Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Tiểu huyệt chặt chẽ bị tách ra

Sau khi trải qua sự dịu dàng của Lâm Mạc, thật sự Ngô Mị rất coi thường kiểu người ỷ mạnh như Hạ Thanh Tuyền. Hơn nữa, mấy ngày nay cô được Lâm Mạc cho ăn làm cơ thể cô nhạy cảm hơn rất nhiều.

Hạ Thanh Tuyền là ai chứ? Vừa nhìn phản ứng lúc bị chạm vào của Ngô Mị là biết cô bị người khác chạm qua, một cảm giác chiếm hữu không hiểu được dâng lên, cậu ta cắn mạnh vào viên anh đào trong miệng.

"Này, cậu là chó sao?" Ngô Mị tức giận nói, muốn cắn thì tự cắn mình đi chứ?

"Chị làm chuyện đó với người khác sao?" Trong mắt cậu ta hiện lên mình tia lửa nhỏ, tựa như nếu Ngô Mị trả lời không hợp ý cậu ta, tia lửa đó sẽ cháy lan ra cả một thảo nguyên rộng lớn.

Tiếc rằng Ngô Mị không hiểu tính tình của thiếu gia nhà họ Hạ, cũng không biết nhìn sắc mặt người khác. "Đúng thế thì sao?" Ngô Mị khinh thường liếc nhìn cậu ta. "Không lẽ tôi phải giữ mình cho tên tội phạm cưỡng gian như cậu hả?"

Mấy năm gần đây đã bao giờ Hạ Thanh Tuyền tức giận thế này đâu. Đám phụ nữ kia thì không cần cậu ta vẫy tay đã xếp hàng tự dâng mình lên, còn cô thì hay rồi? Không thể chỉ là dáng người quyến rũ một chút thôi sao, đâu phải cậu ta không có cô là không sống nổi? Uổng công cậu ta nhớ thương cô nhiều ngày như vậy, không biết tình thú gì hết.

Nhưng dựa vào tính cách của Hạ Thanh Tuyền sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy. Trước khi đi, đương nhiên phải tàn nhẫn làm nhục cô một trận đã.

Tay chân người phụ nữ bị cố định ở một chỗ, chỉ còn cái đầu có thể lắc lư qua lại. Thân thể cô trần như nhộng, trắng nõn như miếng thịt lợn ngon lành.

Người đàn ông cầm di dộng, mở ra, chụp mọi ngóc ngách trên cơ thể cô, bộ ngực sữa mượt mà, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, tiểu huyệt chặt chẽ bị tách ra, hình ảnh thịt mềm quyến rũ được chụp lại rõ ràng.

Trong lòng Ngô Mị hoảng sợ như chén nước tương vừa bị đánh đổ đầy trên đất, cô chẳng còn chút khí phách nào mà nức nở lên.

"Sao thế? Lúc nãy còn mắng tôi là một tên tội phạm cưỡng gian mà?" Hạ Thanh Tuyền cười xấu xa, cậu ta nhìn người phụ nữ khóc nước mắt nước mũi tèm lem như vậy, tự nhiên lại thấy nghẹn trong lòng.

"Cậu là một tên cưỡng gian!" Ngô Mị hét lớn, cô hoàn toàn suy sụp rồi, không còn quan tâm bên ngoài xe có người hay không nữa.

Cô hét xong thì khóc lớn hơn nữa, cô tạo nghiệp gì mà gặp phải tên lưu manh thế này vậy.

Trong lòng Hạ Thanh Tuyền cũng hoảng sợ, không phải vì sợ người khác phát hiện, chuyện xấu cậu ta làm cũng không ít, nhiều hơn một chuyện hay kém đi một chuyện cũng như nhau cả thôi. Chẳng qua là tiếng khóc của người phụ nữ này thảm thiết quá rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top