Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Làm nũng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở gia đã mở ra một tin tức chấn động.

Sở Du Du - Con gái út của Sở gia, tỉnh dậy sau giấc ngủ, thế mà thực sự muốn cắt đứt quan hệ với gia đình, lấy tiền rời đi. Cô nàng hành động vô cùng kiên quyết, nhanh chóng chuyển sang tìm luật sư để lập một hợp đồng, trong đó ghi rõ số tiền, như một điều kiện để cô nàng không bao giờ được bước chân vào nhà.

Trong phòng làm việc, cha Sở sau khi nhận được hợp đồng liền lửa giận ngút trời, ném tài liệu xuống đất, khiến thư ký sợ hãi không dám nhặt lên.

Làm sao họ có thể biết rằng trong lớp vỏ của "Sở Du Du", đã bị thay thế thành một linh hồn từ thế giới khác từ lâu.

Con gái lớn Sở gia - Sở Giảo Giảo bận đi diễn không có thời gian về. Chuyện này truyền ra ngoài, thế nhưng lại để cho một đám người ngoài xem chuyện cười.

*

Sở Du Du chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nàng ta sẽ xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết mà nàng ta đã đọc.

Nàng ta nghĩ mình sẽ sống cuộc sống bình bình đạm đạm của một công dân bình thường, phải đối phó với những người họ hàng "cực phẩm" trong suốt quãng đời còn lại của mình, là chuỗi ngày lo lắng về chuyện củi-gạo-dầu-muối. Chẳng qua, loại cuộc sống này chính xác là trải nghiệm mà 99% người trên đời đang trải qua, Sở Du Du không bao giờ cảm thấy mình khác biệt với những người khác.

--Cho đến khi nàng ta tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn xa lạ.

Sở Du Du sững sờ tỉnh dậy, ngơ ngác trước tình cảnh trước mặt.

Nàng ta đã thực sự trở thành một người khác, khuôn mặt lộng lẫy, tóc đen da trắng như tuyết, bước đi trên phố chắc chắn là tâm điểm chú ý của mọi người. Nàng ta nhìn vào điện thoại, cố gắng tìm hiểu xem có chuyện gì đang xảy ra, cảnh tượng ngày càng trở nên quen thuộc, nhưng cũng không thể hiểu tại sao nó lại quen thuộc.

Cho đến khi người phụ nữ tên Sở Giảo Giảo trong danh sách trò chuyện gửi cho nàng ta vài tin nhắn yêu cầu nàng ta xin lỗi cha mình.

Đầu nàng ta choáng váng, chợt bừng tỉnh: Nàng ta thật sự đã xuyên qua thành nữ phụ độc ác có trùng tên trùng họ với mình!

Đây là một bộ truyện kể về tình yêu và hôn nhân hào môn, câu chuyện chủ yếu xoay quanh mối tình kinh thiên địa_khiếp quỷ thần_động lòng người giữa nữ chính là đại tiểu thư Sở gia - Sở Giảo Giảo và chủ tịch con nhà hào môn - Hoắc Ngu. Sở Giảo Giảo là người dịu dàng, ân cần và hiểu biết, trong khi Sở Du Du - cô con gái út thì kiêu ngạo xấu tính, có gu ăn mặc kém, còn luôn luôn không sánh được với nữ chính - chị ruột của mình.

Lúc Sở Du Du xuyên đến, vừa đúng lúc nguyên chủ cãi nhau với cha Sở sắp bị đuổi ra khỏi nhà, cầm mấy triệu mà sống độc lập, cực khổ trải qua phần đời còn lại.

"..."

Nàng ta nằm ở trên giường, ôm chặt chăn bông một hồi, đột nhiên cười ra tiếng heo kêu. (Yue: Hãy tưởng tượng tiếng cười ÉC ÉC ÉC KÉC KÉC KÉC để hình dung :))

Sở Du Du đã tính toán kỹ lưỡng nhà cửa, tài sản đứng tên mình và số tiền do cha Sở đưa cho. Vài triệu cộng với mớ bất động sản và trang sức, bán tất cả đi thì đủ sống cả đời không lo. Nàng ta không có ngu mà tham gia vào cuộc chiến hào môn giống nguyên chủ. Nam chính nam phụ gì chứ, đều không có liên quan gì đến nàng ta. Có tiền làm phú bà, bao nuôi tiểu bạch kiểm, sống như vậy mới giống người chiến thắng thực sự trong cuộc sống!

Cuộc sống phú bà ơiiii! Nàng ta đến đây!
*

Tê gia.

Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang chiếu vào rèm cửa, cửa phòng ngủ của Tê Diệu đóng kín, màn cửa đung đưa, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trên chiếc giường lớn mềm mại, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu lại.

Cô nhíu mày y như mình trong mơ, một chút mồ hôi lạnh chảy ra trên trán.

"Mày xem mày làm ra cái gì? Để mày thể hiện trước mặt mọi người, mày nhìn bộ dáng không ra hình ra dáng cái gì hết của mình đi, có xấu hổ hay không! Mày không thể học chị của mày sao, còn đi theo đám hồ bằng cẩu hữu suốt ngày, hơn hai mươi tuổi còn không ra thể thống gì, không giống con gái tao chút nào!"

Cảnh trong mơ hỗn loạn, bọn họ đang đứng trong phòng khách. Người đàn ông trung niên đầy đặn vươn ngón trỏ ra chỉ vào cô, sắp chọt vào trán của cô tới nơi rồi. Cô chỉ có thể nhìn thấy ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc bích to chà bá lắc lư qua lại, khiến người ta hoa mắt.

"Quả thực chính là nuôi một đứa phế vật!"

Phế vật!

Người nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, con ngươi màu hổ phách co rút mạnh, lồng ngực lên xuống rất nhanh.

"Hô..."

Tê Diệu bình tĩnh lại trong giây lát, nhận ra mình đang mơ thấy cuộc cãi vã đêm đó. Sau đó, cuộc cãi vã rất gay gắt, một người nói muốn đoạn tuyệt quan hệ đưa tiền bảo cút đi, người còn lại cũng dứt khoát đáp ứng rồi quay người rời đi.

Lúc ấy quay người bỏ đi, sao có thể ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Tê Diệu bực bội lau mồ hôi trên trán, xoay người ngồi dậy.

Trở thành con gái út của Tê gia cũng tốt, ít nhất cô sẽ không bị chửi đến sứt đầu mẻ trán, cũng không ai ép cô làm chuyện mình không thích.

Chỉ là ... bạn bè không liên lạc được, Sở gia cũng không liên lạc được, hiện tại cô chỉ muốn tìm ra kẻ chiếm đoạt thân thể của mình rồi gây chuyện, chuyện còn lại có thể từ từ bàn bạc kỹ hơn. Vừa nghĩ tới những thứ tân tân khổ khổ kiếm được bị bán hết, Tê Diệu chỉ muốn lao ngay tới để biểu diễn một màn Võ Tòng đánh hổ ngay tại chỗ.

Cô thịt đau như cắt đó trời!

Hôm nay tỉnh dậy tiếp tục đến bệnh viện kiểm tra, cha mẹ cùng vệ sĩ đồng hành cùng cô trong suốt hành trình, cho dù Tê Diệu có bản lãnh thông thiên cũng không thể trốn thoát. Nhất là khi cô nhìn thấy vệ sĩ đại ca bóp chết một con ruồi bay tới bay lui mà không chớp mắt, lại càng thêm khô héo.

Một số bác sĩ nghe Tê Diệu tới, họ nhanh chóng dẫn các học sinh đến xem từ xa qua tấm kính, cảnh tượng còn thú vị hơn là xem một con gấu trúc khổng lồ.

Tê Diệu bị nhìn rất không kiên nhẫn, trừng mắt nhìn bọn họ.

Tuy nhiên, từ góc độ của họ, Tê Diệu ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, mái tóc màu đen xõa tung bay, đôi mắt đẹp liếc nhìn họ có chút sợ hãi và căng thẳng, rồi đột nhiên thu hồi ánh mắt, như sợ bị phát hiện.

"..."

Cũng quá đáng yêu rồi!

Tê Diệu luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Lúc trước cô chỉ cần trừng mắt nhìn người khác, là bọn họ đã e sợ rồi, nhưng bây giờ thì tốt ghê gớm, tại sao một đám người lại đỏ mặt luôn vậy.

Các chỉ số của cơ thể về cơ bản là bình thường, nhưng tim mạch của cơ thể này không được tốt lắm, từ nhỏ đã yếu ớt, cố gắng tránh một số bài tập gắng sức và kích thích cảm xúc. Bác sĩ cố ý căn dặn, không được uống rượu bia, hút thuốc lá, có thể tập thể dục chút ít, phải giữ tâm trạng thoải mái.

Cha Tê mẹ Tê thở phào nhẹ nhõm: "Còn tốt còn tốt, cũng may là con của chúng tôi không bao giờ uống rượu."

Tê Diệu - người uống đến mười dặm đô thị phồn hoa ở nước ngoài - nghe được tin dữ: "..."

???

Đi chơi không uống rượu, vậy còn uống được gì nữa? Nước cam? Yakult? Hay là sữa bò? Tê Diệu đột nhiên trầm mặc vài giây, ý thức được cái sự thật bi thảm này.

Không tính đến việc uống rượu, cô còn luyện qua Kickboxing, Muay Thái*, cô thường ngâm một thân đầy mồ hôi trong phòng tập thể dục hàng tuần. Bây giờ, không chỉ một đêm trở về trước giải phóng, còn không được phép luyện tập nặng, đây không phải là muốn giết người sao?

(*Yue: Ở đây tác giả ghi "quyền anh, kỹ thuật vật lộn tự do" mà ở chương 21 lại ghi Kickboxing và muay thái. Mình thống nhất thành 1 loại luôn nha)

Sau vài giây suy nghĩ kỹ càng, cô quyết định phải trở về thân thể càng nhanh càng tốt, dù không có nhiều tiền thì ít nhất cũng phải sống một cuộc sống thư thái, thoải mái. Nếu cứ tiếp tục cái này không thể ăn, cái kia không thể chơi như vậy, e rằng sẽ không có cách nào vượt qua.

Tê Diệu rối bời, ngơ ngơ ngác ngác cáu kỉnh cực kì, lại không thể biểu hiện ra. Bác sĩ hỏi cô rất nhiều câu hỏi, cô đều trả lời cho có lệ, ngay cả Tê Diệu cũng không biết rốt cuộc cô nói gì.

Sau khi bác sĩ hỏi thăm xong, ông tính toán hồi lâu, trong ánh mắt mong đợi của cha Tê mẹ Tê, ngẩng đầu lên cười nói: "Tuổi tâm lý sắp mười lăm tuổi rồi, chúc mừng chúc mừng!"

Mẹ Tê cảm động đến chảy nước mắt: "Quá tốt rồi quá tốt rồi!" Đứa trẻ cuối cùng cũng thông suốt rồi!

Bỗng nhiên lấy lại tinh thần - Tê Diệu người da đen mặt đầy dấu chấm hỏi: "???"

Chờ đã, nếu cô không nghe lầm, bác sĩ nói, tuổi tâm lý của cô chỉ có, mười lăm tuổi thôi...

"..."

Tê Diệu vốn tính tình nóng nảy, nghe bác sĩ nói như vậy đâu thể chịu được. Cô là một người phụ nữ phát triển bình thường, vừa mới bước qua sinh nhật thứ 23, thế mà bị người này nói chỉ số thông minh mới mười lăm tuổi, không khác gì trực tiếp chửi bới là trẻ đần độn kém cỏi.

Càng nghĩ đến đây, cô càng tức giận, hai mắt đột nhiên đau nhức, như bị vắt chanh vào, trong mắt vừa chua lại xót, rất khó chịu. Tê Diệu khó chịu chớp mắt, không ngờ hai hàng nước mắt từ khóe mắt đỏ bừng trượt xuống, lách tách rơi trên đầu gối, cảnh tượng kia như là: một cô bé nhỏ nhắn đáng thương vô lực, giống như con thỏ nhỏ bị người ta ức hiếp đến bật khóc.

Cha Tê mẹ Tê cùng bác sĩ chết lặng tại chỗ hai giây.

Tê Diệu mặt đen thui.

Tối hôm đó, cả gia đình đang ngồi trên ghế sofa, Mẹ Tê gọi cho Tê Vọng. Trên bàn còn có hai cây kẹo mút to tướng do bác sĩ đưa cho cô để dỗ dành, cô phiền muộn đến mệt tâm, chỉ muốn thừa dịp cha mẹ không chú ý ném vào thùng rác hủy thi diệt tích.

Lúc nằm viện cô muốn lẻn ra ngoài hoặc tìm cách nào đó liên lạc với thế giới bên ngoài, ai ngờ đi đâu cũng có người theo dõi, căn bản không cách nào lẻn ra được, thiếu điều cô đi WC mẹ Tê cũng muốn đi theo, chăm sóc toàn diện 360 độ khiến Tê Diệu kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.

Những ngày này, Tê Diệu xem như biết rõ ràng.

Cha Tê mẹ Tê có tính cách mềm mỏng, Tê Vọng là người có tiếng nói lớn nhất trong cái nhà này, có một số việc nhất định phải được sự chấp thuận của anh, chẳng hạn như tất cả các vấn đề liên quan tới Tê Diệu. Cô phải tìm cách lấy lòng Tê Vọng - sự nhận biết này khiến Tê Diệu vô cùng bi thương, nhưng hiện tại người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Đi đường vòng để cứu quốc là cách duy nhất vào lúc này.

Mẹ Tê không để ý điện thoại đã được kết nối, bật loa ngoài, cười híp mắt báo cáo tình hình mới nhất trong ngày hôm nay của em gái cho Tê Vọng

Tê Vọng cứ cách vài tiếng lại gửi tin nhắn, lúc bận đi làm cũng không quên hỏi thăm tình trạng cơ thể Tê Diệu, trình độ quan tâm đến nỗi cha Tê mẹ Tê cảm động không thôi, vô cùng hy vọng anh em bọn họ có thể mãi hòa hợp và yêu thương lẫn nhau, hỗ trợ cho nhau.

"Diệu Diệu hôm nay ăn nhiều hơn nửa bát cơm."

"Diệu Diệu hôm nay ngoan ngoãn. Bác sĩ nói con bé sức khỏe rất tốt."

"Há, bác sĩ còn cho con bé mấy cây kẹo mút cực lớn..."

Tê Diệu: "..."

Cái này, thật sự không cần nói.

Ở phía bên kia điện thoại, Tê Vọng đang ngồi trong ghế lô, áo khoác vest của anh được treo trên móc áo, nút ở cổ áo tháo mất một viên, mắt kính cũng được tháo ra, rõ ràng đang ở trong trạng thái thoải mái không chút phòng bị nào. Trên bàn là một vài đĩa đồ ăn Chiết Giang tinh xảo, một ấm trà, một người đàn ông ngồi ở phía đối diện của bàn, một tay chống cằm, đang vô tư nghịch tách trà trên tay.

Hai người đang nói chuyện về bữa tiệc một tuần sau đó, bị điện thoại cắt ngang cũng không có vấn đề gì. Dù sao thì hôm nay Tê Vọng không bận, hắn cũng không bận.

Tê Vọng rất kiên nhẫn lắng nghe, mặc dù anh đã biết trước chẩn đoán của Tê Diệu. Một nụ cười hiện trên khóe môi anh, mặt mày tràn ra vẻ dịu dàng. Người đàn ông ngồi đối diện liếc nhìn anh cười nhạt, không nói gì.

Sau khi vui vẻ kể hết những chuyện vụn vặt, mẹ Tê gọi tên Tê Diệu: "Diệu Diệu, con có chuyện muốn nói với ca ca của con không?"

Tê Diệu trong tiềm thức muốn từ chối. Nhưng dục vọng cầu sinh mãnh liệt nói cho cô, thời điểm này là một cơ hội tốt. Lấy lòng Tê Vọng, chính là bước đầu tiên cô ra khỏi nhà, việc liên quan sinh tử, cô chỉ có thể tạm thời buông bỏ sự xấu hổ mà thôi.

Đôi tay nhỏ nhắn mềm mại siết chặt thành nắm đấm, lưng cứng đờ, sau khi hít thở sâu vài cái, giữa hai hàm răng cố nén ra một chữ.

Giọng nói của Tê Diệu nhỏ đến mức gần như không nghe được, lại mỏng và yếu, mang theo chút mềm mại lấy lòng. Nó được khuếch đại một chút qua loa, để hai người ở bên kia micro có thể nghe được rõ ràng.

"Ca ca ơi... Em, em muốn ra ngoài chơi."

Nói xong câu này, Tê Diệu mồ hôi nhễ nhại, xấu hổ đến nổi da gà. Cô ghét hành động làm nũng nhất trên đời, vậy mà bây giờ, tự vả bốp bốp vào mặt mình luôn.

Đầu dây bên kia không có phản hồi, đột nhiên có tiếng cười khúc khích, nghe tiếng liền biết không phải là Tê Vọng.

Nụ cười của người đàn ông có phần lười biếng, thậm chí lời nói cũng chậm rãi, mang theo mấy phần hững hờ, âm cuối theo thói quen có chút giương lên: "Tê Vọng, em gái của cậu thật đáng yêu."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Tê Diệu giống như bị nhấn nút pause, vẻ mặt cứng đờ.

Nếu trên đời này, ngoài gia đình ra, người cô chán ghét nhất chính là vị hôn phu của Sở Giảo Giảo, tức là anh rể tương lai của cô - Hoắc Ngu.

Mà bây giờ.

Đối phương nghe được giọng nói ngượng ngùng khúm núm của cô. Cho dù Hoắc Ngu không biết đó là cô, nhưng Tê Diệu vẫn không thể kiềm chế được sự xấu hổ trỗi dậy từ dưới đáy bốc lên tận trời của mình.

Cô chỉ muốn chết ngay tại chỗ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tê Diệu: Thời gian này không có cách nào vượt qua.

[Hết chương 2]

CHÚ THÍCH

Kickboxing: Được coi như con lai giữa Quyền Anh, Muay Thái và Karate. Nó là sự kết hợp tuyệt vời giữa những đòn đấm trong Boxing, những đòn phan ống ác liệt trong Muay Thái và cả những cú đấm đẳng cấp trong Karate.

Muay Thái: là một môn võ thuật cổ truyền đồng thời là một môn thể thao phổ thông của Thái Lan. Người phương Tây gọi môn này là quyền Thái, tuy nhiên nó khác nhiều so với môn boxing của phương Tây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top