Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Như búp măng non

"Cô thấy không thoải mái ở đâu?" Cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng, giọng anh trầm ấm, sâu lắng đầy từ tính.

Ngô Mị lắp bắp, loại chuyện đáng xấu hổ này, cô không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lục Hổ thấy khuôn mặt trắng như ngọc của người phụ nữ đối diện đỏ bừng lên thì có hơi ngứa ngáy trong lòng.

"Tôi, ngực tôi bị đọng sữa?" Đối mặt với một người đàn ông trẻ như vậy, Ngô Mị có hơi mất tự nhiên.

"Đọng sữa? Cô có con chưa?" Lục Hổ có hơi tiếc nuối, anh không ham hố vợ người khác, trông cô gái này non nớt như vậy, không ngờ đã làm mẹ rồi, nhưng trong ngực có sữa sao lại đến tìm bác sĩ?

"Chưa." Ngô Mị càng lúng túng hơn. "Cũng chưa từng mang thai." Gương mặt của cô đã đỏ như máu.

Chưa sinh con mà ngực đã tiết sữa? Chuyện này khiến Lục Hổ vô cùng hứng thú, anh kiềm chế nét mặt của mình, hơi nheo mắt, đôi mắt loé sáng lên như một con sói. Không một ai trong chiến đội Phi ưng từng thấy qua vẻ mặt này của anh, đó là vẻ mặt đầy khát vọng chinh phục.

"Để tôi xem thử." Giọng nói người đàn ông có vẻ khàn hơn trước một chút, Ngô Mị cứ ngỡ đó là ảo tưởng của mình.

Người đàn ông đứng lên, lấy sổ khám bệnh trên bàn làm việc.

"Tên?"

"Ngô Mị."

"Nào, sang đây ngồi đi." Lục Hổ chỉ vào chiếc giường bệnh bên trong căn phòng.

Ngô Mị do dự một chút, cô chỉ đang chữa bệnh thôi, sao phải xấu hổ, không lẽ đợi đến lúc gần chết rồi mới gấp sao? Ngô Mị tự nhủ với mình.

Thấy cô ngồi trên giường bệnh như liệt sĩ bị gãy tay, Lục Hổ có hơi buồn cười.

"Kéo váy lên đi, để tôi xem ngực cô." Nét mặt của anh rất nghiêm túc.

"Kéo lên?" Ngô Mị ngạc nhiên nói, cô tưởng mình phải đi siêu âm hay xét nghiệm gì đó.

"Nếu không làm sao tôi xem bệnh cho cô?" Vẻ mặt Lục Hổ xem như đó là chuyện đương nhiên, không hề để người khác nhìn ra ý định lợi dụng chuyện công làm việc tư của mình.

Ngô Mị lộ ra vẻ khó xử, cắn chặt môi dưới. Đột nhiên Lục Hổ muốn siết lấy cằm cô, không cho cô tự ngược đãi bản thân nữa.

Lục Hổ nắm chặt tay, "Nhanh lên, bên ngoài còn nhiều người đang đợi cô đấy."

Lục Hổ đã quen giữ tâm lí như mình đang trong các cuộc chiến, anh tập trung sự chú ý của mình vào quyển sổ khám bệnh.

Ngô Mị trấn an bản thân, tỏ vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì kéo khoá kéo sau lưng xuống, cởi nội y ra đặt một bên giường bệnh, khoanh tay đặt lên bụng nhỏ, ngoan ngoãn nằm trên giường.

Lúc này Lục Hổ mới dời mắt về phía cô, nhìn xuống dưới là bầu ngực căng tròn. Cho dù đang nằm nhưng hai điểm trước ngực vẫn dựng thẳng lên như búp măng non, dường như không định xìu xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top