Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Người phụ nữ đã phá vỡ – hay đúng hơn là phá bỏ – hệ thống an ninh nghiêm ngặt của điền trang và lên được tầng bốn, trong khi tìm kiếm một người mạnh hơn cô. Rồi yêu cầu hắn giết cô.

Hắn đã có một cuộc gặp gỡ thoáng qua với một người như thế.

Với mái tóc bạc và đôi mắt đen, phong thái tự tin như thể một mình đối phó được quái vật cấp 2, người có thể tự mình đột nhập vào khu vực an ninh nghiêm ngặt của điền trang.

Leonid lùi lại và hỏi một câu khác.

"Cô là ai?"

Người phụ nữ nhướng mày ngạc nhiên khi đến giờ hắn mới hỏi.

"Tôi là Yekaterina Offenbach."

A, rốt cuộc là một con chuột.

Leonid vỗ tay thật nhanh, vẻ mặt trở nên lạnh lùng ngay tức khắc.

"Stepan!"

Sự khôi hài đã kết thúc.

***

Yekaterina nghĩ rằng bây giờ cô sẽ bị đuổi ra ngoài vì Leonid đã gọi ai đó.

Tuy nhiên, trái ngược với mong đợi của cô, thái độ của Leonid đối với cô khác xa những gì cô dự đoán.

Quyết định của hắn là chuyển Yekaterina đến một căn phòng dành cho khách, nơi cô có thể tắm rửa và thay đồ.

"Quần áo có vừa với cô không? Cô không bị lạnh chứ?"

"Tôi sẽ để ít đồ ăn ở đây. Hãy rung chuông nếu cô cần thêm nhé."

"Chúng tôi đã đặt thêm dép ở đây; hãy đi bất cứ đôi nào cô thấy thoải mái."

Yekaterina nhìn những hầu nữ nói chuyện tử tế khi họ đến và rời đi với chút bối rối.

Hầu nữ ở Offenbach đều mặc đồng phục màu xanh nước biển từ đầu đến chân.

Nhưng ở đây, bộ đồng phục đơn giản của hầu nữ được tạo điểm nhấn bằng tạp dề và đồ trang trí màu trắng, tạo ấn tượng bận rộn hơn.

Sự đồng nhất của họ được xen kẽ với những cái nhìn thoáng qua về cá tính.

Đây là một cảm giác mới mẻ, ở một nơi không phải Offenbach.

Nhưng điều khiến Yekaterina cảm thấy xa lạ nhất chính là bầu không khí thân thiện của Rostislav.

'Họ thiếu kỷ luật.'

Những người hầu đối xử thân thiện với kẻ đột nhập.

Ở Offenbach, có lẽ giờ cô đã bị xử tử rồi.

Sự bận rộn và thân thiện công khai của những hầu nữ thật xa lạ so với Offenbach. Nhưng Yekaterina đã chọn nhìn nó theo hướng tích cực.

'Người ta nói ngay cả động vật cũng rời tổ khi đến lúc phải chết.'

Theo nghĩa đó, cô đã đến đúng nơi.

Mục tiêu của Yekaterina ngay từ đầu đã không thay đổi.

***

Chỉ một lúc trước, ngay sau khi Yekaterina tiết lộ tên của cô.

Tiếng gọi của Leonid đã mang đến một hoạt động nhộn nhịp khi một quản gia lớn tuổi và một hiệp sĩ lao vào.

"Đại nhân, có chuyện gì ạ–"

Vị hiệp sĩ dừng lại giữa câu khi thấy Yekaterina.

Anh ta rút kiếm ra mà không đợi quản gia nói xong.

Với âm thanh kim loại quen thuộc, lưỡi đao chĩa vào cô. Hiệp sĩ dữ dội hét lên.

"Cô là ai?"

"Vasily. Anh không thấy sao? Một kẻ đột nhập."

Leonid tham gia cuộc trò chuyện.

"Dạ?"

"... Một kẻ đột nhập đi xa đến mức này ư?"

Trước câu hỏi của quản gia, Leonid chỉ gật đầu.

"Ta không tự đưa cô ta đến đây, nên có vẻ vậy."

"Nhưng vì sao ngài không gọi tôi ngay..."

"Giờ ta gọi rồi. Nói chuyện nhàn rỗi thế thôi. Hãy đưa người phụ nữ này đến căn phòng ở cuối."

Căn phòng ở cuối?

Lông mày của Yekaterina nhăn lại khi nó được nhắc đến.

Xét đến việc cô vẫn giữ gương mặt vô cảm ngay cả khi bị một thanh kiếm chĩa vào mình thì đó là một sự thay đổi đáng kể.

"Căn phòng ở cuối là sao? Tôi sẽ bị giam giữ à?"

"Cô kỳ vọng cao quá rồi. Đó chỉ là phòng dành cho khách bình thường."

"Nhưng tôi không phải khách."

"Dù không được mời hay không, khách vẫn là khách. Hay cô thích bị đối đãi hà khắc hơn?"

"Không, chỉ cần giết tôi ngay–"

"Đủ rồi, tiểu thư à."

Leonid hất nhẹ tay, cắt ngang lời cô. Ngón trỏ của hắn sau đó hướng về phía Yekaterina.

"Cô có nhận ra hiện tại cô trông như nào không?"

"Vẻ ngoài của tôi?"

"Phải. Không có chỗ nào trên người cô từ đầu đến chân mà không bị dính bẩn cả. Và giày của cô đâu? Sao cô lại đi chân trần?"

"Tôi thấy chúng cồng kềnh nên đã cởi ra rồi."

"Chú ý. Chết trong tình trạng này chắc chắn sẽ gây ra nhiều nghi ngờ. Nếu quân đội Hoàng gia đến điều tra, ta sẽ không có lời biện hộ nào cả."

Yekaterina không nói nên lời trước sự mỉa mai của Leonid.

Cô đã không nhận ra vẻ ngoài của mình lại nhếch nhác đến thế.

'Đồ của mình hơi bẩn và mình đang đi chân trần.'

Vẻ ngoài của cô nhếch nhác đến mức sẽ gây rắc rối cho Leonid?

Cô không muốn cái chết tầm thường của mình gây ra chấn động. Cô không muốn làm phiền Leonid theo cách đó.

"Đi tắm rửa, thay đồ đi. Mang dép vào rồi chúng ta lại nói chuyện."

"Sau đó anh sẽ giết tôi?"

Phản hồi đến rất nhanh.

"Dĩ nhiên."

Nên Yekaterina đã rời thư phòng của Leonid, theo sự chỉ dẫn của quản gia, để tân trang lại như Leonid đã đề nghị – để không gây bất tiện sau khi chết.

Trong bất kỳ tình huống nào khác, cô có thể đã cảnh giác, nghĩ rằng hắn đang cố khiến cô mất cảnh giác để làm điều gì đó.

'Nhưng mình đến đây để chết mà.'

Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì? Cái chết ư?

Có thể là một kết cục khủng khiếp hơn, nhưng dù thế nào thì, nó cũng không thể tệ hơn việc sống sót sau năm chuyến đi vào lồng quái vật.

Cô không cần phải thận trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top