Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Phần I] Chương 1: Nam chính, ngươi hảo. Nam chính, hẹn gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: LinhLan601

[Chuyện xưa thứ nhất: Bạo kiều cẩu hoàng đế × cá mặn cẩu Hoàng Hậu]

~~Liêu Đình Nhạn: Cẩu đến cuối cùng ta liền thắng~~

***

"Mau! Mau che chở nữ lang[1] trốn thoát!" Một hộ vệ lớn tiếng gào thét, giơ kiếm ngăn lại đòn tập kích của sơn phỉ[2].

[1] Nữ lang (女郎): người đàn , người con gái. Cách gọi khác của "Tiểu thư". Chữ "Lang" (郎) còn có một nghĩa là tiếng xưng của đầy tớ đối với chủ.

[2] Sơn phỉ: Giặc cướp ở trên núi.

Trong chiếc xe bò được các hộ vệ vây quanh, có một cô gái mang mũ mạng[3] che mặt, sắc mặt trắng bệch. Bên cạnh còn có một người vú già cường tráng. Nghe thấy người hộ vệ nọ hô to, một hộ vệ khác nôn nóng kéo mành xe ra, vội nói: "Nữ lang, thỉnh ngài mau xuống xe, chúng tôi hộ tống ngài rời đi!"

[3] mạng: rèm che.

Vú già nhanh chóng đỡ cô gái xuống xe, ở phía sau lưng những hộ vệ mở đường, che chở nàng chạy thoát khỏi vòng chiến.

Mấy người hộ vệ mang theo hai người vội vàng rời khỏi nơi này. Có mấy sơn phỉ muốn đuổi theo, lại bị những hộ vệ khác ngăn lại.

Chém giết chân thực ở trước mắt, mùi máu tươi cùng thi thể nằm trên mặt đất, còn cả những phần chân tay đã bị cụt, khiến người con gái có chút không khoẻ mà quay đầu đi. Hộ vệ tráng kiện mang theo kiếm ở một bên thấy thế, thô tiếng nói: "Nữ lang yên tâm, chỉ cần chúng ta đến quan đạo, thoát khỏi những sơn phỉ này, lập tức sẽ không có việc gì."

Người con gái khẽ ừ một tiếng, nói: "Có phải những sơn phỉ kia sắp đuổi tới hay không?"

Hộ vệ trả lời: "Những kẻ đó đều đã bị kiềm chế, sẽ không đuổi theo nhanh như vậy."

Cô gái lại nói tiếp: "Nhưng nói không chừng sẽ có mai phục, vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng."

Hộ vệ nghe lời, nhưng mắt thấy bọn họ đã cách quan đạo không xa, hắn thả lỏng xuống không ít. Người con gái ghé vào tấm lưng cường tráng của bà vú, ỷ vào có mũ mạng nên những người khác không thể nhìn thấy khuôn mặt mình, yên lặng mà trợn trắng mắt.

Giờ này khắc này, nội tâm nàng đã điên cuồng hét lên -- Cốt truyện vì sao lại đột nhiên bắt đầu rồi? Hoàn toàn không kịp phản ứng!

Từ thời khắc nàng xuyên đến thế giới này, trở thành một tiểu cô nương đã trôi qua tám năm. Thời điểm biết được đây chính là một cuốn tiểu thuyết bản thân từng đọc qua, nàng vẫn luôn tự hỏi, về sau khi cốt truyện bắt đầu, bản thân sẽ phải làm sao bây giờ?

Nhưng ngàn vạn lần nàng cũng không ngờ được, cốt truyện sẽ cứ như vậy mà đột nhiên buông xuống.

Bất quá chỉ là đi thăm ngoại tổ mẫu ở huyện kế bên, trên đường trở về lại gặp phải sơn phỉ. Có trời mới biết từ khi nào mà nơi này lại xuất hiện một đám giặc cướp. Mấy năm nay, nàng đã đi qua con đường này không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng không có việc gì. Cố tình hôm nay lại xảy ra chuyện.

Đúng vậy, không sai, nam nữ chính của cuốn tiểu thuyết này tương ngộ nhau chính là bởi nữ chủ gặp phải sơn phỉ tập kích. Chỉ là trong truyện hoàn toàn không nhắc tới thời gian, địa điểm và hoàn cảnh cụ thể mà nữ chính gặp phải sơn phỉ. Lại thêm hôm nay nàng mang theo không ít hộ vệ, vì thế nên nàng may mắn nghĩ, cốt truyện khẳng định sẽ không bắt đầu vào lúc này. Chỉ là ai đến nói cho nàng biết, một ngọn núi nhỏ như vậy, vì cái gì lại nhiều sơn phỉ đến mức này?

Vút --

Đột nhiên, một mũi tên từ trong bụi cây bắn ra. Hộ vệ đứng ở bên phải không kịp phòng bị, bị bắn trúng ngực, lập tức ngã xuống.

"Không tốt, còn có mai phục!" Hộ vệ cả kinh hô lên.

Đúng lúc này, trong bụi cây lại liên tiếp bắn ra mấy mũi tên, hạn gục vài hộ vệ. Tiếp đến, mấy tên sơn phỉ lần lượt chui ra từ bụi cây. Một tên trong đó hông đeo đại đao, ánh mắt dừng ở trên người nữ lang tham lam quét qua một lần, cười dữ tợn nói: "Nữ nhi của Liêu sứ quân, mỹ nhân danh chấn Hà Hạ? Ha ha ha ha. Thức thời, đem nàng lưu lại ta liền tha cho các ngươi một con đường sống!"

"Tặc tử đừng có nhiều lời!" Hộ vệ gầm lên, rút kiếm tiến lên giao thủ.

Giữa âm thanh đao kiếm leng keng cùng với tiếng kêu thảm của người bị chém trúng, mắt thấy các hộ vệ khác đều không thể thoát thân, tình thế không chút lạc quan, bà vú không nói hai lời lập tức cõng người con gái tiếp tục chạy trốn. Hoảng hốt chọn bừa một đường chạy xuống, tiếng kêu giết phía sau càng ngày càng xa. Còn không chờ hai người yên lòng, một tên sơn phỉ đột nhiên đuổi tới. Vú già đành phải buông người trên lưng xuống, đẩy nàng một phen: "Tiểu thư chạy mau!" Chính mình lại tùy tay nhặt một nhánh cây trên mặt đất, lập tức hướng về phía sơn phỉ kia nghênh đón.

Nhưng cô gái lại nhanh chóng bắt lấy tay bà vú, không nói hai lời liền lôi kéo nàng chạy về hướng khác.

Khi sơn phỉ cách bọn họ càng lúc càng gần, tới mức bọn họ đều có thể nghe thấy tiếng thở hồng hộc trong miệng hắn, vú già nghĩ sẽ hy sinh chính mình để cản hắn lại, cho chủ tử có cơ hội chạy thoát. Nhưng chủ tử lại nắm tay bà rất chặt, không cách nào tránh thoát, vú già đành phải tiếp tục hướng về phía trước chạy trốn. Mắt thấy tiểu thư nhà mình có chút cố hết sức, liền nửa kẹp nửa kéo nàng ấy ở trong rừng chạy như điên.

Mà vị nữ lang họ Liêu tên Đình Nhạn này, đang ở trong lòng mắng to. Loại giày đế mềm này đi vào xác thật thoải mái, nhưng lại không thích hợp để chạy trốn. Chạy được một đoạn ngắn, nàng cảm giác lòng bàn chân nhanh chóng bị ma sát. Để một tiểu thư nhà quan gia của chủ nghĩa phong kiến vạn ác trình diễn màn chạy trốn cực hạn trong rừng cây, còn không phải là việc vô nghĩa sao!

Tuy rằng nàng không muốn bắt đầu cốt truyện, nhưng bắt đầu trước hay sau cũng đều giống nhau. Vậy dựa theo nguyên cốt truyện, lúc này có phải nam chính nên xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không?

Vừa nghĩ như vậy, nàng liền nghe thấy tiếng gió vun vút bên tai, từ trên cây đại thụ bên cạnh đột nhiên nhảy xuống một bóng đen. Kế tiếp, chỉ nghe sơn phỉ kêu lên một tiếng đau đớn, gã lập tức bị nam nhân vừa xuất hiện đánh cho ngất xỉu trên mặt đất.

Vú già kinh hồn chưa tỉnh, cảnh giác nhìn thiếu niên một thân bố y[4] trước mặt, đồng thời, đem tiểu thư nhà mình bảo hộ sau lưng.

[4] Bố y ( 布衣 ): Áo quần làm bằng vải. Từ này còn nghĩa khác chỉ người bình thường, hay còn gọi thường dân.

Thiếu niên cầm trong tay một thanh sài đao[5], sau lưng đeo một bộ cung tiễn. Nhìn bên ngoài giống như một bá tánh bình dân, nhưng diện mạo lại thập phần tuấn lãng. Dù mặc áo vải cũng khó che được khí chất xuất chúng trên người hắn. Lưng dài vai rộng, thân hình thẳng tắp, ánh mắt thanh chính, khí chất trầm ổn rất dễ dàng khiến người khác sinh lòng hảo cảm. Giá trị nhan sắc này hoàn toàn khác với thiết lập của người qua đường Giáp. Liêu Đình Nhạn nháy mắt xác định, thằng nhãi này chính là nam chủ.

[5] Sài đao ( 柴刀 ): Đao bổ củi.

Thấy rõ ràng trang phục và dung mạo hắn, vú già thoáng yên tâm một chút, hành lễ nói: "Đa tạ tráng sĩ cứu giúp."

Thiếu niên cười nói: "Không cần cảm tạ. Ta thấy người này giống như là sơn phỉ, như vậy phụ cận hẳn sẽ không chỉ có một mình hắn. Chỉ sợ nơi này không an toàn. Nếu hai người không ngại thì đi theo ta. Ta dẫn các ngươi đi đến quan đạo. Đúng rồi, còn chưa giới thiệu, tên ta là Trần Uẩn, là một thợ săn trong Trần thôn ở phụ cận. Hôm nay là ngày ta vào núi săn thú."

Ánh mắt hắn lướt qua người con gái vẫn luôn trầm mặc ở phía sau bà vú, cũng không có nhiều chú ý. Mà Liêu Đình Nhạn phát hiện được việc này, càng thêm cẩn thận nắm chặt lấy mũ mạng, đem khuôn mặt mình che đến kín mít.

Cảm tạ trời đất, cảm tạ nam chủ đối với nàng không có hứng thú. Trong nguyên tác, một màn nam nữ chính sơ ngộ này, Liễu Đình Nhạn vẫn nhớ rõ ràng. Nam chính giết chết sơn phỉ đuổi theo nữ chính, khi quay người lại, vừa vặn mũ mạng trên đầu nữ chính bị mắc vào nhánh cây, rơi xuống đất. Hai người mắt đối mắt. Lúc ấy, nam chính đã hoàn toàn bị kinh diễm, còn nữ chính thì bị nhìn đến đỏ mặt. Gian tình giữa hai người cứ như vậy mà bắt đầu.

Mặt khác, nguyên văn lần đầu gặp gỡ này chỉ có hai người nam nữ chính, không có vú già. Nhưng Lư cô chiếu cố Liêu Đình Nhạn hai năm, Liêu Đình Nhạn không có khả năng để bà ấy đi tìm chết giống như trong nguyên tác. Lúc ấy, nàng cơ hồ đã dùng toàn bộ sức lực của bản thân để giữ Lư cô lại. Hiện tại, tốt xấu gì cũng bảo vệ được một cái mạng.

Làm một người nửa đường bị xuyên thành nữ chủ, Liêu Đình Nhạn tỏ vẻ GET [6] không đến suy nghĩ của nguyên nữ chủ. Nam chính xác thật rất tuấn tú, nhưng nàng vừa mới trơ mắt nhìn thấy nhiều người chết như vậy, bản thân còn đang chạy trốn, hiện tại không những chân mềm nhũn mà đầu còn choáng váng muốn nôn. Nếu không phải nàng cố cắn răng chịu đựng, thì hiện tại đã sớm ngất xỉu. Thật sự là không có tâm tình nói chuyện yêu đương.

[6] Đây nguyên văn lời của tác giả. Tác giả dùng GET câu này với ý nghĩa "không chạm đến / không hiểu được suy nghĩ của nguyên nữ chính".

Mấu chốt là sau khi biết được cốt truyện, nàng cũng không dám cùng nam chính yêu đương.

Nghĩ đến cốt truyện một đường ngược tâm ngược phổi đầy máu chó, Liêu Đình Nhạn hận không thể một giây liền cùng nam chính đường ai nấy đi, cách đại gia này càng xa càng tốt.

Ai có thể nghĩ tới, nam chính hiện tại vẫn là người bình thường, nhưng không lâu sau sẽ dẫn đầu quân khởi nghĩa, cuối cùng một đường lên làm Hoàng đế khai quốc.

Mà thân phận của nàng, đệ nhất mỹ nhân danh chấn Hà Hạ, con gái của Liêu sứ quân, một vị tiểu thư quý tộc tiêu chuẩn, chính là nữ chủ, ngày sau sẽ trở thành Hoàng Hậu.

Tuy rằng kết cục là HE, nhưng trước đó, nam nữ chính yêu đương rồi lại chia tay, chia tay xong lại hòa hợp. Rồi bị nữ phụ chen chân, sinh ra vô số hiểu lầm, thậm chí còn sinh non. Nam chính vì binh quyền của gia tộc nữ phụ, bất đắc dĩ cưới nữ phụ, nhưng lại có cả hài tử.

Tóm lại, nam nữ chính dây dây dưa dưa, ngược luyến tình thâm. Lúc trước, khi đọc đến đây tim nàng đau thắt. Nếu không phải vì muốn thấy kết cục bị ngược của nữ phụ ác độc thì nàng nhất định sẽ không tiếp tục duy trì.

A, quả thật là ở kết cục, nữ phụ rốt cuộc cũng chết, con trai của nữ phụ cũng chết. Sau đó nữ chính tha thứ cho nam chính, nhi tử hai người trở thành Hoàng đế đời kế tiếp, kết thúc.

Chỉ cần hồi tưởng lại một chút quá trình bị ngược phong phú của nữ chủ, Liêu Đình Nhạn liền không nhịn được mà run rẩy. Cho nên nàng cự tuyệt cốt truyện lẫn yêu đương. Xuyên đến triều đại hư cấu chưa từng biết đến này cũng đã đủ khiến lòng nàng khó chịu. Liêu Đình Nhạn chỉ muốn an phận ăn no chờ chết, tránh xa cốt truyện máu chó khốn khiếp này.

Trong nguyên tác hai người ái muội mập mờ đi với nhau biến thành ba người cùng đi, không khí phi thường đứng đắn nghiêm túc. Ở giữa nam nữ chính là vú già cường tráng có thể tay không giết heo. Dù là một chút tia lửa, hai người cũng chưa cọ sát được ra. Sau đó bọn họ thành công đi tới quan đạo, thành công ngăn lại một vị binh lính tuần tra, lấy ra tín vật đại biểu cho thân phận. Rất nhanh liền có người của phủ sứ quân tới đón.

Thẳng cho đến khi được đỡ lên xe bò, Liêu Đình Nhạn cũng chưa cùng Trần Uẩn nói một lời, đem hình tượng tiểu thư quý tộc im lặng là vàng biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

Có lễ phép hay không, không quan trọng. Quan trọng nhất chính là nàng không thể để nam chính có bất luận hứng thú, hảo cảm nào với mình.

Thật may, tuy rằng cốt truyện bắt đầu, nhưng đã bị nàng làm cho sai lệch.

*

Bởi vì trong lúc vô tình cứu được đại mỹ nhân nổi danh của Liêu tiểu thư, Trần Uẩn nhận được sự cảm kích của Liêu gia. Đại quản sự Liêu phủ tự mình mang theo hậu lễ tới nhà hắn nói lời cảm tạ, đưa tới vô số người vây xem.

Chuyện này ở Trần thôn chính là một tin tức oanh động. Các thôn dân ở phụ cận đều không nhịn được mà tới tìm Trần Uẩn hỏi thăm.

"Thất Lang, nghe nói hôm qua ngươi cứu tiểu thư Liêu gia, Liêu gia tặng cho ngươi tạ lễ vô cùng phong phú, chuyện này chính là sự thật?"

Trần Uẩn bất đắc dĩ cười: "Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, đảm đương không nổi tạ lễ như vậy. Ta đã uyển chuyển từ chối."

Người hỏi chuyện không chút tin tưởng: "Sao có thể? Kia chính là thù lao phong phú có thể làm nửa đời sau của ngươi cơm áo không lo. Nào có người sẽ ngu như vậy, cự tuyệt toàn bộ. Ngươi không muốn nói thật liền thôi, hà cớ gì phải lấy loại lời này tới hù ta!"

Một người khác ở bên cạnh nói: "Thất Lang sao có thể giống với những người khác. Trong thôn chúng ta còn ai không biết Thất Lang làm người thế nào, sao có thể nói dối ngươi. Nhưng mà Thất Lang, ngươi có thể thấy được vị Liêu tiểu thư kia có đúng là mỹ mạo giống như trong lời đồn hay không?"

Trần Uẩn nhớ tới vị cô nương từ đầu tới cuối luôn trầm mặc ngày hôm qua, có chút thất thần. Tuy rằng nàng mang mũ mạng, nhưng thời điểm được người hầu đỡ lên xe, vừa vặn có gió thổi bay non nửa mảnh lụa trắng che mặt nàng, lộ ra một phần khuôn mặt. Da mịn như mỡ đông, sáng tựa minh châu. Dù chưa thấy toàn bộ dung mạo của nàng, nhưng chỉ một lần nhìn thoáng qua ấy, cũng đủ để Trần Uẩn khắc sâu ấn tượng.

Xác thực giống như lời đồn đãi, là một Minh Châu mỹ nhân[7].

[7] Minh Châu mỹ nhân: người đẹp như ngọc.

"Thất Lang? Tại sao không nói lời nào? Ngươi thật sự đã nhìn thấy?"

Trần Uẩn chần chờ một lát, cuối cùng vẫn nói: "Liêu nữ lang mang mũ mạng, ta vẫn chưa nhìn thấy dung mạo của nàng. Việc này đối nữ lang cũng không phải là chuyện tốt, các ngươi tốt nhất là không nên tiếp tục đàm luận."

Đám người tản ra, Trần Uẩn cõng con mồi mới đánh được lên lưng, chuẩn bị đem vào trong thành bán.

--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Không cần thay vào bất luận tiểu thuyết ! Không cần thay vào bất luận tiểu thuyết gì! Không cần thay vào bất luận tiểu thuyết !
Bởi vì áng văn này là rất nhiều chuyện xưa tập hợp lại, cho nên nam chính trong nguyên cốt truyện đều là pháo hôi. Nam phụ trong nguyên cốt truyện hoặc là vai ác giả thiết, mới nam chính thật sự. Cho nên những nam chính này có thể là biến thái, khả năng tam quan bất chính, có thể là sa điêu, thỉnh người đọc tự cảnh giác, tác giả không phụ trách cảnh báo trước.

Vì thế, ta lại mở thiên văn.
----------------------
LinhLan601: Đọc đến đây hẳn là nhiều người còn chưa hiểu lời của tác giả, ta xin mạn phép trích lời review truyện này của bạn Tiêu trong blog ""Hủ" gia vị":

"Đây là một bộ ngôn thể loại xuyên nhanh. Nói xuyên nhanh vậy chớ các cp ở mỗi thế giới đều khác nhau, đều có những câu chuyện riêng, chỉ có nam chủ là nhân vật phải xuyên qua nhiều thế giới khác nhau thôi (「・ω・)「 Ông nam chủ này ế, ban đầu ổng cũng là một con người bình thường, sau đó may mắn phát hiện bí mật vận hành của các tiểu thế giới, nên ổng mới công lược nữ chủ của các thế giới đó, trở thành nam chủ, hút khí vận vào mình trở thành "Chủ thần". Mang tiếng nam chủ nhưng ông này ổng xấu tính thôi rồi, bá đạo ngang ngược, đôi khi não mịn, à không, não mịn thời điểm tương đối nhiều, cho nên, trời không nhìn được, phái xuống các tiểu yêu tinh làm chết ổng. Ổng đúng kiểu như nhân vật phản diện á, bối cảnh cứng, thân phận cao, tối ngày rình mò cp nhà người ta bày mưu muốn chia rẽ đồㄟ( ▔∀▔ )ㄏ nữ chủ của các thế giới bắt đầu khởi nghĩa, đi yêu nam nhị, xách vũ khí lên làm chết ổng (chết nghĩa đen luôn nha~), có thế giới nọ ổng bày mưu làm chết nam nhị, nữ chính bắt ổng thiến luôn~( ・'ー・`) A, nam nhân! (Ta không thừa nhận mình là vui sướng khi người gặp họa đâu)..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top