Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37: Ra chiều đắc ý

Đương nhiên Hạ Thanh Tuyền biết chuyện tình một đêm của hai người, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cái gì mà sao lại thế này? Đương nhiên tôi với cô ấy là danh chính ngôn thuận, còn anh ở đâu ra vậy?" Hạ Thanh Tuyền đã lật mặt với Lục Hổ từ sớm, giờ không cần để ý đến thể hiện của anh ta nữa.

Trước đây, Hạ Thanh Tuyền cướp phụ nữ của anh thế nào, anh cũng không để ý, cái loại phá gia chi tử như Hạ Thanh Tuyền vốn không đáng để anh quan tâm đến. Còn lần này, Lục Hổ chỉ ước có thể đi lên đấm cho cậu ta một cái.

Thực tế thì Lục Hổ cũng làm vậy. Hai người ở sảnh lớn trong nhà hàng, trước mặt bao nhiêu người mà động tay động chân với nhau.

Anh đấm tôi đá, động tác vô cùng mạnh mẽ, không chừa lại một chút tình cảm nào. Lục Hổ là người luyện võ, Hạ Thanh Tuyền lại là kẻ liều mạng, không thể đoán trước được kết quả.

Lúc ấy Ngô Mị ngẩn người, cô lớn lên trong một gia đình bình thường, đây là lần đầu tiên cô thấy người khác đánh nhau trên phô thế này. Ngô Mị muốn lẻn đi trốn vào một góc, vừa lúc quản lý sảnh hay chuyện gì đã xảy ra, ông túm chặt lấy Ngô Mị.

Mặc dù hai người này vô cùng giàu có, gia thế hiển hách, làm hỏng vật gì rồi cũng có thể bồi thường. Chỉ là nếu có chuyện gì, ông ta không gánh nổi trách nhiệm này.

"Cô gái à, cô xem, cậu Hạ và cậu Lục đều là khách quen của nhà hàng chúng tôi." Trên mặt người quản lý lộ ra nét lúng túng.

Ngô Mị cũng không có cách nào, ai bảo cô là nguồn cơn của chuyện này? Thừa lúc họ tách nhau ra, cô tranh thủ chen vào, ôm eo Hạ Thanh Tuyền, eo anh nhỏ một cách kỳ lạ.

"Hạ Thanh Tuyền, đừng đánh nữa!" Ngô Mị hét lớn.

Lúc này, hai người đều chảy máu, đôi mắt hằn đỏ lên. Ngô Mị không ngờ mình có thể giữ Hạ Thanh Tuyền, hơn nữa cô vẫn sợ mình bị thương nên vẫn luôn nhắm chặt hai mắt lại.

"Ừ~" Hạ Thanh Tuyền rên đau một tiếng. Sau khi nhận một đấm của Lục Hổ, thật sự cậu ta đã dừng tay lại.

Hạ Thanh Tuyền ôm Ngô Mị vào lòng mình, khẽ liếc Lục Hổ một cái, tựa như muốn nói: "Thấy không, đây là người của ông."

Lục Hổ siết chặt nắm đấm, chỉ ước có thể dùng ánh mắt này mà xé xác Hạ Thanh Tuyền, anh nhìn Ngô Mị rúc vào ngực Hạ Thanh Tuyền như một bé thỏ trắng, chỉ sợ dáng vẻ thô bạo của mình doạ cô sợ hãi.

"Đến bệnh viện đi." Ngô Mị mở mắt ra, đôi môi vẫn run rẩy không ngừng.

"Ừ." Hạ Thanh Tuyền khẽ khịt mũi, nhìn kiểu nào cũng thấy dáng vẻ đắc ý của cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top