annabelle trả lời như không có chuyện gì xảy ra.

"Đây là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, chỉ diễn ra một lần, nên đừng quá coi trọng nó ạ."

"Nhưng những người khác sẽ đặt nặng ý nghĩa của nó..."

Annabelle mỉm cười rạng rỡ trước lời nói lo lắng của Marilyn.

"Chà, vậy thì đó cũng không phải việc của họ."

Hôm đó, sau khi để Annabelle đi, Leslie chỉ còn lại một mình trong suy nghĩ.

Trở thành bạn đồng hành trong buổi biểu diễn opera của ai đó có ý nghĩa khá lớn trong giới xã hội.

Ngay cả khi đó không phải một mối quan hệ lãng mạn, nó cũng có nghĩa là thể hiện tình bạn chính trị.

Theo những gì bà biết, Annabelle đang tranh giành để trở thành thành viên của nhà Hầu tước Abedes.

Không phải lần trước cô đã ngăn chặn cuộc tấn công khủng bố thông qua Hầu tước Abedes sao?

Có ổn không khi cứ đi theo con đường ngược lại với Hầu tước Abedes?

Leslie trở nên lo lắng một cách không cần thiết vì sự hiểu lầm của mình nên bà đã thú nhận điều này với Braden vào đêm hôm đó.

"Hả? Cô Annabelle sẽ đi xem vở opera với tư cách bạn đồng hành của Hoàng tử?"

Nhưng Braden dường như bị ám ảnh bởi điều gì đó hoàn toàn khác.

"Tạm thời đừng nói với Ian."

Ông nói với đôi mắt lấp lánh tinh nghịch.

"Thằng bé có thể sẽ biết mình cảm thấy thế nào nếu không vượt qua được tình huống bất ngờ."

Trước cái nhìn thắc mắc của Leslie, ông nhún vai.

"Em biết đấy, hôm đó ta đã tỏ tình với em một cách bốc đồng."

"À."

Leslie khịt mũi.

"Thằng bé có thể là một tên ngốc bốc đồng."

Không biết những dự đoán trái ngược nhau của cha mẹ mình, Ian đã sẵn sàng tham dự buổi biểu diễn opera mà không suy nghĩ quá nhiều.

~*~

Vào ngày diễn ra vở opera.

"Cô Annabelle?"

Đôi mắt của Robert, người đến đón tôi ở phía trước dinh thự, đang mở to.

"Không ổn ạ?"

Tôi hỏi với một chút lo lắng.

Trong gương có tệ lắm đâu.

Không, đối với tôi nó thực sự rất đẹp, nhưng tôi lo lắng hơn về những gì Robert sẽ nghĩ.

Là bạn đồng hành của Hoàng tử, tôi sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng tôi vẫn không thực sự muốn điều đó.

"Không ổn rồi."

Robert cười toe toét và đưa tay ra.

"Nếu cô trông như thế này, cô sẽ không thể chĩa kiếm vào Ian Wade đâu."

"Không phải."

Tôi thẳng thắn trả lời.

"Sự căm ghét của Ian Wade với tôi không đủ để bị lay chuyển bởi vẻ ngoài."

"Thực ra ta cũng nghĩ vậy."

Robert thừa nhận ngay lập tức.

"Chỉ là ta đang nói lời khen ngợi cao nhất mà ta có thể tưởng tượng thôi."

"Quả thật. Cảm ơn ngài."

"Cô không thể cho ta một lời chúc thay lời cảm ơn sao? Ta cảm thấy dễ chịu hơn khi nghe lời chúc của cô Annabelle đấy."

Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp, nhớ lại lời Leslie nói rằng rượu pân trái cây sẽ được phục vụ sau vở Opera.

"Tôi hy vọng tất cả miếng dưa hấu trong rượu pân trái cây của ngài sẽ không có hạt."

"Điều đó đáng giá đấy."

Trang phục bây giờ của tôi là sự kết hợp tuyệt vời nhất mà Leslie và Marilyn tìm ra.

Chiếc váy màu xanh đậm, đính những viên kim cương lấp lánh như những ngôi sao, hợp với màu mắt của tôi.

Ngay cả Leslie cũng cử một người hầu chuyên nghiệp đến dinh thự, lần đầu tiên trong đời tôi làm cho mái tóc của mình trở nên thanh lịch.

Đây là lần đầu tiên tôi đeo những phụ kiện cầu kỳ và trang điểm đậm...

Tôi đi xe ngựa cùng Robert tới phòng hoà nhạc opera.

Chúng tôi đến khá sớm nên hầu hết các ghế đều trống.

Tôi thậm chí còn chuẩn bị xâm nhập nhưng mọi việc diễn ra rất tốt vì tôi có thể vào dễ dàng.

Ở Đế quốc, opera không chỉ là một buổi biểu diễn mà còn là một phương tiện xã giao bằng cách cung cấp đồ ăn nhẹ và thức uống.

Thông thường, những quý tộc có nhiều thứ sẽ không suy nghĩ sâu sắc về những gì họ đang tận hưởng.

Ví dụ, vào ngày biểu diễn một vở opera tại một địa điểm lớn như vậy, họ không ý thức được cần bao nhiêu công sức để chuẩn bị mọi thứ.

Dĩ nhiên, những người hầu trực tiếp tiếp xúc với các quý tộc đều là nhân viên của phòng hoà nhạc nên danh tính của họ rất chắc chắn.

Tuy nhiên, những người mang và bày thức ăn đều là những người lao động hàng ngày có việc gì làm việc đấy.

Vào những ngày các vở Opera không được biểu diễn, những loại công nhân theo ngày đó không cần thiết trong phòng hoà nhạc.

Nói cách khác, đây là môi trường hoàn hảo để Reid gieo người xâm nhập.

Khi tôi ngồi xuống ghế xem với Robert, một trong những người hầu đã nhanh chóng mang cho tôi thức uống chào mừng và đồ ăn nhẹ.

Cô ta là người hầu tận tâm của chúng tôi cho đến hết vở opera.

"Nó không ngon bằng Nhà Hàng Rainfield, nhưng mùi vị sẽ không tệ." Tôi nói.

Robert mỉm cười và mời tôi thức uống chào mừng và bánh quy.

"Cô không cần phải lo về việc bị đầu độc. Đồ ăn thức uống đều được kiểm tra và phục vụ bởi những người hầu theo hợp đồng thuê với phòng hoà nhạc."

Tôi chộp lấy chiếc bánh quy lớn nhất và chỉ gật đầu.

Theo giải thích của anh ta, thức ăn được mang đến bàn của chúng tôi đã được người hầu đứng trước mặt anh ta nếm thử.

Tất nhiên là không có nguy cơ bị đầu độc.

Reid cũng không dám đầu độc Ian.

"Tôi hiểu rồi."

Tôi trả lời nửa vời và nghịch thuốc giải mà tôi đã bí mật giấu trong nếp váy.

Hôm nay, Reid đã bí mật thuê một người và lên kế hoạch bỏ một loại thuốc có thể làm ảnh hưởng đến kiếm thuật của Ian vào thức uống chào mừng của hắn.

Đương nhiên, ngay cả khi một người hầu không biết dùng kiếm dùng nó trong hàng trăm ngày, người đó cũng sẽ không chịu bất kỳ thiệt hại nào.

Theo nguyên tác, Ian đã uống một loại thức uống có pha một loại thuốc làm rối loạn chuyển động của hắn theo kế hoạch của Reid.

Ban đầu, tay và chân hắn chỉ hơi tê, nhưng trong cuộc thi kiếm thuật, loại thuốc đó sẽ khiến chuyển động của hắn chậm lại đáng kể.

Thế nên Annabelle cũng tự tin tham gia trận đấu...

Cô ấy đã bị đánh bại một cách đẹp đẽ bởi Ian, người lúc đó đang có thể trạng không tốt.

Sự khác biệt về kỹ năng của họ lớn hơn nhiều so với dự kiến.

Thay vào đó, sau khi nhận thấy đủ điểm bất thường trên cơ thể Ian,nội bộ bắt đầu điều tra ngay khi cuộc thi kết thúc, và kết quả của các ma cụ đã xuất hiện đúng lúc.

Từ đó, mọi hành vi xấu xa của Reid và Annabelle đều bị vạch trần.

Thế nên, lần này tôi phải phá hỏng kế hoạch của Reid.

Tay sai của Reid sẽ theo dõi xem Ian có thực sự uống thuốc hay không nên tôi đành để chuyện đó xảy ra.

Thuốc giải độc sẽ có hiệu quả nếu được tiêu thụ trong hai giờ.

Nên, sau khi thấy Ian uống thức uống chào mừng, tất cả những gì tôi phải làm là nhét thuốc giải vào miệng Ian bằng cách nào đó.

Nếu hắn nuốt không trôi, tôi sẽ bày ra một kế hoạch khủng khiếp là giẫm chân hắn và bịt mũi rồi đổ vào miệng hắn.

'Thế là mình sẽ xong việc với Ian.'

Mọi thứ sẽ kết thúc sau đêm nay.

Reid sẽ tự tin rằng mưu mẹo của anh ta đã thành công và sẽ không rút tiền đánh cược cho đến khi cuộc thi diễn ra.

Điều đó không thành vấn đề với tôi vì tôi muốn sống sót bằng cách không nếm trải sự cay đắng của thế giới.

Ian chắc chắn sẽ giành được hạng nhất trong cuộc thi kiếm thuật và sống hạnh phúc mãi mãi sau khi chính thức thừa kế tước vị Công tước.

Tôi chắc chắn hắn sẽ gặp khó khăn khi tham gia vào một số tình huống chính trị, nhưng hắn sẽ làm tốt vào cuối năm nay.

Khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ thì Robert nói với tôi.

"Cô đã tra cứu vở opera chưa?"

"Chưa ạ, nó nói về cái gì?"

Dù sao tôi cũng không có hứng thú với opera nên chẳng biết gì ngoài tựa đề: 'Đừng Phát Điên'.

"Đây là một tác phẩm miêu tả nỗi thống khổ của một người yêu khi chứng kiến một quý ông dần mất trí."

"Mất trí?"

"Kiểm tra chi tiết trong khi xem nhé."

Mỗi khi Robert mỉm cười ngọt ngào với tôi, tôi lại cảm thấy ánh mắt anh ta đang dõi theo mình.

Đã gần đến giờ vở opera bắt đầu nên mọi người từ từ bước vào.

Ai cũng nhìn chúng tôi một lần.

"Người phụ nữ bên cạnh Hoàng tử Robert là ai vậy? Ta chưa bao giờ thấy cô ta."

"Ừm, đây không phải lần đầu tiên ngài ta hộ tống một phụ nữ trong bối cảnh chính thức như này sao?"

"Ơ, đó là Annabelle Nadit mà? Người trong tin đồn dạo gần đây ấy!"

"Ồ, con ngoài giá thú của Hầu tước Abedes sao?"

"Cô ta luôn xinh đẹp như vậy à? Khi ta thấy cô ta ở cuộc thi kiếm thuật, mọi thứ rất khác..."

Tôi có thể nghe rõ tiếng người người thì thầm trong bí mật.

Họ nói gì không quan trọng.

Dẫu sao tôi cũng chẳng liên quan đến họ.

"Cô có muốn dùng một ly rượu vang không?"

"Tôi chỉ uống một ngụm thôi. Tôi yếu hơn mình nghĩ ạ."

"Lần uống rượu trong sinh nhật của cô là lần đầu tiên cô uống sao?"

"Vâng. Trước đó tôi chưa từng uống..."

"Thật vinh hạnh."

"Hả?"

"Chúc mừng sinh nhật đầu tiên, món quà sinh nhật đầu tiên, và lần đầu tiên nếm vị rượu đều gọi tên ta."

"Chắc chắn rồi, nếu ngài nhìn sự việc theo cách đó."

Robert và tôi không có vấn đề gì nên tất nhiên cuộc trò chuyện sẽ diễn ra một cách thân thiện.

Ngoài ra, Robert còn là một người đàn ông đeo mặt nạ ngọt ngào và tốt bụng.

Khi đến lúc chạm vào những ly rượu mà Robert đã gọi, trong giây lát, tôi có thể cảm nhận được một tia nhìn cháy bỏng từ lối vào.

'Tại sao cậu lại thấy khó chịu ngay khi nhìn thấy tôi hả?'

Ian nhìn chằm chằm tôi với vẻ khủng bố trong khi đứng ở lối vào mà không bước một bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top