Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

'An ninh chặt hơn mình nghĩ.'

Đây là những gì Yekaterina nghĩ khi đột nhập vào điền trang Rostislav.

Sau khi rời Offenbach, cô đã thuê một chiếc xe ngựa để đi đường.

'May mắn thay, có một chiếc trâm cài gắn liền với bộ đồ.'

Khi cô rời khỏi dinh thự và đi bộ một chút, một khung cảnh nông thôn giản dị hiện ra trước mặt cô, với những chiếc xe chở cỏ khô và những vật nặng khác đi ngang qua.

Cô đã gọi một chiếc, chỉ cho xa phu địa chỉ cần đến và trả tiền cho ông ta bằng chiếc trâm cài.

Xa phu vui vẻ đưa Yekaterina đến đích.

Tuy nhiên, khi đến điền trang của Rostislav, cô nhận thấy an ninh nghiêm ngặt hơn dự kiến.

'Đi qua cổng chính có vẻ không phải là ý hay.'

Yekaterina nhìn xuống trang phục của mình.

Máu từ lò mổ quái vật đã khô thành từng đốm trên chiếc váy trắng của cô.

Chiếc trâm cài, vốn được dùng như một vật trang trí, đã biến mất theo xa phu từ lâu, khiến cô trông khá tầm thường đối với một quý tộc.

Hơn nữa, tiết lộ họ Offenbach chắc chắn sẽ khiến cô bị ném ra ngoài cổng.

Yekaterina tự nghĩ, 'Mình phải lẻn vào.'

Kỹ năng của cô, được mài dũa ở Offenbach, chỉ giới hạn ở việc đe doạ và lén lút, nên cô quyết định tập trung vào những điều cơ bản về xâm nhập.

Một điều đáng mừng là chặng đường từ Offenbach đến điền trang của Rostislav đủ dài để màn đêm buông xuống. Việc xâm nhập được thực hiện tốt nhất dưới sự bao phủ của bóng tối.

'Bức tường này có vẻ có thể leo được.'

Cô nhanh chóng cởi giày và leo lên tường một cách dễ dàng.

Cô không có ý định lẻn vào vì cô đến đây để gặp chủ nhân của điền trang.

Tuy nhiên, Yekaterina đã bị hai lính tuần tra bắt gặp, nhưng ngoại trừ điều đó ra thì việc xâm nhập chỉ là chuyện cỏn con.

Cô đã dùng đường ống chạy dọc sân thượng và tường để lẻn vào trong.

Tất nhiên, đối với cô, việc xâm nhập không còn mang tính lén lút ngay khi cô bị phát hiện. Nó đã trở thành một cuộc đột nhập. Điền trang Rostislav rung chuyển trước sự đột nhập của cô.

Không nhận thức được sự hỗn loạn mà mình đã gây ra, cô tiếp tục nhảy qua sân thượng.

'Đây là thư phòng nhỉ?'

Giữ thăng bằng bấp bênh trên đường ống, cô nhìn vào những căn phòng sáng đèn. Cô không tìm thấy người mình đang tìm ngay, nhưng những tấm rèm khác nhau trong điền trang lớn mang lại cảm giác thích thú.

Rồi cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc qua tấm màn dày.

'Tóc vàng.'

Leonid Rostislav nhỉ? Tầng trên cùng thường được dành riêng cho chủ nhân.

Cẩn thận, Yekaterina mở cửa sổ rèm ra.

Không khí tràn vào khiến mái tóc bạc của cô tung bay.

Cô bước chân trần lên sàn phòng mà không gây ra tiếng động nào.

Tuy nhiên, người đàn ông đã chú ý đến cô, hoặc có thể chỉ là tấm rèm lay động đã thu hút sự chú ý của hắn và hắn đã đứng dậy.

Để xác nhận danh tính của người đàn ông tóc vàng, Yekaterina thận trọng gọi người đó.

"Leonid Rostislav?"

"... Cô là ai?"

Nghe giọng nói của hắn là xác nhận được rồi. Ngoài gương mặt đẹp trai, giọng nói của hắn cũng rất đặc biệt.

'Tốt, mình đã tìm đúng nơi.'

Cô có nên yêu cầu hắn giết cô ngay không?

Yekaterina bốc đồng định đi thẳng vào vấn đề thì chợt nhớ ra nội dung cuốn sách lễ nghi mà cô từng học.

Nó viết rằng, [Khi định đưa ra một yêu cầu khó khăn, trước tiên hãy hỏi thăm sức khoẻ của người đó, sau đó chuyển tiếp cuộc trò chuyện một cách trôi chảy. Thảo luận về thời tiết hoặc hạnh phúc của gia đình rất phù hợp].

Ừ, đó có vẻ là một cách tiếp cận tốt.

'Nói về chuyện gia đình của Rostislav sẽ rất lạ vì mình không biết gì về họ. Nên bắt đầu từ thời tiết có vẻ thích hợp.'

Yekaterina từ từ chớp mắt, cẩn thận lựa lời rồi nói.

"Xin chào, thời tiết đẹp nhỉ. Đất nước chúng ta luôn lạnh giá, nhưng dạo này có vẻ đã ấm hơn chút."

Không có tiếng trả lời, nhưng vì sách lễ nghi không đề cập đến việc chờ đợi câu trả lời nên Yekaterina bình tĩnh nói ra luận điểm chính của mình.

"Vấn đề là thế này, anh có thể vui lòng giết tôi không?"

Trong khi Yekaterina cảm thấy tự hào về bản thân vì đã đưa ra yêu cầu với cách cư xử và lễ nghi hoàn hảo thì Leonid đang nghi ngờ đôi tai của chính hắn.

'Mình vừa nghe thấy cái gì vậy?'

Cô vừa yêu cầu được giết ư?

Người phụ nữ trước mặt hắn rõ ràng không phải khách.

Thế nên, kết luận duy nhất mà hắn có thể đưa ra là cô chắc chắn chính là kẻ đột nhập đã gây náo loạn điền trang trước đó.

Xét thấy những kẻ đột nhập thường có ý định làm hại chủ nhà, câu nói thích hợp của cô nên là, 'Xin hãy chết đi'. Chứ không lịch sự yêu cầu bản thân bị giết.

'Chắc chắn không.'

Hẳn là có sự nhầm lẫn.

"Anh không nghe rõ à? Xin hãy giết tôi."

Không phải nhầm lẫn.

Leonid phải chấp nhận việc thính giác của hắn vẫn ổn.

Sẽ tốt hơn khi kết luận rằng hắn đang đối mặt với một kẻ đột nhập kỳ quái hơn là nghĩ rằng hắn bị mất thính lực khi còn trẻ.

Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa là hắn có ý định thực hiện yêu cầu của cô một cách nghiêm túc.

Leonid còn có một điều khác khơi dậy sự quan tâm của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top