Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

44. Không tìm được đồ ăn gì khác.


Đây là khoa trẻ sơ sinh, những đồ vật xuất hiện ở đây đương nhiên có liên quan đến trẻ sơ sinh rồi, cái nôi an toàn này phỏng chừng được dùng khi người nhà nào đó đưa đứa nhỏ lên đây, còn đồ dùng trong ba lô chắc chắn là do họ chuẩn bị đưa cho y tá để dùng cho em bé nhà mình.

Mà sau vài lần An Nhiên đi ra ngoài cũng không tìm được đồ ăn gì khác, cô có một cảm giác mãnh liệt rằng sẽ không an toàn nếu cứ ở tầng 5, chờ đợi ở đây cũng không phải một lựa chọn sáng suốt.

Lúc này, dịch sản của An Nhiên đã sớm tràn đầy băng vệ sinh và thấm cả ra quần, giờ cô mới rảnh rỗi nhìn xuống quần mình một chút, cả chiếc quần dài đều nhiễm máu, có dùng băng vệ sinh hay không cũng không có gì khác nhau nữa rồi, mặc kệ dịch sản nhiễm đỏ đũng quần đi!!! An Nhiên dứt khoát lấy băng vệ sinh ra, quyết định không cần dùng nữa, cô cầm khăn giấy lau qua thân dưới của mình, đột nhiên cảm thấy không biết từ khi nào vết khâu đã không còn đau nữa.

Cô lại lấy một đống khăn giấy, hơi tách chân ra, hạ eo xoa xoa vết khâu, dùng sức đè xuống, thật sự là không đau, hình như vết mổ đã khép lại rồi.

Sản phụ bình thường, miệng vết khâu sẽ khép lại nhanh như vậy ư?

An Nhiên hậu tri hậu giác nhớ đến 2-3 ngày nay, cô bị nhốt ở đây, lúc thì chạy lúc thì nhảy đều không nhớ đến vết khâu, cũng không cảm thấy phía dưới bị đau, vậy có phải trước đó miệng vết khâu đã sớm khép lại hay không?

Năng lực tự lành vết thương nhanh như vậy à?

Trong lúc đang nghĩ đến mấy thứ này, một đống dịch sản lớn chảy ra, nóng hầm hập chảy xuống đùi, trượt xuống cẳng chân, cô kêu rên một tiếng, lại rút ra một tờ khăn giấy, lau đi máu đang chảy trên đùi, nhưng mấy ngày nay dịch sản của cô vẫn chảy ra rất nhiều, nếu không dùng băng vệ sinh, sẽ luôn làm dơ chân.

Trên đời này, phỏng chừng sẽ không có sản phụ nào chật vật dơ bẩn xui xẻo như An Nhiên nhỉ? Hiện giờ tâm thái cô có chút bất chấp tất cả, nghĩ mình nếu đã dơ thành như vậy rồi càng dơ thêm một ít cũng chẳng sao, vì thế ném khăn ướt đi, mặc kệ máu dịch chảy xuống.

Sau đó lại nghĩ dù sao khăn ướt đã tiêu độc cũng nhiều, nên cầm một ít, lau ngực và tay mình, vì dù sao hiện tại cô là một người mẹ, phải ôm con, cho con bú, hai cái nơi này trên thân thể nếu quá bẩn cũng không tốt.

Chờ vệ sinh thân thể xong, An Nhiên tìm một bộ quần áo y tá sạch sẽ mặc vào đi về phòng cách ly, cô cầm rổ trái cây để trong đó về phòng nghỉ, ăn hết 3 trái chuối to rồi chờ Oa Oa cùng Tiểu Bảo tỉnh dậy vì đói.

Trong chốc lát, hai đứa nhỏ đều đã tỉnh, không để chúng bắt đầu khóc, cô cho hai bé bú sữa, cho Oa Oa bú sữa mẹ, còn con trai của Trần Kiều là sữa bột pha nước muối sinh lý.

Chờ cho chúng bú no, An Nhiên bế Oa Oa bỏ vào chiếc nôi trẻ em, còn Tiểu Bảo cho vào ba lô, trong ba lô đã bỏ bớt ra một ít tã giấy và hộp sữa lung tung bên trong, mở khóa kéo cho hở ra một chút, thuận tiện cho bé hít thở.

Trong rổ hoa quả cô xếp trái cây ăn còn dư lại và hộp chocolate lớn kia cùng kẹo que.

Nếu hỏi vì sao An Nhiên để Oa Oa trong nôi, còn em bé của Trần Kiều lại phải uất ức ở trong ba lô thì đương nhiên là thân sơ có khác, cái nôi nhỏ như vậy, căn bản không thể đặt hai bé con được, trong hoàn cảnh này cô có thể mang Tiểu Bảo từ khoa trẻ sơ sinh ra cũng đã là thiên đại từ bi rồi. Tất nhiên cô không thể để con gái của mình ở trong ba lô, còn coi con trai của Trần Kiều như bảo bối mà để trong nôi được, đúng không.

--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top