Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1 - đêm tái sinh - h

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý thức mơ hồ của Tạ Thanh Loan dần dần khôi phục từng chút một.

Chung quanh sao có thế nóng hôi hổi, và mờ mịt sương mù đến vậy, chẳng phải nàng vừa mới chết đi trên con đường lưu đày tràn ngập tuyết trắng xóa trong tiết trời giá rét sao?

Không lẽ Vong Xuyên trì lại ẩm ướt và ấm áp như vậy, chẳng lẽ là bàn tay Hắc Bạch Vô Thường đang di chuyển trên người nàng?

Nàng nỗ lực muốn mở to mắt, thế nhưng mí mắt lại nặng trịch lợi hại.

Trong mông lung, môi ai như đang dò xét, mềm mại như vậy, lại mang theo cứng rắn nóng cháy, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, cạy ra hàm răng trắng sứ, và quấn quanh chiếc lưỡi đinh hương của nàng, mạnh mẽ dùng sức, như thể muốn nuốt trọn cả người nàng.

Quần áo trên người nàng đang từng chút từng chút được cởi ra, thân thể băng cơ ngọc cốt, lả lướt mềm mại, không thể nghi ngờ dần dần lộ ra.

Một bàn tay ấm áp xoa xoa đôi tuyết mềm kiều hương kia, tùy ý nhào nặn, hai điểm đỏ hồng nhòn nhọn, phảng phất như hồng mai trên núi tuyết, uyển chuyển nhẹ nhàng run rẩy, và kiều diễm tràn ngập ướt át.

Người nọ cúi người, hắn há mồm ngậm lấy, khẽ cắn vào rồi lại luyến tiếc buông ra, một lát sau, một tay còn lại dọc theo vòng eo mảnh khảnh của nàng dần trượt xuống dưới, đè lên cánh mông hồng nhuận, và xoa bóp không ngừng.

Tạ Thanh Loan chỉ cảm thấy một chút tê dại ngứa ngáy ở trước ngực truyền đến, và cảm giác này dần dần truyền khắp toàn thân, khiến nàng bất tri bất giác bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy lên.

Đôi tay ấm áp lại tiếp tục trượt xuống dưới, hắn dễ dàng mở ra đôi đùi ngọc thon dài thẳng tắp của nàng, và đem chi vật cực nóng dưới háng mình nhẹ nhàng để vào nơi tư mật của nàng.

Chậm rãi cọ xát, chậm rãi đẩy vào.

Những nụ hôn triền miên rơi xuống như mưa, trên khóe mắt, giữa đôi lông mày, trên chiếc cổ non mềm, xương quai xanh mảnh khảnh, đôi nhũ tuyết xinh đẹp, trên vòng eo uốn lượn, và cuối cùng dừng lại trên đôi môi anh đào rung động của nàng.

Mới tạo hình một phen như vậy, Tạ Thanh Loan đã dần dần đầm đìa mồ hôi, thân thể trắng trẻo như tuyết, doanh nhuận một màu hồng phấn nhàn nhạt, càng thêm tuyệt diễm động lòng người.

Ngồi ở bên cạnh, hầu kết nam nhân khẽ nhúc nhích, thân hình cường tráng của hắn càng thêm nóng bỏng, liền duỗi tay chạm vào kiều nhuỵ trên đóa phù dung kia, sau đó cự long cực nóng cứng rắn như đá thâm nhập tức thì vào miệng động huyệt.

Bàn tay hắn giữ lấy hai chân nàng, thắt lưng dùng sức, và bắt đầu cắm vào.

"A ~~~"
Tạ Thanh Loan phát ra một tiếng kêu dịu dàng, như hoàng anh bay khỏi thung lũng, rung động tâm hồn.

Đau quá, lần này nàng bị đau nên đã thanh tỉnh lại.

Thân mình đột nhiên run lên, bụng nhỏ hung hăng co rút, và gắt gao cắn chặt lấy chi vật xâm lấn kia.

Mắt hạnh sáng rực dưới ánh trăng, bắt đầu chậm rãi mở ra, một gương mặt tuấn dật phi phàm gần trong gang tấc tức thì lộ ra.

Trụ cột nước nhà Đại Chu, anh minh thần võ, ai chạm tay vào cũng đều sẽ bị bỏng, đó chính là thái uý đại nhân Phó Tư Niên, đôi mắt phượng mê ly của hắn đang nhìn chính mình.

Suy nghĩ Tạ Thanh Loan liền trở nên hỗn loạn, nàng đã hồi sinh sao?

Chi vật dưới thân Phó Tư Niên bị thịt mềm kiều nộn của Tạ Thanh Loan trói chặt, và gắt gao bao lấy, mật nước ẩm ướt ấp áp chậm rãi đổ xuống quy đầu cự long, cảm giác này giống như lên trời xuống đất, một cổ khoái cảm từ xương cùng xông thẳng lên đỉnh đầu, làm hại hắn suýt chút nữa đã xuất ra 3000 tinh binh.

Mà đôi mắt Tạ Thanh Loan trong veo, giống như vầng trăng soi sáng sương mù ngàn dặm, như thể nhất vãng tình thâm, sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy.

Biểu tình như vậy, nháy mắt làm hắn gần như muốn đình trệ trong đôi mắt ướt nướt kia, không thể tự thoát ra được.

Chỉ khi hai quân đối chọi nhau, vị thái uý hào sảng anh dũng đã đánh mất phong độ từ lúc nào.

Nhưng cũng thực nhanh hắn đã khôi phục lại sự quyết đoán của một thái úy trong triều.

Ôm chặt lấy vòng eo Tạ Thanh Loan, hơi dùng một chút lực, phân thân của hắn hoàn toàn đi vào động huyệt chặt chẽ, khoảnh khắc đâm thủng tầng trở ngại hơi mỏng của nữ tử, liền chảy ra ngoài một vệt máu tươi đỏ bừng.

"A ~ ân ~"
Lần này Tạ Thanh Loan đã thanh tỉnh. Và cơn đau thấu xương truyền khắp người nàng.

Như thể được giác ngộ, bị đau nghĩa là nàng vẫn tồn tại, nàng có thể tự do hô hấp, còn có thể cảm thụ chung quanh, nàng vẫn còn cơ hội để thay đổi và cứu vãn mọi thứ.

Hóa ra nàng đã được trọng sinh.

Trọng sinh vào cái đêm định mệnh quyết định vận mệnh của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top