Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45: Có phải do tôi hiểu lầm không?

"Tiểu Mị, tôi bị thế này rồi, chị không thấy đau lòng cho tôi sao?" Nghĩ lại Hạ Thanh Tuyền cũng rất ngạc nhiên, không hiểu sao hôm đó đầu óc cậu ta choáng váng rồi xông ra ngoài ngay như thế. Nếu đám người đó dám chạm vào một ngón tay của Ngô Mị thôi, có lẽ cậu ta sẽ đâm họ một ngàn lần mất. Người bị thương là cậu ta, cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng món nợ này, đương nhiên vẫn phải đòi lại.

Hạ Thanh Tuyền bị thương, sao cô không đến chăm sóc được. Mặc dù cậu ta là nguyên nhân gây nên chuyện này, nhưng nếu lúc đó cậu ta không đến thì chuyện gì sẽ xảy ra? Mối ân tình này, Ngô Mị nhận.

Ngày nọ, Ngô Mị mang món canh gà cô tự ninh đến trước cửa phòng bệnh. Bóng người đang ngẩn ngơ trước cửa có hơi quen mắt, Ngô Mị ngước mắt nhìn lên, dáng vẻ lạnh lùng của người đàn ông ngày càng đến gần.

"Xin chào, Lâm tổng, đã lâu không gặp!" Ngô Mị tươi cười chào hỏi. Hình như anh đã lạnh lùng, cấm dục hơn trước, dường như đang có bộ móng vuốt mềm mại cào nhẹ trái tim cô.

Lâm Mạc chỉ chăm chú nhìn cô, cẩn thận soi xét gương mặt này, rõ là đã lâu không gặp, nhưng giọng nói, dáng người, khuôn mặt cô vẫn thân quen như trước.

"Chào!" Một cảm giác mệt mỏi xông lên não, ngón tay thon dài của anh ta khẽ xoa mũi mình.

Thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, biết là mối quan hệ của hai người nên cắt đứt liên lạc với nhau là tốt nhất, nhưng cô vẫn không nhịn được mà quan tâm hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"

"Mẹ tôi bị bệnh!" Lâm Mạc siết chặt bàn tay mình, anh sợ nếu không làm vậy thì đã lao vào ôm lấy bờ vai gầy gò của cô.

"Dì bị bệnh sao? Có nghiêm trọng không?" Ngô Mị dừng lại, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

"Đây là bệnh cũ của bà, bác sĩ nói, chỉ còn hai, ba tháng nữa." Lúc này Lâm Mạc chỉ như một cậu nhóc mới lớn, Ngô Mị chỉ ước có thể buông hộp canh trong tay mình xuống, lập tức ôm chầm lấy anh.

"Bảo bối, tôi nghe thấy giọng chị rồi, mau vào đi." Bên trong truyền ra giọng nói của một người đàn ông.

Ngay từ đầu Hạ Thanh Tuyền đã núp sau cửa nghe lén cuộc trò chuyện của hai người. Hừ! Vốn dĩ người bỏ đi trước cũng là anh ta, bây giờ còn muốn giả vờ đáng thương để người ta thông cảm cho sao?

"Cậu ta là?" Xưng hô thân mật như vậy, không cần Ngô Mị giới thiệu Lâm Mạc cũng đoán được mối quan hệ của hai người. Lúc này, Lâm Mạc chỉ ước có thể đấm thẳng vào mặt người đàn ông kia.

"Chuyện xảy ra lúc trước có phải là do tôi hiểu lầm không?" Giờ phút này Lâm Mạc chỉ hi vọng mọi chuyện đều là suy đoán của anh ta, nhìn hai người họ như hình với bóng, Lâm Mạc không thể bình tĩnh chấp nhận được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top