Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Đồng bọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc cuộc gặp đầu tiên, Tê Diệu cùng Trình Lịch chính thức thành lập liên minh, từ Trình Lịch phụ trách bên ngoài, chịu trách nhiệm chuyển tin tức, Tê Diệu bên trong, chịu trách nhiệm chỉ đạo các hành động và quyết định tiếp theo. Để bảo mật, họ quyết định đổi tên người phụ nữ kia thành mật danh "Hic hic hic*".

(*Nguyên văn là 嘤 嘤 嘤 = Anh anh anh = ríu rít (từ tượng thanh, tiếng chim kêu) thường hay dùng trong truyện để mô tả hành động khóc của 1 người, khi khóc thường phát ra âm thanh 'hic hic/hix hix...' ríu rít như chim kêu. -v-'. Nên trong truyện mình dịch thành hic hic.)

Ở trong mắt người khác, mọi thứ không như ý như vậy.

Từ sau một lần Tê Diệu gặp được tên nhóc Trình gia, mỗi khi thấy tin nhắn điện thoại di động rung lên là con mắt Tê Diệu sáng ngời, nhanh chóng cầm điện thoại, thỉnh thoảng vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại, đều hiện tên Trình Lịch, Tê Diệu có khi sẽ tránh bọn họ bí mật đi gọi điện thoại, hành động cực kỳ giống một cô gái đang yêu sớm.

Hành vi này khiến cha Tê mẹ Tê lo lắng sắp hỏng rồi.

Tê Diệu khác với những đứa trẻ khác, con bé còn đơn thuần, tuổi tác quá nhỏ, lại thiếu hụt rất nhiều thường thức trong cuộc sống. Trình Lịch bản chất không xấu, nhưng cậu không thích hợp với kiểu bé ngoan như Tê Diệu.

Vào buổi tối, một nhà ba người đang ăn cơm chan hòa, bỗng có tiếng điện thoại di động réo rắt. Mẹ Tê cách gần đó, liếc nhìn màn hình điện thoại di động, liền thấy tin nhắn của Trình Lịch.

Trình Lịch: "Hic hic hic chuẩn bị bỏ nhà ra đi."

Mẹ Tê : "?"

Tê Diệu giật mình, cũng không quan tâm đến việc tiếp tục ăn, cô đặt đũa xuống nói một câu "Con ăn no rồi", liền chạy cực nhanh về phòng ngủ gọi điện thoại cho Trình Lịch, để lại hai người già nhìn nhau.

Mẹ Tê: "Thằng nhóc này bỏ nhà ra đi, nói cho Diệu Diệu nhà chúng ta làm cái gì?"

Cha Tê bổ não khá gắt: "Thằng nhóc đó chẳng lẽ muốn lừa gạt Diệu Diệu [đưa nhau đi trốn] cùng nó hay sao?"

Mẹ Tê: "... Phải gọi điện thoại cho Tê Vọng."

Mấy ngày nay, Tê Vọng bận rộn với công việc, không có thời gian trở về, chỉ có thể thỉnh thoảng gọi điện thoại khi rảnh rỗi để hỏi thăm tình hình mới nhất.

Anh biết mối quan hệ giữa Tê Diệu cùng Trình Lịch, nhưng anh không biết rằng mối quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết, cha và mẹ Tê cũng sợ lấy tính cách nghiêm khắc của Tê Vọng tất nhiên sẽ gậy đánh uyên ương, cũng không có nói gì nhiều, bọn họ chỉ muốn để Tê Diệu kết thêm vài người bạn, cho dù đó là một người bạn không đứng đắn như Trình Lịch.

Bây giờ thì hay rồi, cả hai đứa thực sự định bỏ trốn cùng nhau luôn?

Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, mẹ Tê đã giải thích rõ ràng mọi chuyện đến hạt cát cũng không bỏ qua, vẫn không quên giải thích phỏng đoán của mình về khả năng bỏ trốn. Tê Vọng ở đầu bên kia của điện thoại im lặng một lúc, nói: "Con hiểu rồi."

Văn phòng lớn như vậy chỉ có Tê Vọng cùng thư ký. Ban đầu họ đang giải thích về lịch trình tiếp theo, nhưng giữa chừng nhận điện thoại, thư ký không biết có nên tiếp tục hay không.

Tê Vọng ra hiệu cho hắn đợi một lúc, tiếp tục gọi một số khác.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận xin vui lòng..."

Tê Vọng trầm mặc.

Anh cúp máy, cầm điện thoại nhìn vào cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn. View của tòa nhà văn phòng rất tuyệt vời, từ góc độ này quan sát, từ góc độ này có thể nhìn thấy hầu hết khung cảnh nhộn nhịp về đêm và mặt sông của thành phố Đồng.

Tê Vọng chờ, thư ký cũng ngây ngốc ở một bên chờ.

Hai phút sau, anh lại bấm máy.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận xin vui lòng..."

"..."

Mười phút sau.

Cảnh báo cuộc gọi lại vang lên trong văn phòng. Chân thư ký sắp tê dại, nhìn chằm chằm Tê Vọng như chim sợ cành cong mà run lên bần bật. Không phải vì hắn đã đứng quá lâu, mà là do tập trung nhìn vào Tê Vọng, mỗi một lần anh gọi điện thoại là cảm giác có chuyện chẳng lành lại phóng đại vô hạn khiến hắn bất giác căng thẳng, cứng đờ cả người.

Đây là năm thứ năm hắn đi theo Tê Vọng, nhưng cũng đã lâu rồi hắn mới nhìn thấy khuôn mặt thối như thế của Tê Vọng.

Thư ký nghĩ, bất luận ai ở đầu dây bên kia, khẳng định đều phải xong đời.

Tê Vọng trầm tư thật lâu.

Anh đặt điện thoại di động của mình trên bàn, quay mặt nhìn vào thư ký, thư ký run lên, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ngài muốn tôi làm gì?"

"Giúp tôi liên lạc——

Dư tiên sinh."

*

Một cú điện thoại, Tê Diệu liền gọi gần nửa tiếng. Đó là cách mà cô và Trình Lịch hòa hợp. Cả hai đều không phải là những người nói nhiều, nhưng luôn có thể cậu một câu tôi một câu nói trong một hoặc hai giờ liền, thậm chí còn thay nhau ghét bỏ đối phương lãng phí thời gian của mình.

Sau khi nói chuyện lâu như vậy, chỉ có một chủ đề trọng tâm:

Đó chính là, bất kể như thế nào đều phải ngăn Sở Du Du rời khỏi Sở gia.

Nếu đối phương muốn đồng thời có tiền sài tiêu sái và tự do, thì cô chỉ có thể dùng thực tế phũ phàng để nói với đối phương rằng chỉ có thể lựa chọn một thứ. Trình Lịch suy nghĩ một hồi lâu, quyết định lôi kéo đối phương tâm sự mỏng, phân tích rõ ràng sự việc, miễn cho đối phương ở bên ngoài chịu đau khổ, khiến bọn họ phải lo lắng theo.

Tê Diệu tỏ vẻ, nhiệm vụ quan trọng như thế chỉ có thể xin nhờ Trình Lịch mà thôi!

"Cốc cốc cốc."

Một giọng nói dịu dàng của mẹ Tê vang lên ngoài cửa: "Diệu Diệu, mẹ vào được không?"

"A, Được ." Trong nháy mắt, tư thế của Tê Diệu từ một đại tỷ hai chân bắt chéo thay đổi cực nhanh thành ngồi ngay ngắn ở trên giường, vẫn không quên thuận tay bế con búp bê lớn màu trắng trên giường, ôm nó vào lòng.

Khi mẹ Tê vừa mở cửa đã nhìn thấy Tê Diệu nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn như con cừu nhỏ đang ngồi trên giường, đôi chân trắng nõn lắc qua lắc lại, khiến người ta chỉ muốn ôm cô vào lòng mà xoa hai lần.

Bà bưng đĩa dâu tây tươi đặt trên đầu giường, ngồi bên cạnh Tê Diệu, mỉm cười nói: "Mẹ có thể nói chuyện tâm sự với con được không?"

"Được ạ." Chỉ là, trò chuyện cái gì vậy nhỉ?

...

Mẹ Tê đã dành vài giờ đồng hồ để kể rất nhiều truyền thuyết và câu chuyện cổ xưa. Từ« Thái Bình Quảng Ký », « Liêu Trai Chí Dị », « Sưu Thần Ký » cứ thay phiên nhau mà đến, lưu loát mà nói có sách, mách có chứng, hàm ý bên trong các tác phẩm văn học cũng khá phong phú.

Sau khi nghe một hồi, Tê Diệu liền hiểu ý của bà. Câu chuyện do mẹ Tê kể chỉ xoay quanh một số khía cạnh—— cái kết thê thảm của tiểu tử nghèo kéo tiểu thư khuê các bỏ trốn, tiểu thư khuê các ngốc bạch ngọt bị Tiểu Tam chen chân, người tình lừa gạt, tiểu thư khuê các thiếu kinh nghiệm xã hội bị lừa dối bởi một người đàn ông miệng lưỡi trơn tru...

Tê Diệu nghe mà đau cả đầu.

Mãi mới chờ đến lúc mẹ Tê vừa lòng thỏa ý kể xong, rời đi với một đĩa dâu tây chưa được đụng tới trước đó, Tê Diệu liền mãnh liệt uống mấy ly nước. Tâm trí của cô chỉ toàn là Vương Bảo Xuyến trải nghiệm đau khổ như thế nào khi đợi Tiết Bình Quý[1] trong lạnh lẽo.

Đúng rồi, còn Trình Lịch ở bên kia!

Đã mấy tiếng rồi không nhìn điện thoại, không biết Trình Lịch có hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hay không. Tê Diệu nhấc điện thoại, mở khóa màn hình liền thấy vài tin nhắn của Trình Lịch.

"Đừng lo, tớ sẽ khởi hành ngay."

"Cậu nhỏ của tớ muốn nói chuyện với tớ vào buổi tối, quản cậu nhỏ làm gì, vấn đề không lớn gì đâu!"

"... Tớ hình như bị giam / cấm cửa rồi, không có chuyện gì, để tớ giải quyết vụ này trước, vấn đề không lớn gì đâu!"

"Có người đến bắt tớ rồi. Đậu xanh rau má. Nhưng vấn đề không lớn gì đâu!"

"Tớ cách Sở gia rất gần đó! Đợi chút nữa chuyện thành công tớ gửi tin cho cậu #%@&% "

Khi nhìn thấy đoạn mã hỗn loạn cuối cùng, Tê Diệu mặt đầy dấu chấm hỏi: "? ? ?"

Tin nhắn cuối cùng là hai giờ trước. Đã hai tiếng trôi qua, Trình Lịch vẫn chưa gửi thêm tin nhắn nào, Tê Diệu đã có một điềm báo chẳng lành.

Thời gian hiển thị trên điện thoại là 22:03, lúc này, Trình Lịch chắc chắn sẽ không ngủ. Tê Diệu cầm di động do dự vài giây, quyết định gọi cho đầu dây bên kia.

"Bíp, bíp, bíp ..."

Cùng lúc đó.

Rèm cửa trong phòng ngủ của Trình Lịch bị kéo lên, đèn được bật sáng. Có những mô hình đắt tiền và nhiều loại tai nghe bị ném loạn xạ trong phòng. Hai tấm ga giường được buộc thành dải dài, một bên được ném vào cửa sổ kính, hẳn được coi như là hiện trường chạy trốn.

Còn kẻ chủ mưu thì ngồi ủ rũ trên giường.

Đối diện cậu là một chiếc xe lăn, có một người đàn ông đang ngồi trên đó, bên cạnh y là vị quản gia tinh thần quắc thước, ôm chăn đắp lên đùi đối phương.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Trình Lịch đột nhiên vang lên: "Tiểu bảo bối của anh ơi ~ tiểu bảo bối ơi ~..."

Nhạc chuông vui vẻ cùng bầu không khí trầm lắng lúc này không hề hợp nhau, Trình Lịch trông mong nhìn xung quanh, chỉ muốn quản gia đưa điện thoại di động trả lại cho cậu. Lại thấy người đàn ông ngồi ở trên xe lăn đưa tay ra, quản gia đưa điện thoại cho y.

Một giây tiếp theo, cuộc gọi được kết nối.

Trong phòng vang lên một giọng nói trầm thấp: "Alo."

Tê Diệu ở đầu bên kia điện thoại sững sờ hai giây, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng cúp điện thoại như vừa nhìn thấy quỷ.

Xong đời, Trình Lịch lại bị bắt rồi!

Cô quen biết Trình Lịch nhiều năm như vậy, biết Trình Lịch sẽ bị giam vài ngày nếu cậu phạm lỗi. Xưa nay cô không bao giờ dám đến Dư gia, càng chưa từng chào hỏi trực tiếp cậu nhỏ của Trình Lịch, cô thậm chí còn sợ cậu nhỏ hơn Trình Lịch.

Nhiệm vụ đi sứ lần thứ nhất của Trình Lịch, bị vùi dập giữa chợ.

"..."

Tê Diệu ngồi ở trên giường suy nghĩ một chút, liền không khỏi lo lắng. Cô chợt nghĩ, lấy tính cách tính toán chi ly của cha Sở, nhất định sẽ không để đối phương chạy xa. Mà biện pháp ngăn cản không cho đối phương đi đâu là——

Sở Du Du rời khỏi Sở gia, cả người nhẹ nhõm hẳn.

Cho dù là cha Sở mưu mô, hay là Sở Giảo Giảo không nhìn ra được cảm xúc, đều khiến nàng ta mệt mỏi chống đỡ, mỗi lần nói chuyện với bọn họ đều phải dùng tới trăm triệu tế bào não, điều này khiến nàng ta vô cùng chán ghét, đổ hết lên đầu Sở gia.

Nàng ta đếm tiền trong tài khoản, ngồi taxi quyết định tìm khách sạn nghỉ lại một đêm, sau đó mua vé máy bay đi chơi một chuyến, rồi cân nhắc mua phòng ở thành phố nào.

Người tài xế dừng xe, nói: "Chào ngài, đã đến khách sạn."

Sở Du Du bước vào sảnh khách sạn, nàng ta đặt phòng tổng thống sang trọng nhất cùng dịch vụ spa chính là muốn trải nghiệm cuộc sống của người giàu. Chứng minh thư và thẻ ngân hàng màu bạc được lễ tân cầm lên, không lâu sau, lễ tân xin lỗi, nói: "Quý cô này, cô còn thẻ nào khác không? Tôi không thể quét tấm thẻ này."

Sở Du Du lắp bắp kinh hãi: "Làm sao lại như vậy được chứ?"

Nàng ta lấy ra hai tấm thẻ nữa, đưa cho đối phương, chỉ thấy lễ tân cầm thẻ quẹt một chút, vẫn lắc đầu: "Không được rồi. Ngại quá."

Sở Du Du cầm điện thoại di động lên, thấy tin nhắn thông báo khoản khấu trừ không thành công.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Nàng ta vội vàng dò hỏi thì phát hiện tất cả các thẻ ngân hàng của mình đều bị đóng băng, một xu cũng không dùng được.

Sở Du Du hoảng sợ, thấy ánh mắt nhân viên quầy lễ tân càng lúc càng không thích hợp, nàng ta lướt qua từng số liên hệ, không tìm ra ai có thể tín nhiệm được. Sở Du Du khẽ cắn môi, vẫn bấm vào hộp thoại gửi tin nhắn.

"Tê Diệu, em có thể cho chị mượn ít tiền được không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tê Diệu: Đột nhiên trở mình biến thành địa chủ (vắt chân)

[Hết chương 9]

CHÚ THÍCH

[1]: 2 nhân vậy trong phim Love Amongst War: Phim kể lại quá trình lưu lạc dân gian thái tử Tiết Bình Quý cùng tam tiểu thư của Tướng quốc Vương Bảo Xuyến. Họ cùng trải qua đau khổ, cường quyền và sự bần cùng để tận hưởng hạnh phúc lứa đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top