Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Người phụ nữ đã tìm cách vượt qua hệ thống an ninh nghiêm ngặt của điền trang và tìm lên thư phòng ở tầng bốn.

Leonid liếc nhìn cửa sổ trước khi hỏi câu đầu tiên trong đầu hắn. Mọi thứ đều có trật tự của nó.

"Sao cô lên được đây? Hệ thống an ninh không dễ vượt qua."

"Tôi vừa đánh gục hết bọn họ rồi."

Câu trả lời thản nhiên của cô khiến Leonid nheo mắt.

Cô dường như không hề khoe khoang. Đúng hơn, có vẻ như cô nghĩ nó quá rõ ràng để đề cập đến.

Nhưng bản thân điều đó đã gây bối rối.

Những lính gác tại điền trang đã được huấn luyện ở phương Bắc, mạnh mẽ như bất kỳ hiệp sĩ nào khác, mặc dù họ là những binh sĩ bình thường.

Và cô, một người phụ nữ nhỏ bé, đã đánh gục tất cả bọn họ?

'Phải rồi, Stephan có đề cập đến việc lính gác đã bất tỉnh.'

Nếu cô không nói dối, đồng nghĩa với việc cô có thể không một mình.

"Cô có đồng phạm không? Mục đích của cô là gì?"

"Không có đồng phạm. Tôi tới một mình. Tôi đến đây để yêu cầu anh giết tôi."

Lại chuyện vô lý đó.

Tự sát không khó đến thế, vậy thì tại sao cô lại đến gặp hắn để xin được giết? Chắc cô bị hỏng não rồi.

Leonid xoa thái dương, vốn đã chán nản vì mọi việc không suôn sẻ, và giờ phải đối mặt với một kẻ đột nhập yêu cầu được giết.

"Cô mất trí rồi ư."

"Tôi không hiểu lý do anh nói thế. Đó không phải một yêu cầu khó khăn."

"Vì sao cô lại muốn chết đến vậy? Tính mạng cần được quý trọng."

"Tôi có lý do để sống sao?"

"... Vậy tại sao cô cần phải chết?"

"Tôi chỉ muốn yên nghỉ mà thôi."

Muốn yên nghỉ hử. Đó là điều những người muốn chết thường nói. Leonid nghiêng đầu.

"Những điều tốt đẹp có thể đến với cô nếu cô còn sống."

"Tôi chưa bao giờ trải nghiệm những điều tốt đẹp. Được sinh ra đã là một điều tồi tệ với tôi."

Leonid im lặng lắng nghe và thắp một que diêm. Ngọn lửa nhảy vào ngọn đèn, chiếu sáng căn phòng.

Hắn thổi tắt que diêm và hỏi.

"Cô bị bệnh hay gì?"

"Không, tôi không bị bệnh. Thật không may."

"Được rồi, hãy để lại lý do cô muốn chết. Cô thực sự tới đây với nguyện vọng muốn chết."

Leonid tựa người vào bàn, nhướn mày.

"Lý do gì mà cô đặc biệt đến chỗ ta? Có nhiều cách để chết một mình mà."

Thay vì trả lời, người phụ nữ hạ tầm mắt. Bóng của hàng mi dài trải trên đôi má nhỏ nhắn của cô.

Nhờ ánh đèn sáng nên gương mặt cô hiện rõ.

Leonid chợt nghĩ cô thật xinh đẹp.

Mái tóc bạc thẳng của cô xoã xuống một cách duyên dáng, và đôi mắt bạc không kém của cô đang điềm tĩnh nhìn xuống. Cô có một vẻ đẹp mà bất cứ ai cũng phải công nhận.

Tuy nhiên, đó là một vẻ đẹp vô hồn, hư ảo, giống búp bê hơn là con người.

Người phụ nữ xuất hiện không chỉ bình tĩnh mà còn vô cùng yên tĩnh, như thể cô là một sinh vật sống thấm đẫm sự tĩnh lặng thường dành cho những đồ vật vô tri.

Liệu một người còn sống có thể trông thanh thản đến thế, như thể họ là một bức tranh tĩnh vật được vẽ cẩn thận không?

Người phụ nữ, tạo ra một khung cảnh tĩnh lặng tuyệt đẹp, bình tĩnh nói.

"Chỉ có anh mới có thể giết tôi."

Ngay cả khi cô nói lại, bầu không khí tĩnh lặng vẫn tồn tại, thật kỳ lạ.

Leonid trả lời khi quan sát sự tĩnh lặng của cô.

"Thật không may, ta không phải kẻ giết người."

"Hoá ra tất cả quái vật anh giết đều chết do chúng tự bẻ cổ à?"

"Ta không phải kẻ giết người."

"Vậy thì tôi phải sửa lại. Hãy giúp tôi chết đi."

"Nếu nói về việc làm một chiếc thòng lọng để treo trên xà ngang thì có nhiều người biết rõ hơn ta."

"Nhưng họ đều yếu hơn tôi."

Đó là một câu nói nghịch lý, xuất phát từ vẻ ngoài mong manh của cô.

Cô liếc mắt xuống, tiếc nuối lẩm bẩm, rồi ngước đôi mắt to lên nhìn Leonid.

"Anh rất mạnh. Tôi nghe nói anh là người duy nhất có thể một mình đối phó với quái vật cấp 1."

"Chuyện đó thì liên quan gì?"

Thay vì trả lời, người phụ nữ chỉ chăm chú nhìn Leonid. Con ngươi đen trong đôi mắt bạc của cô thật khó hiểu. Leonid vô tình cau mày.

"Nếu cô muốn chết thì có thể uống thuốc độc, nhảy từ trên cao xuống hoặc thậm chí cắt cổ tay trong bồn tắm. Không nhất thiết phải lôi ta vào."

"Tôi không thể tự chết được."

Sự thanh thản của cô thâm nhập vào sự hỗn loạn.

Giọng nói điềm tĩnh vang vọng khiến Leonid im lặng.

Người phụ nữ từ từ bước về phía Leonid, người đang ngậm miệng lại.

"Tôi không thể bị thương ngay cả khi tôi dùng dao đâm vào mình. Chất độc sẽ biến thành nước trong miệng tôi, dây thừng sẽ đứt nếu tôi treo cổ tự tử, và nếu tôi rơi khỏi vách đá, cuối cùng tôi sẽ bị mắc vào một cái cây. Nhưng ngay cả sau tất cả những sự hỗn loạn đó, tôi vẫn không có một vết xước nào."

Bây giờ cô đã đủ gần để Leonid có thể đếm lông mi của cô.

"Đó là lý do... tôi cần một người mạnh hơn tôi. Ai đó đủ mạnh để thực sự tổn thương tôi."

"Ai đó."

"Tôi đã nói rồi. Họ đều yếu hơn tôi."

Người phụ nữ nói như thể kiệt sức. Giọng nói khô khan của cô vang lên, đều đều và mệt mỏi.

Đến thời điểm này, Leonid thực sự tò mò về danh tính của người phụ nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top