Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển I - Chương 4: Cầu người thu ta

Chương 4: Cầu người thu ta.

Một ngày mới lại bắt đầu, không khí hảo, bầu trời hảo, chỉ có tâm trạng của Lâm Tiếu Nhạc là không hảo. Suốt đêm qua bị câu nói kia của Thanh Du ám ảnh. Có chết cũng sẽ không cầu y thu cô. Chỉ có ba ngày, cô phải tìm cách quay về.

Xuống lầu, liền chạm mặt A Cửu. Cô cười rất tự nhiên còn đưa hai ngón tay tạo chữ V, miệng nói "Chào".

Tiểu tử đó tay cuốn băng trắng, nhìn thấy cô như nhìn thấy quỷ vậy, quay đầu chạy bán sống bán chết. hỏi Triệu Bân, ông ta nói không biết tiểu tử đó bị sao, cô cũng mặc kệ

***

'Ngày thứ nhất - vụ cháy một'

Lâm Tiếu Nhạc suy nghĩ, có lẽ cô là từ trong đám cháy xuyên không đến đây, vậy cũng nên từ đám cháy xuyên về. Chính là như thế, cô liền mượn nhà kho bỏ trống của Triệu Bân làm nơi tái hiện lại đám cháy, còn chuẩn bị bốn chum nước to để dập lửa. Sau đó thuê thêm năm nam nhân đứng ngoài, phòng khi cô không xuyên về được sẽ có người đến cứu.

Chuẩn bị hoàn tất, một mình trong nhà bắt đầu đổ dầu. Cô biết lần này là mạo hiểm, Những dù sao cũng phải thử, không phải người xưa có câu 'có hi sinh mới cói nhận lại' sao?

Đứng giữa nhà kho mờ mịt, cây nến trong tay vụt một tiếng rơi xuống, lửa lập tức bùng lên. Cô nhắm mắt lại, trong lòng đếm 'một, hai, ba...'. Đếm đến mười, mắt lập tức mở. Trước mắt cô vẫn là biển lửa bao trùm, hơi nóng khiến toàn thân khô rát, khói làm hô hấp càng lúc càng khó khăn. Cô lập tức rút ra kết luận 'lần một-thất bại'

Hét một tiếng 'cứu mạng' năm nam nhân chết dẫm bên ngoài đều nháo nhào. Cô biết ngay mà, thuê bọn họ cũng chẳng được tích sự gì, chỉ có thể tự thân vẫn động.

Thật ra phía dưới nhà kho, cô có sai người đào một lối ngầm dẫn ra ngoài. Cũng chỉ là phòng hờ thôi, ai ngờ lại dùng đến. Nhanh chóng chui xuống, đến khi ra được ngoài, nhìn nhà kho một màn lửa bao trùm, lại thấy năm tên nam nhân đứng đực ra, bực mình hét lớn "Các người còn không mau dập lửa. Thuê các người làm gì không biết. Ta nếu không nhanh chân đã thành thịt quay rồi"

Năm nam nhân bị dọa cho ba hồn bảy vía suýt bay mất, lập tức lấy nước dập lửa.

Cô bực bội quay người đi về khách điếm, đám cháy này không có làm ảnh hưởng đến Phụng Lai, cô chọn nhà kho xa nhất mà.

Hai huynh đệ họ Lãnh đứng trên cây xem một màn vừa rồi, lại nhìn cái dáng bình thản của cô, trong lòng không biết nói gì. Vừa rồi nếu cô còn không ra, bọn họ sẽ xông vô cứu người. Cô là do đích thân Bảo chủ giao phó, bọn họ tuyệt đối không thể để cô gặp biến cố gì, vậy nên chỉ mong cô đừng làm mấy chuyện khiến người thót tim này nữa.

***

'Ngày thứ hai - vụ cháy hai'

Lâm Tiếu Nhạc cô cả đêm qua buồn bực. Rốt cuộc tại sao lại không có xuyên về. Ngấu nghiến cắn màn thầu, Triệu Bân nhìn cũng cảm thấy rùng mình, không biết là cô đang cắn bánh bao hay cắn kẻ thù của mình nữa. Đũa đảo qua đĩa thịt nướng trên bàn, gắp một miếng bỏ vào miệng, hương vị quả thật không tệ. Vừa ăn vừa nói với Triệu Bân "Ông chủ, thịt này thật ngon nha".

Tiệu Bân cười đến sảng khoái "Ha ha ha, Lâm cô nương thích thì ăn nhiều một chút, đằng nào thịt này cũng nhờ cô mới có được"

"Nhờ ta?"

Cô nghi vấn hỏi. Triệu Bân lại nói "Phải, thịt cô đang ăn là thịt chuột a. Hôm qua nhà kho cháy, lúc dập lửa bắt được quá trời. Ta liền sai người chế biến".

Nghe xong, lập tức bụng quặn lại. Cô hai mắt trợn ngược, 'thịt chuột'? Không phải chứ? Toàn bộ bữa sáng lập tức theo miệng ra ngoài. Triệu Bân giật mình, chạy tới "Lâm cô nương, cô không sao chứ?"

Cô lúc này còn đâu tâm trí để trả lời, cứ nghĩ đến mình vừa ăn gì, da gà đã nổi hết lên. Đúng là đáng sợ mà...

Gác lại chuyện buổi sáng, cô lại tiếp tục thử nghiệm cách xuyên về. Tối đó quả nhiên lại có cháy, địa điểm là căn nhà hoang độc lập gần suối.

Lần thứ hai thử nghiệm kết quả vẫn là 'THẤT BẠI'. Cô đã mặc lại áo phông rộng, quần jean rách, đi giầy thể thao trắng, đeo balo, giống y hệt hôm tham quan, vậy mà vẫn không thể về?

Lãnh Sở cùng Lãnh Hạo sau khi thấy cô an toàn mới thở phào. Bọn họ thật nghi ngờ, có phải hay không cô đã biết mình bị theo dõi, năm lần bảy lượt muốn dụ bọn họ ra. Nhưng đến khi nhìn thấy cô tự mình thoát thân thì nghi vấn kia liền bị đạp đổ.

Tối hôm đó, cô đặc biệt ngủ ngon, ở trong đám cháy sợ hãi không có, chỉ có chờ mong.

***

'Ngày thứ ba - vụ cháy ba'

Đã là ngày thứ ba, Lâm Tiếu Nhạc vác một đôi mât âu sầu xuống dưới lầu ăn điểm tâm sáng. Nhìn món thịt trước mắt, bất ngờ nghĩ đến sáng hôm qua, nhanh chóng lên tiếng hỏi Triệu Bân "Ông chủ, đây...đây không phải thịt chuột chứ?"

Triệu Bân bật cười, chỉ chỉ đĩa thịt "Đương nhiên không phải rồi. Lâm cô nương, cô nhìn xem đây là thịt gà mà, vả lại thịt chuột hôm qua đã bán hết, cô hôm nay muốn ăn cũng không còn".

Bụng lại một trận co thắt. Món đó cũng có người ăn sao? Ánh mắt xa xăm nhìn phía bầu trời, lại nghĩ đến câu nói kia của Thanh Du, cô còn tưởng y sẽ giở trò sau lưng khiến cô chạy đến cầu y, nhưng cũng hai ngày rồi, căn bản chuyện gì cũng không xảy ra, ngay cả bóng dáng y cũng không thấy, cô có phần hoài nghi, có phải mình suy nghĩ quá nhiều, với thân phận của Thanh Du kia, y muốn thứ gì chẳng được, sẽ không vì một người mới gặp như cô hao tâm tổn trí, có lẽ những lời đã nói, y sớm quên rôi.

Thở dài một tiếng, chuyện xuyên về khi nào thử lại cũng được, hôm nay thật không có tâm trạng. Về phòng, xách balo lên, cô hôm nay ra ngoài tản bộ vậy.

Từ hôm xuyên đến đây, cô đều búi tóc cao lên, nhìn những cô nương đi qua, tóc ai cũng dài đến thắt lưng. Lâm Tiếu Nhạc cô tự nhận mình không xinh đẹp gì, tạm gọi là thanh tú vậy. Dáng người không coi là ba vòng đạt chuẩn, nhưng ít ra vòng nào ra vòng nấy, tuyệt không phải sân bay nha.

Trên đường đi, cô mua một vài thứ, ngân lượng Lưu An đưa cô còn chưa dùng hết. Kinh thành Ngạo Long Quốc nghe nói còn gọi là Đế đô, ngoài ra cô chẳng biết gì khác về nơi này.

Lòng vòng lòng vòng, đến khi định thần đã chẳng biết mình ở nơi nào. Trước mắt toàn cây là cây, không phải rừng chứ ? Định quay người tìm đường về, vô tình giẫm vào thứ gì đó không giống nền đất. Ngồi xuống kiểm tra thử phát hiện là một tấm gỗ màu đất. Thử nhấc lên, 'két' một tiếng lập tức lộ ra lối đi bên dưới. Lại là nơi quái quỷ nào? Cô không suy nghĩ nhiều lập tức lấy nến trong balo thắp lên, từ từ theo cầu thang đi xuống.

Ở địa phương này tự dưng xuất hiện một lối đi, chắc không phải thứ tốt lành gì đâu a. Phía dưới nhanh chóng được thắp sáng. Bên trong có rất nhiều hũ bịt bằng giấy đỏ, nhìn như rượu ủ lâu năm vậy. Quan sát thêm vài lần, trong đây không chỉ có rượu, còn có vô số "thứ đó". Cô coi như mình không nhìn thấy, quay người chuận bị lên trên.

Bỗng từ trong góc tối, thứ gì đó phi tới, nhanh như gió, cô chỉ cảm thấy da thịt man mát, giật mình, cây nến trong tay rơi xuống, lửa lập tức bùng lên. Chết tiệt, nơi này là hầm rược, dưới đất còn có không ít vò bị vỡ, phen này sẽ cháy thành tro mất.

Từ trong biển lửa, cô nhìn thấy hơn hai mươi nam nhân mặc chung một kiểu y phục, có lẽ thứ vừa làm cô giật mình chính là bọn họ.

Cô thật không biết phải nói cái gì. Năm nay cô có nạn về hỏa sao? Đây là lần thứ tư gặp cháy rồi. Cô nghe loáng thoáng có nam nhân nói "Đại ca, chính nữ nhân kia phóng hỏa, ả chắc chắn liên quan đến Du Thiên Môn, có nên đưa về cho Cung chủ định đoạt".

"Được. Đưa cô ta về".

Cô còn chưa hiểu gì đã cảm thấy gáy ê buốt, sau đó ngất đi.

***

Không biết là do đói hay do ồn cô liền tỉnh dậy. Mắt bị bịt lại căn bản không nhìn thấy gì. Tay và chân cũng bị trói chặt, balo trên lưng đã không thấy đâu.

Tiếng ồn ào vẫn không dứt mà ngày càng trở nên khó nghe. Cô khẽ nhúc nhích, quái lạ, rõ ràng miệng không bị bịt lại nhưng sao lại không nói được.

Bất ngờ cả người bị kéo lên, sau đó cổ tiếp xúc với một vật mát lạnh. Không cần đoán cũng biệt, cảm giác này đã được trải qua mà. Thứ trên cổ cô ắt hẳn là... lưỡi kiếm.

Cả người bị ai đó ôm ghì, vừa khó chịu vừa bực mình. Miếng vải che mắt bất ngờ bị kéo xuống. Mắt nhất thời không tiếp nhận được ánh sáng, khẽ nheo lại.

Bên tai là thanh âm ồm ồm của nam nhân xa lạ "Người của Du Thiên Môn còn không mau bỏ binh khí xuống, trong tay chúng ta có người của các ngươi. Nếu muốn ả nữ nhân này bình an thì màu bỏ hết binh khi, tất cả lùi ra ngoài. Chỉ có Du Tịch được bước vào"

Cô lúc này đã có thể nhìn, tình cảnh trước mât nói thế nào đây. Cô là bị một nam nhân ghì chặt, trên cổ còn lưỡi kiếm. Bên cạnh nam nhân có rất nhiều người mặc y phục giống nhau, đối diện cô lại là một đám người, nửa khuân mặt phải đeo mặt nạ đồng họa tiết hình cánh chim. Còn hai nam nhân đi đầu, mặt nạ đặc biệt hơn một chủt, có lẽ làm bằng bạch kim. Một trong hai người đó lên tiếng "Tên Bảo chủ của chúng ta một cẩu nô tài như ngươi muốn gọi là gọi sao? Lấy một nữ nhân ra đe dọa Du Thiên Môn, người Tam Nguyệt Cung các người quá nực cười rồi"

Cô càng nghe càng thấy chất giọng này quen thuộc. Đây không phải Lãnh Hạo thì còn là ai. Vậy chắc chắn nam nhân bên cạnh là Lãnh Sở. Bọn họ không phải là cấm vệ trong cung sao? Cái gì Du Thiên Môn? Cái gì Bảo chủ? Đóng phim kiếm hiệp giang hồ à?

Cô cảm nhận được cánh tay nam nhân ghi chặt cô run lên, hắn có lẽ tức giận rồi. Ánh mắt vẫn dán chặt lên hai huynh đệ họ Lãnh. Lưỡi kiếm trên cổ đột nhiên vung lên, sau đó là giọng nói ồm ồm của nam nhân "Ta giết ả"

Cô trong lòng thật có chút hoảng hốt, nam nhân này lại dễ kích động như vậy?

"CUNG NGHÊNH BẢO CHỦ"

Cả không gian bị tiếng nói trấn động, thanh kiếm giữa chừng đưa xuống liền khững lại. Tim cô cũng ngừng đập vài giây.

Thân ảnh nam nhân từ từ xuất hiện, Lãnh Sở, Lãnh Hạo cùng toàn thể người đeo mặt nạ quỳ xuống. Cô mắt không dám chớp một cái. Nam nhân bước vào, toàn thân mang một loại bá khí bức người, y phục bạch kim vô cùng bắt mắt. Ngũ quan bị chiếc mặt nạ che mất, chỉ để lộ đôi mắt âm trầm mà sâu hút.

Dưới ánh sáng, cô ban đầu còn tưởng chiếc mặt nạ y đeo làm bằng bạch kim, nhưng khi nhìn kĩ, nó chính xác làm bằng vàng trắng mới phải. Tuy cô đứng xa nhưng không thể nhầm lẫn, vàng trắng ở hiện đại đã đắt, ở cổ đại này có lẽ là vô giá đi. Mặt nạ làm vô cùng tinh xảo, đường nét của chim ưng trên mặt nạ sinh động, càng nhìn càng không muốn rời mắt.

Ánh mắt chạm phải nơi sâu hút của nam nhân, cô lập tức phát giác, y không phải Thanh Du điện hạ sao? Cô không biết mình nghĩ có đúng hay không nhưng loại ánh mắt này chỉ có ở y.

Kiếm tiếp tục đưa xuống, trong đầu lướt qua ý nghĩ, sau đó hét lớn "Cầu người thu ta'.

Không gian lập tức trầm xuống, kiếm giữa không trung lần nữa ngừng lại. Không ai hiểu cô nói cái gì, chỉ có một người, Khuôn mặt y sau mặt nạ tựa tiếu phi tiếu [1] "Bản bảo chủ không cần kẻ vô dụng".

Cô lập tức đáp lại "Ta biết trừ tà"

"..."

"Ta còn biết nấu ăn"

"..."

"Người... người muốn ta làm gì ta cũng đều làm được"

"Thật?"

"Thật, đương nhiên là thật".

Cô trong lòng đương nhiên không tình nguyện, quả thật là Thanh Du y, cuối cùng cô vẫn phải tự mình nói cầu y thu cô, muốn chết quá đi.

Đúng lúc này một đạo tiếng cười của nữ nhân phát ra, khiến cô nổi da gà.

"A Thất, còn không mau thả vị cô nương ra"

Tên nam nhân đang ghì chặt cô nghe thấy câu nói của nữ nhân lập tức buông tay, quỳ xuống "Cung chủ!"

Cô lúc này đã dễ thở, lập tức chân nhằm bộ hạ của tên A Thất đạp một cước, sau đó lách người nhặt balo ở gần, nhân lúc hắn còn đang nhăn mặt nhíu mày, phi người chạy sang phía Thanh Du.

Nơi đây có lẽ là một hắc điếm a, từ cầu thang, một nữ nhân kim diễm đi xuống, y phục quả thật vô cùng thiếu vải "Cô nương thật đáng yêu. Hôm nay ngọn gió nào đưa Du bảo chủ đến đây? Nguyệt Ảnh ta vô cùng cao hứng, chi bằng ở lại qua đêm".

Vừa nói nữ nhân kia vừa đưa tay, còn nháy mắt vài cái. Cô thật sự muốn ói. Bỗng sau lưng có bàn tay chạm vai mình, quay đầu lại, khuân mặt siêu cấp tà mị lập tức chiếm chọn khung cảnh. Cho dù một nửa khuân mặt bị mặt nạ che đi vẫn không thể dấu những đường nét vô cùng "xinh đẹp".

Huyền Vũ khẽ mỉm cười, sau đó vượt qua cô đi đến bên cạnh Thanh Du, tay đưa đến khoác cánh tay y, Huyền Vũ nhìn nữ nhân tên Nguyệt Ảnh kia "Thật ngại quá, Bảo chủ của ta hôm nay thật không có nhã hứng cùng Cung chủ cô hảo hảo một đêm".

Nữ nhân vẫn một bộ lẳng lơ "Là Kính Huyền công tử sao, Cung chủ ta đâu dám tranh người với công tử, chi bằng..."

"Cô biết vậy là tốt"

Cô đứng sau xem màn này, hai mắt đã phát hào quang ngàn dặm, hóa ra Huyền Vũ và Thanh Du, hai bọn họ cùng một chỗ. Cô thế nào lại không nghĩ ra? Nhìn nhìn cánh tay hai người, lòng một hồi rạo rực.

Cô vừa xuyên không đã tìm được hai CP [2] phi thường phi thường xứng đôi, quả là Hủ nữ ở đâu cũng được trời thương... ha... ha... ha...

_∆_∆_

Chú thích:

[1] Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.

[2] CP = Couple: cặp vợ chồng.

_ Hết Chương 4 _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top