Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Học viện quân sự

"Cởi váy ra, để tôi xem phía dưới của cô có vấn đề gì không?"

"Hả?" Ngô Mị không hiểu lầm, cô chỉ sợ mình nghe lầm.

"Để tôi nhìn bộ phận sinh dục của cô." Lục Hổ vẫn không quên sử dụng từ ngữ chuyên ngành.

Nét ửng hồng trên mặt còn chưa phai lại đỏ bừng thêm lần nữa, lần này Ngô Mị không xoắn xuýt như trước nữa, chỉ là kiểm tra bình thường thôi, cô tự an ủi mình.

Váy đã cởi hết, quần lót cũng bị cô cởi ra đặt ở một bên.

Nếu không phải hàng mi dài của cô còn đang run rẩy, Lục Hổ thật sự sẽ cho rằng trước mặt mình là một con ma nơ canh.

"Mở rộng chân ra." Giọng nói người đàn ông lạnh lùng, không hề có một chút ấm áp nào.

Ngô Mị nhắm mắt lại, giả vờ như mình là một người chết. Hai chân cô cong lên rồi mở ra.

Lục Hổ vừa quay người đã thấy điệu bộ rụt đầu lại như con rùa đen của cô, anh cong môi cười, kéo chân cô mở ra, để lộ đoá hoa nhỏ hồng hồng mềm mại giữa hai chân.

Màu sắc của đóa hoa sậm hơn đầu nhũ một chút, có lẽ vừa được xoa nắn một lúc, tiểu yêu xinh đẹp dưới thân thiếu nữ đã động tình, hai cánh hoa khép chặt nhưng vẫn có một ít nước chảy ra từ khe nhỏ. Cảnh tượng này khiến phòng bệnh trang nghiêm nhuốm hương vị mê ly của tình dục.

Từ trước đến nay, Lục Hổ luôn bách phát bách trúng, lần này cũng vậy, ngón tay anh khảy nhẹ hai cánh hoa, chạm vào chỉ thấy mềm mại non nớt, cánh môi hồng nhuận đã dính đầy hoa dịch sáng lấp lánh từ lâu.

Theo tính tình của Lục Hổ đương nhiên là anh không hài lòng với mức độ tiếp xúc này, ngón tay chưa chào hỏi gì đã chen vào hoa huyệt. Vừa vào đến vùng đất thần kỳ ấy, ngón tay anh đã bị bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp thịt mềm mê hồn, sự đè ép chặt chẽ từ bốn phương tám hướng đã đưa trung khu thần kinh của Lục Hổ đến trạng thái hưng phấn nguyên thủy nhất.

Bên trong ngập tràn hoa dịch, ngón tay anh tuỳ ý khuấy động, cọ xát vào vách tường đầy nếp uốn của hoa huyệt.

"Ưm~" Mỗi một nếp uốn được anh mơn trớn là mỗi lần cơn sóng tình của Ngô Mị dâng lên cuồn cuộn. Cô nắm chặt hai tay, nếu không, Ngô Mị thật sự rất sợ mình sẽ nhào đến ôm lấy người đàn ông. Hơi thở của cô trở nên nặng nề hơn, hai bên ngực liên tục nhộn nhạo.

Ngón tay anh chạm vào nơi chặt chẽ lạ thường, bên trong như thể có vô số miệng nhỏ đang khóc lóc đòi ăn, nếu được thả đứa em trai của mình vào đây phóng túng một trận, vừa nghĩ đến thôi Lục Hổ đã thấy da đầu mình tê dại.

Lục Hổ là người không sợ trời không sợ đất. Lúc nhỏ, anh đã là mãnh hổ trong học viện quân sự, bây giờ cũng không có gì phải sợ, chỉ là anh rất muốn bộc phát hết thú tính bên trong đứa em trai mình ra ngoài.

Cửa bị đẩy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top