Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển I - Chương 6: Mồi câu

Chương 6: Mồi câu.

Màn đêm dăng kín đất Vân Nam, cô mới hiểu được cuộc sống về đêm là như thế nào. Bạn ngày tấp nập mua bán, ban đêm ca vũ tiệc tùng, vô cùng náo nhiệt, vô cùng phóng túng. Cuộc sống thiên đường về đêm mới thực sự bắt đầu.

Cả ngày ăn ngủ, cuối cùng cảm giác lâng lâng, chao đảo như đứng trên mặt nước cũng giảm bớt. Lâm Tiếu Nhạc lăn lộn trên chiếc giường, làm cách nào cũng không thể ngủ tiếp, vừa tung chăn ngồi dậy, lập tức cửa có người gõ "Lâm Tiếu Nhạc, mau thay y phục ra ngoài".

Lãnh Hạo nói xong liền đi mất. Cô không biết có chuyện gì nhưng vẫn thay y phục chỉnh tề, xách theo ba lô ra ngoài.

***

Phố xạ vô cùng náo nhiệt, có ảo thuật, có thổi lửa, còn có đánh võ, gọi chung chính là mãi nghệ. Các sạp hàng mua bán vô cùng đông đúc, cả đoạn đường ánh nến sáng trưng chẳng khác gì đêm tổ chức lễ hội. Cô ghé đến cạnh Lãnh Hạo hỏi nhỏ "Vân Nam đêm nào cũng náo nhiệt như vậy sao?"

Lãnh Hạo gật gật đầu giải thích "Vân Nam là trung tâm phồn hoa, còn náo nhiệt hơn Đế đô, về đêm mới là cuộc sống của bọn họ". "Vậy chúng ta giờ đi đâu?"

Lãnh Hạo hai mắt nheo lại, vô cùng gian tà "Đến rồi sẽ biết".

Cô khẽ hừ một tiếng, đám nam nhân này căn bản vẫn không tin cô, chuyện gì cũng không chịu nói, ra vẻ thần thần bí bí.

Vai bỗng bị đẩy mạnh, Lãnh Sở vừa rồi đi sau, nhìn thấy cô ghé đến gần "người của hắn" lập tức bước chân tiến nhanh, chen giữa hai người.

Trong lòng thật không biết nói gì, cô chính là một Hủ nữ a, hai người có thể suy nghĩ chút không, ăn dấm chua cái gì, cô ít ra sẽ là nữ phụ ngôn tình, sao có thể biến thành bánh bèo đam mỹ? Không phải là vì muốn làm mai cho hai người sao, vậy mà hết huynh lại đến đệ nhầm cô là tiểu tam. Dấm chua không biết đã đổ mấy bình.

***

Đến khi yên vị ở một nơi phi thường phi thường to lớn, xa hoa cô vẫn không biết mình đang ở cái địa phương quỷ quái nào. Chỉ thấy Lãnh Hạo dùng một túi bạc lớn đưa cho lão nương ăn mặc vô cùng... Sặc sỡ, khuôn mặt bị lớp phấn dày bao phủ vẫn nhìn rõ vết tích thời gian. Lão nương nhìn thấy tiền lập tức niềm nở dẫn bọn họ đến bàn tốt nhất đối diện sân khấu.

Nơi này sắp xếp hơn trăm bàn tròn, tất cả đều đã kín chỗ, hầu như chỉ thấy nam nhân, căn bản có một mình cô là nữ. Trên tay mỗi người cầm một đóa hồng, ngay cả Thanh Du, Huyền Vũ, huynh đệ họ Lãnh cũng có. Nhìn xuống trước mặt mìmh, một đóa hồng kiều diễm xinh đẹp, không phải bọn họ tưởng cô là nam nhân chứ?

Phía trước mặt là một sân khấu bằng gỗ vô cùng lớn, chỉ có hai bàn tốt nhất đặt gần sân khấu, một bàn cô cùng bốn nam nhân đã chiếm, bàn còn lại vẫn chưa có người ngồi.

Ánh mắt liếc ngang dọc cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi "Đây là nơi nào? sân khấu này để làm gì?".

Không ai thèm trả lời, Thanh Du một bộ điềm tĩnh "Mau vào thay y phục".

"Thay y phục làm gì?"

Huyền Vũ bên cạnh tốt bụng lên tiếng giải thích "Đêm nay ở đây sẽ chọn ra tứ đại mỹ nhân, cô mau vào thay y phục chuẩn bị biểu diễn"

Cô hai mắt trừng lớn, đây là chuyện gì "Ta không có đăng kí thi mà? Không thi, không thi".

Lãnh Hạo kéo cô đứng dậy, một bộ nghiêm túc "Lần này chính là thử xem cô có đủ tư cách làm thuộc hạ của Điện hạ hay không? Chúng ta đều biết nhan sắc của cô hạn chế, liền không khắt khe bắt cô lấy được danh hiệu hoa khôi, nhưng ít nhất phải xếp thứ hai"

Trong lòng bất chợt dâng lên một hồi tức giận, cái gì nhan sắc hạn chế? Cô là không trang điểm a, dám khinh thường cô, cô liền cho bọn họ biết mị lực là thế nào "Các người... hừ... ta liền lên thi, cho các người biết mắt của đám nam nhân các ngươi đều mù cả rồi"

Xoay người đi vào trong một phòng nhỏ bên sân khấu, cô không biết rằng bốn nam nhân ánh mắt đều dồn vè bóng lưng mình.

Đến khi cô khuất sau cánh cửa, Lãnh Sở chậm rãi lên tiếng "Bảo chủ, người nghĩ Lâm Tiếu Nhạc có thể sao? Lấy cô ta làm mồi nhử, lỡ xảy ra nguy hiểm liệu nữ nhân này có thể bình tĩnh..."

Huyền Vũ thong thả uống trà, tay vân vê cánh hoa hồng, ngắt lời Lãnh Sở "Thanh Du làm việc gì đều có cân nhắc, lần này ngộ lỡ gặp nguy hiểm Lâm Tiếu Nhạc nếu tự biết ứng phó chính là cô ta có bản lĩnh, chúng ta liền giữ lại, nếu sợ hãi nói linh tinh, chúng ta cũng nhanh chóng tiễn cô ta".

Lãnh Hạo thấy đệ đệ quan tâm nữ nhân, liền nhăn mặt đổ dấm chua "Đệ là quan tâm cô ta? Thích rồi sao?"

Một bộ đáng yêu khiến tim Lãnh Sở khẽ động, lại nhớ đến lời cô nói 'thích thì mau bày tỏ, đừng suy nghĩ quá nhiều', lòng một chút chần chừ "Không có, đệ không thích cô ta".

***

Nhìn y phục người bên trong đưa cho, cô lập tức ném qua một bên. Ánh mắt lướt qua các mĩ nhân đang trang điểm, bọn họ đều vô cùng xinh đẹp, có ngây thơ, có quyến rũ, có kinh diễm, nhưng điểm chung duy nhất chính là bọn họ đều quá cầu kỳ.

Cô biết đọ nhan sắc cô căn bản không sánh kịp, vậy nên chỉ có "độc" mới khiến ánh mắt nam nhân chú ý. Cởi ba lô xuống, lấy ra quần áo cùng bộ trang điểm, cô thật không biết mình tại sao nhét nhiều thứ vào ba lô như vậy, tuy suốt ngày đeo nó chạy đi chạy lại mệt muốn chết, nhưng nó vẫn là cứu tinh to lớn của cô.

Mau chóng chui vô nơi ít người bắt đầu trang điểm. Khẽ mỉm cười, vừa rồi bị khích tướng cô đều biết, nhưng nữ nhân bị động đến nhan sắc chính là vô cùng tức giận, dám coi thường cô, đợi đó.

***

Ánh nến dần tắt, chỉ còn sân khấu vẫn sáng, lão nương vừa rồi nhận tiền của Lãnh Hạo bước lên, vô cùng cao hứng "Các đại quan khách, hôm nay nếu các vị thích ai hãy bỏ đóa hoa trược mặt vào giỏ của cô nương ấy. Tứ đại mỹ nhân được yêu thích nhất sẽ chọn ra bốn nam nhân may mắn cùng nhau hảo hảo một đêm trò chuyện.

Phía dưới, một đoạn hò hét vỗ tay đến nhức đầu, chỉ có hai bàn VIP vẫn không động tĩnh, lão nương liếc mắt đánh giá đầy ý vị.

***

Các cô nương lần lượt ra sân khấu, ca, vũ, cầm kỳ đều có đủ. Thanh Du ngón tay theo nhịp gõ xuống bàn, ánh mắt lướt qua vài cô nương đang diễn, một chút cũng không hề có ý ngắm nhìn, tựa như thứ hắn xem không phải mĩ nữ mà là xác sống di động.

Hết một màn vũ kinh diễm của Tiểu Điệp cô nương, ánh mắt nam nhân đã mê đắm, căn bản không còn chú ý lên sân khấu. Nhưng Thanh Du y lại khác, Lâm Tiếu Nhạc cô chính là người cuối cùng lên sân, y thật muốn xem cô bày trò gì.

Lãnh Hạo vừa rồi lướt qua điệu múa của Tiểu Điệp kia, trong lòng đã định cô không thể vượt qua, nhưng đến khi nhìn thấy một màn trên sân khấu, ý nghĩ liền bị đạp đi.

Trên sân khấu, bốn tấm màn trắng lớn được căng trong khung đứng cao tầm hai mét, lần lượt mang ra sân khấu, phía sau là bóng của một nữ nhân. Khung vải mau chóng được xếp đứng thành bốn mặt liền nhau, tạo nên một không gian vuông bên trong, bóng nữ nhân ẩn ẩn hiện hiện, chưa từng để lộ khuân mặt.

Ánh mắt người bên dưới nhanh chóng hướng về sân khấu. Không gian sau bốn bức màn lập tức bùng lên ánh lửa mơ hồ, hính bóng nữ nhân tựa trên ghế vô cùng quyến rũ.

Lâm Tiếu Nhạc bên trong cười thầm, cô không xinh đẹp như các mĩ nhân khác, nhưng chỉ cần biết cách ắt hẳn sẽ gây ấn tượng cho người xem. Tuy trình độ của cô không xếp vào dạng múa bóng điêu luyện, nhưng làm dáng vài kiểu cũng không phải vấn đề.

Cô đã sắp xếp vô cùng chu đáo, nhẹ nhàng ấn điện thoại, nhạc không lời theo loa mini siêu nhỏ gắn trên váy cất lên. Ban đầu định hát nhép, nhưng máy cô không có giọng nữ, căn bản không được.

Ở phía dưới, ánh mắt Thanh Du không hề rời khỏi bóng cô, đây mới chính là tiết mục y mong chờ nhất.

"Nhìn khắp thế gian có gì vui,

Đời như giấc mơ kéo dài thôi.

Mộng đẹp thoáng qua cũng phai phôi,

Chỉ giương mắt nhìn người người trôi.

Giữa đêm thức nghe trăng buồn ca,

Lòng man mác xa nhớ hình bóng.

Cành hoa phủ sương, thấm trong lòng.

Lạnh buốt ngón tay vẽ dáng ai ?

Những cảnh sắc xưa tươi đẹp, thường lén quay về mỗi khi say giấc ngủ.
Đưa tay với, chỉ nắm ánh sao trời, chỉ níu lấy những hoang đường từ giấc mơ."

Giọng hát vô cùng xuất thần, cho dù không hay như các cô nương trước, nhưng lại mang đến sự mới lạ không thể cưỡng. Thân ảnh Lâm Tiếu Nhạc trong mắt người phía dưới đã vượt xa Tiểu Điệp, điều bọn họ muốn bây giờ chính là được nhìn dung mạo của cô.

Bốn bức màn đột nhiên đổ xuống, để lộ thân hình vô cùng xinh đẹp, tiếng hát vẫn không dứt, cô từ trên sân khấu đi xuống dưới, lướt qua vô số ánh mắt nam nhân

"Mây giấu màu hoàng hôn, ngược chân bước trên lối mòn.

Ai vẽ trên khung trời màn tối đêm ?

Hoạ hình tương tư dáng người khi xưa, giọt mưa tiễn đưa cuộc tình.

Quay bước đi thân nhẹ, lòng ưu tư

Đồi cao giăng mây giấu màu hoàng hôn, ngược chân bước trên lối mòn.
Ai vẽ trên khung trời màn tối đêm ?

Hoạ hình tương tư dáng người khi xưa, giọt mưa tiễn đưa cuộc tình.

Quay bước đi thân nhẹ, lòng ưu tư...[1]"

Cô hiện tại vô cùng xinh đẹp, mái tóc búi cao, chiếc váy trễ vai xanh lam ôm trọn thân thể để lộ bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh gợi cảm. Bộ váy này quả thật rất đắt, cô thường ngày không nỡ mặc a. Cả khuôn mặt được lớp trang điểm nhẹ nhàng bao phủ, biến thành một người hoàn toàn khác. Đôi chân trần căn bản đều để lộ, không hề đi hài.

Một bộ yêu mị như vậy nam nhân nào chẳng thích, cô đi qua cũng không quên nháy mất vài cái, tất cả đều bị câu mất hồn. Lướt qua bàn của Thanh Du y cô không quên hừ lạnh một tiếng tỏ ý khiêu khích 'chê nữa đi, bản cô nương chính là xinh đẹp thế này'

***

Tươi cười cầm giỏ nhận hoa của nam nhân cô không khỏi cao hứng. Giỏ hoa lượt qua bàn của Thanh Du, đến bên công tử áo trắng, vị công tử này cô từ khi vào chưa từng gặp qua, có lẽ mới tới.

Ánh mắt lạnh buốt khiến cô không thoải mái, nhận hoa xong liền rời đi. Tiến đến bàn của Thanh Du, khẽ nói nhỏ "Bốn đóa hoa này có phải ta xứng đáng nhận?"

Cũng không đợi trả lời, nhẹ nhàng đưa tay cầm hoa của nam nhân. Quả nhiên trong dự tính, Thanh Du không hề tức giận, y ánh mắt từ lúc cô đến gần đều nhìn vết bớt ngọn lửa đỏ trên vai trái cô, càng nhìn càng có một loại kiều diễm khó tả.

Toàn thân bật chợt bị hơi ấm bao bọc, định thần lại, áo choàng của Thanh Du đã khoách lên người cô từ lúc nào, y vẫn một bộ thờ ơ "Nữ nhân không biết xấu hổ, còn muốn để nam nhân ngắm nhìn"

Kéo áo choàng cao lên, cô cũng không tức giận, nhận hoa của Huyền Vũ cùng Lãnh Sở, Lãnh Hạo miệng không quên trêu chọc "Không phải điện hạ của ta cũng nhìn sao?"

Huyền Vũ bên cạnh bật cười, Thanh Du vẫn một bộ không quan tâm, thật hết cách. Cô mau chóng vào phòng thay y phục. Lãnh Sở khuôn mặt vẫn nghiêm túc "Bảo chủ, ta có nên vào bảo vệ Lâm Tiếu Nhạc".

Thanh Du ánh mắt lướt đến phòng thay y phục, không nòi gì, Lãnh Sở liền im lặng. Không biết qua bao lâu, cả tửu lâu đều bao trùm tiếng kinh hô.

"Hồ Tiên... Hồ Tiên đến bắt người rồi. Lâm cô nương không thấy đâu nữa"

"Là người thứ bao nhiêu bị Hồ Tiên bắt đi rồi? thật đánh sợ"

Hội trường đang náo nhiệt bỗng trở thành kinh hãi, các cô nương lập tức về nhà, người trong tửu lâu cũng chạy về hết. Thanh Du dường như không hề giật mình trước biến cố này, từ từ đứng dậy đi vào phòng thay y phục.

Dưới đất, ba lô vẫn còn đó nhưng người thì biến mất, xung quanh có vài dấu chân Hồ Tiên. Ba lô này là vật cô luôn mang theo, vậy nên chỉ có khả năng bị bắt đi mới bỏ lại thứ này.

Lãnh Hạo bên cạnh nhìn nhìn dấu chân Hồ Tiên mà người Vân Nam truyền nhau kể cảm thấy có chút khó hiểu "Bảo chú, Hồ Tiên không phải chỉ bắt Hoa khôi được chứng thực thôi sao? Lần này còn chưa công bố, Lâm Tiếu Nhạc đã bị bắt đi, có phải quá sớm rồi? Hồ Tiên này lại bầy trò gì?"

Thanh Du nhìn theo dấu chân biến mất ở cửa sổ, không nhanh không chậm lên tiếng "Không phải bầy trò, Hồ Tiên này là bị Lâm Tiếu Nhạc giữa chừng phát hiện mới nằm ngoài kế hoạch ra tay đưa người đi trước"

Lãnh Sở không hiểu, lên tiếng hỏi "Bảo chủ, người dựa vào manh mối gì lại nói như vậy? "

Huyền Vũ đưa tay chỉ xuống đất, giải thích "Lâm Tiếu Nhạc vừa rồi đi chân trần có lẽ đã bước trúng nước. Ngươi nhìn xem dấu chân này, mũi hướng về phía dấu chân Hồ Tiên chứng tỏ khi đó Lâm Tiếu Nhạc cùng Hồ Tiên mặt đối mặt".

Huynh đệ họ Lãnh bừng tỉnh đại ngộ, gật gù tán thành. Thanh Du xoay người cầm ba lô của cô khoác lên vai, hướng cửa sổ đi, mặt không đổi sắc "Đi".

Bốn nam nhân vận khinh công, rất nhanh liền biến mất, ánh nắng đầu tiên của ngày mới chiếu rọi vùng đất Vân Nam. Mọi chuyện rất nhanh sẽ kết thúc.

_∆_∆_

Chú thích:
[1] Bài hát "Mộng vọng đoạn" Nhạc : Winky Thi
Lời Việt : Bảo Thạch.

_ Hết Chương 6 _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top