Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22 - Chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt - có sự sống tức là có hy vọng]

------

Tạ Thanh Loan tỉnh lại lần nữa, nàng chậm rãi mở mắt nhìn thấy rèm che quen thuộc, ánh nắng giữa trưa chói mắt lạ thường, nàng quay đầu nhìn lại liền nhận ra gian phòng sáng tỏ này chính là khuê phòng của mình.

Nàng yếu ớt thở dài, thân thể cố gắng ngồi dậy tựa vào đầu giường, mới phát hiện mình đã được thay một bộ quần áo khác, trên thân tựa hồ cũng không còn bất kỳ cảm giác dính nhớp, hình như có người đã chăm sóc cho nàng.

Nàng nhẹ giọng hô Cẩm Thư cùng Nghê Thường, chỉ chốc lát sau cửa liền mở, Cẩm Thư cùng Nghê Thường lần lượt tiến vào, theo sau còn có một tiểu nha hoàn nhỏ tuổi, trên tay bưng một cái khay, phía trên có chén thuốc nóng hôi hổi.

Tiểu nha đầu sau khi đi vào, liền đi thẳng tới trước mặt Tạ Thanh Loan, uốn gối hành lễ, cung kính nói:
"Nô tỳ Linh Dược, là Bùi công tử sai nô tì tới hầu hạ công chúa, công chúa gần đây thiếu nước rất nhiều, Bùi công tử có căn dặn công chúa phải nhất thiết phải uống.

Mặt Tạ Thanh Loan lập tức đỏ lên, nàng tự nhiên hiểu ra vì sao mình lại thiếu nước, nàng nhìn về phía Cẩm Thư cùng Nghê Thường, thần sắc hai người đều ung dung, thế là liền lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.

Nha đầu Linh Dược này trông chẳng khác gì Bùi Tịnh Chi, đều không thích nhiều lời.

Bùi Tịnh Chi đơn giản không muốn cam chịu thua kém hai người kia, giống như Phó Tư Niên cùng Úc Hàm Quang, đều muốn đánh dấu chủ quyền đối với nàng.

Nhưng thuốc này đắng quá, thấy Tạ Thanh Loan hơi nhíu mày, Cẩm Thư ở một bên đưa mứt táo đến, sau khi Thanh Loan ăn hết, tâm tình nàng mới bình tĩnh lại một chút.

Nàng ngẩng đầu nói với Cẩm Thư:
"Hôm nay ta muốn vào cung diện thánh, ngươi giúp ta trang điểm một chút."

Tạ Thanh Loan ngồi vào trước gương, phát hiện những vết tích xanh tím trên cổ trước đó đều đã không còn, nghĩ đến loại thuốc mỡ Bùi Tịnh Chi bôi lên người nàng quả thật có tác dụng, nếu không nàng còn phải tốn chút tâm tư để che giấu.

Tại sao hắn có được những linh dược này, chẳng lẽ là đến từ Hạnh Lâm thế gia?

Chỉ tiếc ở kiếp trước nàng không biết nhiều về hắn, chỉ rõ lúc ấy Phó Tư Niên bị giáng chức, Úc Hàm Quang vào thiên lao, mà hắn là bị giáng chức xuất cung xa ngút ngàn dặm không một tin tức.

Cẩm Thư ở sau lưng an tĩnh chải tóc Tạ Thanh Loan, nhìn thấy công chúa trong gương lại lâm vào trầm tư thật sâu.

'Công chúa quyến rũ động lòng người như vậy, khó trách mấy vị đại nhân si mê đến vậy.'

'Thế nhưng công chúa chỉ có một, làm sao chia a?'

Mà Tạ Thanh Loan cũng không biết Cẩm Thư ở sau lưng mình cảm thán những gì, giờ khắc này nàng chỉ đang nghĩ sẽ giải thích sự tình của mình với Tạ Chiêu như thế nào.

Trước mắt đối với ba tên nam nhân vô pháp vô thiên này, quan hệ của nàng với bọn hắn sớm muộn là giấy không thể gói được lửa.

Tốt hơn nên để Tạ Chiêu có chuẩn bị về mặt tư tưởng trước, rồi tỷ đệ hai người họ sẽ bàn bạc kế sách ứng phó sau.

Lúc này Cẩm Thư khéo tay đã giúp Tạ Thanh Loan ăn mặc chỉnh tề.

------------------------------------

Tạ Chiêu bởi vì tuổi nhỏ nhiều bệnh nên chưa thể tự mình chấp chính, mà gần nhất lại bởi vì sự tình tuyển phi, nên thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với Thái hậu.

Đến nơi, Tạ Thanh Loan nhìn thấy hắn đang mệt mỏi nằm trên giường bệnh.

Nhìn thấy nàng tới, hai mắt đen nhánh lập tức sáng lên, khuôn mặt tuấn tú lập tức nở rộ vui sướng:
"A tỷ, tỷ tới rồi, ngày nào cũng gặp mặt lão yêu bà kia, thật sự là ngạt chết đệ!"

Sau đó hắn từ trên giường nhảy xuống, lôi kéo tay Tạ Thanh Loan ngồi xuống cái bàn bên cạnh, vừa gặm miếng dưa ngọt trên tay, vừa thân mật hỏi:
"A tỷ, gần đây tỷ không tới gặp đệ, tỷ bận việc gì sao?"

Mặt Tạ Thanh Loan hơi phiếm hồng:
"A đệ, tỷ tỷ sẽ nói với đệ một chuyện, đệ nhất định phải bình tĩnh."

Tạ Chiêu vừa gặm dưa, vừa gật đầu như giã tỏi:
"Được, tỷ tỷ mau nói đi."

"Gần đây tỷ tỷ đang nuôi ba trai lơ."
Tạ Thanh Loan thấp giọng nói.

Vừa dứt lời, Tạ Chiêu suýt chút nữa bị miếng dưa ngọt mắc kẹt nơi yết hầu, hắn dùng sức nuốt dưa xuống, đôi mắt trợn tròn lên:
"A tỷ, tỷ nuôi trai lơ? Là ba người??"

Tạ Thanh Loan yên lặng nhìn Tạ Chiêu, tự hỏi không biết đệ đệ mình ngoại trừ kinh ngạc sẽ còn phản ứng gì.

Kết quả không nghĩ tới, đôi mắt Tạ Chiêu xoay tròn lòng vòng, đem dưa ngọt đặt một bên, vỗ vỗ tay Tạ Thanh Loan, nói:
"A tỷ, mặc dù đệ không biết tại sao tỷ lại làm chuyện như vậy, nhưng a đệ rất mừng cho tỷ, tỷ rốt cục cũng không cần đến Yến Quy kia nữa?"

Tạ Thanh Loan nâng trán:
"A đệ, vì sao suốt mấy năm qua đệ một mực nhằm vào Yến Quy như thế?"

Tạ Chiêu lúc này trở nên vô cùng nghiêm túc:
"Bởi vì Yến Quy hắn không phải người tốt càng không xứng với tỷ, đệ thà rằng tỷ tỷ trong kinh thành nuôi ba ngàn trai lơ, cũng không muốn tỷ tỷ phải gả đến cái nơi cứt chim cũng không có kia!"

Mặc dù Tạ Thanh Loan đã mấy năm không gặp Yến Quy, nhưng vẫn có một chút ấn tượng về hắn khi còn bé, nàng cảm thấy sau khi Yến Quy thành niên, chắc hẳn là một ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, một nam tử hào hiệp cái thế.

Tại sao hắn lại bị Tạ Chiêu khẳng định chắc nịch không phải người tốt?

Nhìn thấy bộ dạng lắng tai nghe của Tạ Thanh Loan, Tạ Chiêu tiếp tục giải thích:
"Tỷ tỷ, bởi vì đệ không cảm thấy Yến Quy thật lòng thích tỷ."

Tạ Thanh Loan phản bác:
"Khi đó đệ và ta chỉ có mười tuổi, Yến Quy đã mười sáu tuổi, làm sao hắn có thể thích một tiểu nha đầu như ta?"

Dáng vẻ Tạ Chiêu như chỉ tiếc sắt không thể rèn thành thép:
"A tỷ, từ lúc chín tuổi đệ đã muốn sở hữu hàng trăm thê tử cung phi, không phải nam nhân nào cũng có suy nghĩ như tỷ, tỷ thật ngây thơ quá."

Tạ Thanh Loan cảm thấy lời Tạ Chiêu nói rất có lý, nàng không thể phản bác được.

"Cho nên, bây giờ tỷ có thể nói cho đệ biết lai lịch ba trai lơ kia của tỷ có được không?"

Tạ Thanh Loan nhỏ giọng nói:
"Thái úy Phó Tư Niên, tiểu tướng quân Úc Hàm Quang, tân Trạng Nguyên Bùi Tịnh Chi."

Lần này ngược lại đến phiên Tạ Chiêu ngẩn người:
"A tỷ, khẩu vị của tỷ không chỉ nặng, mà còn hỗn tạp a...... Vậy bọn hắn có đối xử tốt với tỷ không?"

Tạ Thanh Loan lựa lời mà nói:
"Bọn hắn đối với ta rất tốt, đều rất ôn nhu quan tâm."

Tạ Chiêu lại tiếp tục gặm nửa miếng dưa còn lại:
"A tỷ, nếu quả thật đúng như lời tỷ nói, thế thì cũng không tệ, chỉ là tỷ định sẽ xử lý quan hệ với Yến Quy thế nào."

"A đệ, ta cùng Yến Quy âm soa dương thác*, đã là khác đường, ta đành phải từ bỏ hôn sự này thôi."
Tạ Thanh Loan cũng không biết vì sao trong lòng vẫn có chút phiền muộn, dù sao những năm gần đây điều nàng một mực chờ mong chính là muốn gả cho Yến Quy, dù giữa bọn họ chưa nảy sinh nhiều ái tình nam nữ, nhưng nếu có thể làm một đôi phu thê kính trọng và thương yêu lẫn nhau cũng không hẳn là tệ.

[Âm soa dương thác: không may]

Thế nhưng Tạ Thanh Loan lại cảm thấy nếu chính nàng là một nam tử, sau khi biết được sự tình này, chắc hẳn sẽ đuổi tới kinh thành để chính tay đâm bọn gian phu dâm phụ bọn họ.

Ánh mắt Tạ Chiêu lại đảo lòng vòng:
"A tỷ, hay là như vậy đi, hai ngày nữa đệ sẽ sai ngự y chẩn bệnh cho tỷ, nói là bệnh tình của tỷ rất nặng, sau đó đệ sẽ cho người gửi một bức thư đến chỗ Yến Quy, nói là tỷ mắc một căn bệnh suốt mấy năm qua vẫn chưa chữa trị khỏi, vì không muốn lãng phí thanh xuân tươi đẹp của hắn, hôn ước này xem như kết thúc, hi vọng hắn sẽ sớm ngày có thể tìm được hạnh phúc mới, tỷ thấy thế nào?"

Hiện tại Tạ Thanh Loan cũng chưa có kế sách gì, kế hoãn binh này của đệ đệ tựa hồ cũng không tệ, để xem Yến Quy sẽ lý giải thế nào.

Lúc này Tạ Chiêu nắm chặt tay Tạ Thanh Loan, nói:
"A tỷ, khổ cho tỷ quá, a đệ biết tỷ nuôi ba trai lơ cũng không dễ dàng gì, nhất định là vì muốn giúp đệ bảo vệ cái giang sơn vạn dặm này, vì nước hy sinh thân mình, nếu tỷ đã không muốn nói rõ với đệ, đệ cũng sẽ không ép buộc tỷ, nhưng a tỷ hãy nhớ lấy, vạn sự phải thật cẩn thận."

Tạ Thanh Loan nhìn thấy Tạ Chiêu vui vẻ, dần dần cảm thấy an tâm trở lại, dù sao Tạ Chiêu so với nàng còn ma quái hơn vạn lần, Tạ Chiêu dù đang vui vẻ cười nói, nhưng chắc hẳn lại đang có hàng vạn ý tưởng kỳ quái trong đầu lúc này.

Chỉ cần A Chiêu không bởi vì duyên cớ của nàng mà khiến bệnh tình trở nặng giống như ở kiếp trước là được.

Dù sao chỉ cần đệ đệ vẫn là Hoàng đế Đại Chu, nàng vẫn là trưởng công chúa Đại Chu, chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt.

Đợi ba con cầm thú mất hết hứng thú không tiếp tục dây dưa với nàng nữa, về sau nàng còn có thể giống như phụ hoàng mẫu hậu có ra ngoài du sơn ngoạn thủy.

Đời này nếu nàng đủ may mắn có thể gặp được người hữu duyên mà kết bạn đồng hành, ngược lại nếu như không gặp được, một mình trượng kiếm thiên nhai* cũng xem như không tệ.

[Trượng kiếm thiên nhai: cầm kiếm đi về phía chân trời.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top