Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Kể từ hôm đó, ngày nào Bạch Triết Phong cũng về vào khoảng thời gian đó, tận tay đút cơm cho Hân Nghiên ăn. Sau đó lên thư phòng làm việc, tới khuya mới quay trở lại Vĩnh Hi.

Mỗi tối cũng đều tận lực thưởng thức bữa ăn của mình ở trên giường, nhưng chưa khi nào hắn đi quá giới hạn, những lần không kiềm được thì đều nhả nàng ra, rồi đi vào bên trong nhà tắm.

Lạc Hân Nghiên cũng không có thời gian quản nhiều như vậy, nàng nghĩ rằng nếu hắn thật sự ăn nàng thì chắc chắn nàng sẽ chết đi sống lại mất thôi. Lời nói đầy ẩn ý của Tiêu Minh Khoan ngày hôm đó, nàng đã hiểu ra được một phần rằng Bạch Triết Phong có lẽ không phải là người bình thường, nhưng dù có cố gặng hỏi lại, quản gia họ Tiêu cũng đều đánh trống lảng sang chuyện khác.

Hân Nghiên nằm trên giường, cả người bị rút hết năng lượng, ánh mắt nhìn vào nhà tắm phía bên kia vẫn có tiếng nước chảy thật lâu.

Nàng ngồi dậy, đi ra ban công, gần đây thời tiết lại lạnh hơn một chút, đang là giữa thu. Những cơn gió mơn trớn trên làn da sáng bần bật dưới ánh trăng, thổi cho mái tóc đen bóng khẽ bay bay.

Thực sự rất yên bình, từ ngày về đây, Lạc Hân Nghiên chưa từng phải chịu những trận mắng mỏ, đay nghiến từ bà cả Lạc. Không phải ăn cơm một mình, cũng chẳng cần làm việc quá nhiều.

Cuộc hôn nhân này, giống như là một sự trao đổi, nàng cho hắn hút nguyên khí, hắn cho nàng sự đầy đủ.

Đúng vậy, nàng chỉ cần sự an toàn mà thôi. Nghĩ lại những đêm mùa đông, nàng cùng Tiểu Linh lạnh run ôm nhau ngủ dưới lớp chăn mỏng, khóe mắt lại ươn ướt. Thực ra Lạc gia không thiếu thốn gì, thậm chí còn có thể nói là khá giả. Thế nhưng, bà cả Lạc chẳng bao giờ cho nàng được đầy đủ. Lão gia biết chuyện nhưng cũng làm ngơ. Cứ như vậy, nàng lớn lên với một tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của cả cha lẫn mẹ. Nàng không nhớ lần cuối được cảm nhận sự ấm áp yêu thương là từ khi nào, có lẽ là trước ngày mẹ nàng rời bỏ thế gian này.

Nhưng về Bạch gia thì rất khác, dì Nhân, Mỹ An, Mỹ Bảo rất quan tâm nàng, cũng không có bài xích thân phận con riêng của nàng. Đặc biệt là quản gia Tiêu, anh ta luôn dùng ánh mắt của huynh trưởng mà ân cần đối đãi với nàng.

Thậm chí, cả ngài ấy cũng vậy nữa! Ở Bạch gia gần một tháng, những thứ tình cảm đơn thuần, nhẹ nhàng cứ như vậy mà tràn vào trong tâm hồn héo hon của nàng.

Cửa nhà tắm bật mở, cỗ đàn hương theo đó tràn ra bên ngoài, tư vị rất riêng của Bạch Triết Phong.

Hắn nhìn vào bóng lưng nhỏ nhắn đứng bên ban công, chiếc váy ngủ mỏng manh khẽ lay theo làn gió.

"Mau vào trong đi, muốn bị cảm hay sao mà đứng ngoài đó?" Bạch Triết Phong lạnh nhạt nói ra. Dường như mang theo ý không hài lòng.

"À dạ!" Lạc Hân Nghiên khẽ dụi khóe mắt ươn ướt. Sau đó mới quay vào nhà.

Dưới ánh sáng màu vàng nhạt từ chiếc đèn trần tinh xảo, Bạch Triết Phong thấy rõ ràng khóe mắt nàng hơi đỏ, chiếc mũi nhỏ cũng thoáng ửng hồng. Cơ thể hắn liền cứng lại, ánh mắt tối càng thêm tối.

"Nàng mau lại đây!" Hắn nói.

Dạo gần đây hắn đã bớt nói chuyện cộc lốc không đầu, không cuối với nàng. Tuy chỉ là thay đổi một chút lúc cần, nhưng Hân Nghiên lại rất dễ dàng nhận ra.

Nàng chậm rãi tới bên giường, ngồi cạnh hắn.

"Là ta làm nàng đau?" Bạch Triết Phong nhìn nàng đăm đăm, ánh mắt có chút dò xét.

Lạc Hân Nghiên ngơ ngác giống như chưa tiếp thu được câu hỏi của hắn, sau khi bình tĩnh xử lý thông tin, mới nhận ra là hắn đang quan tâm nàng sao, tâm trạng xúc động vừa kìm lại lúc nãy lại như muốn trào ra.

"Không có..."

"Vậy tại sao lại khóc?"

"Chỉ là em nhớ lại những chuyện cũ thôi!" Nàng khẽ dụi mắt, sau đó ngước ánh nhìn có phần long lanh nhìn hắn "Liệu em có thể ở Bạch gia mãi không, hay đến khi nào em hết năng lượng đặc biệt thì sẽ phải chuyển đi?"

"Ai nói rằng nàng phải chuyển đi?" Hắn đưa tay vuốt giọt nước mắt đang khẽ lăn dài trên má nàng, nhẹ giọng. "Bà chủ của Bạch gia, tất nhiên phải ở Bạch gia rồi!"

Bàn tay hắn ấm nóng, xoa dịu tâm trạng đang cồn cào của nàng. Hắn thở hắt ra, nói

"Ngoan, đi ngủ đi, ngày mai chúng ta có việc quan trọng!"

"Chúng ta sao?" Lạc Hân Nghiên ngoan ngoãn chui vào trong chăn, nhưng miệng vẫn tò mò hỏi.

"Ừm... Lễ mừng thọ của Trần lão gia!" Hắn ngừng lại một lát "Cái này cũng không miễn cưỡng, nếu nàng không thích có thể ở nhà!"

"Em muốn!" Nàng tất nhiên là thích, lâu rồi không ra ngoài, khó tránh cảm giác bí bách.

✯¸.•'*¨'*•✿ ✿•*'¨*'•.¸✯

Sáng hôm sau.

"Bà chủ, bà chủ!" Tiểu Linh khẽ lay người Lạc Hân Nghiên.

Từ dạo đã quen với công việc ở Bạch gia, mỗi khi ông chủ rời khỏi nhà đi làm, thì Tiểu Linh đều không kiêng dè mà vào tận phòng ngủ dựng Lạc Hân Nghiên dậy.

Mọi ngày, theo lời của quản gia Tiêu, thì việc ăn ngủ nghỉ của bà chủ cứ để bà ấy thật tự nhiên. Cơ bản là do nguyên khí cần thời gian hồi phục, nên Hân Nghiên cần sự thoải mái. Nhưng hôm nay là ngoại lệ! Hôm nay bà chủ cần ra ngoài để tham dự sự kiện nhà họ Trần.

Lạc Hân Nghiên hé mắt, nhìn gương mặt đang vội vã của Tiểu Linh, khó hiểu hỏi

"Hôm nay gọi ta dậy sớm vậy?"

"Đã 8 giờ sáng rồi ạ, với hôm nay sẽ có người đưa bà chủ ra ngoài để chuẩn bị cho sự kiện của Trần gia."

Nàng nghe đến đó liền bật dậy, chạy vào phòng tắm.

Tiểu Linh : "...."

Tại phòng ăn của Vĩnh Hi viện, Tiêu Minh Khoan đã đứng đợi bên cạnh bàn ăn.

"Minh Khoann, hôm nay ai sẽ là người đưa muội ra ngoài thế ?" Lạc Hân Nghiên chạy xuống cầu thang, vẻ mặt hớn hở nhìn dáng người cao cao đang cầm chiếc khăn trắng.

"Từ từ thôi, ngã bây giờ!" Quản gia Tiêu nhíu mày, điệu bộ không đồng tình lắm với sự vội vàng kia. "Lại đây ăn sáng đi!"

Lạc Hân Nghiên ngồi vào bàn, vẫn hướng ánh mắt lấp lánh chờ câu trả lời của Minh Khoan. Hắn thở dài một hơi, sau đó trả lời

"Là thiếu gia nhà họ Thẩm, Thẩm Nhất Thiên."

"Cái gì?" Tay cầm đũa của Lạc Hân Nghiên khựng lại, trước đây nàng có từng nghe qua thanh danh của vị Thẩm thiếu gia ấy. Đó là một chàng trai tài giỏi, gia thế lại giàu có. Hơn nữa, họ Thẩm lại nằm trong tứ đại gia tộc lớn mạnh nhất của đất nước, thế nên anh ta được rất nhiều người theo đuổi, chú ý. "Tại sao lại là người đó?"

"Ủa, vậy muội không biết Thẩm thiếu là bằng hữu từ nhỏ của ông chủ hả? Hai người ấy chơi rất thân với nhau đó! Với cả những người nằm trong vùng đáng tin cậy của ông chủ, gồm cả ta, đều có việc bận vào hôm nay, nên không thể hộ tống muội đi đến trung tâm mua sắm được! Chính vì vậy, bạn thân của ông chủ đã được nhờ để đưa muội đi đó!"

Một gia nhân chạy vào bên trong, thông báo

"Thưa, Thẩm thiếu gia đã tới rồi ạ!"

"Ấy, mới nhắc thôi mà đã đến rồi!" Minh Khoan mỉm cười, nhìn Hân Nghiên "Muội cứ từ từ thưởng thức bữa sáng, ta ra tiếp Thẩm thiếu! Ay da lâu như vậy rồi chưa được gặp mặt, thật nhớ quá đi mà!"

*

Phía ngoài sảnh lớn, Thẩm Nhất Thiên đã yên vị trên chiếc ghê sofa bọc nhung mềm mại, thư thái thưởng thức tách trà do gia nhân đưa lên. Khẽ liếc mắt thấy Tiêu Minh Khoan đang từ bếp đi ra, liền khẽ cười xem như chào hỏi vị bằng hữu đã lâu không nói chuyện.

"Quản gia Tiêu xem ra là thành bảo mẫu cho gia chủ nhà này rồi?"

Tiêu Minh Khoan ngồi xuống ghế, cười lớn

"Không những là bảo mẫu mà còn là thư kí tại gia cho Bạch tổng nữa." Hắn nhấp một ngụm trà, liền hỏi "Thế nào, dạo này khỏe chứ? Đã gặp lại Lorraine chưa?"

Thẩm Nhất Thiên lắc đầu, ý cười nhạt đi vài phần.

"Cậu ta bận lo việc bên Pháp rồi, sự nghiệp to lớn như vậy, không phải nói về là về!"

"Haha, sống rất giống với họ mà cậu ta mang, dòng dõi Vương tộc!"

"Nói chí phải!" Thẩm Nhất Thiên nhìn quanh một vòng, liền hỏi "Cô ấy đâu?"

"Đang dùng bữa bên trong đó!"

"Vậy, cô ấy có thực sự là người mang nguyên khí mà Phong cần?"

Tiêu Minh Khoan gật đầu

"Nhìn dáng vẻ của cậu ấy thì đúng rồi! Nhớ lại những ngày trăng tròn trước đây, cậu ấy khổ sở như thế nào thì biết! Với cả, đó là nữ tử của pháp sư hùng mạnh nhất trong giáo viện, không thể nào lệch được đâu."

Thẩm Nhất Thiên nhớ lại những lần Bạch Triết Phong với đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể nóng rực, năng lượng kinh khủng không được áp chế như muốn đốt cháy mọi thứ mà không khỏi rùng mình. Những lúc như vậy, các pháp sư hệ băng của giáo viện sẽ được điều đến để đè nén thứ năng lượng từ mặt trời khủng khiếp đó. Nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời. Thứ mà hắn ta thực sự cần chính là một người mang nguyên khí của sông nước, hằng ngày truyền năng lượng để giảm đi hỏa khí bên trong. Nếu không có người đó, thì mỗi tháng một lần, hắn sẽ không thể tự kiềm chế được sức mạnh to lớn đó mà cháy hừng hực.

"Hai người đang nói chuyện gì thế?" Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, kèm theo tia thích thú.

Thẩm Nhất Thiên đứng dậy, gật đầu chào

"Chào bà chủ Lạc!"

"Đừng khách khí, cứ gọi tôi là Nghiên!" Nàng cười cười, cũng ngồi xuống ghế đối diện. "Thật ngại quá, để Thẩm thiếu tận tay đưa đi mua sắm như vậy, có phiền phức hay không?"

"Vinh hạnh của tôi, Nghiên đừng ngại!" Hắn cười.

"Cũng muộn rồi, hai người mau đi đi! Tôi còn phải đi làm việc của mình nữa!" Minh Khoan lên tiếng.

✯¸.•'*¨'*•✿ ✿•*'¨*'•.¸✯

Trung tâm thương mại Internity.

Đây là trung tâm của Thẩm gia, với rất nhiều chi nhánh trên toàn quốc, bài trí hiện đại. Cộng thêm bên trong có rất nhiều dịch vụ đắt đỏ, thế nên nơi đây hầu như chỉ dành cho những người có thu nhập cao lui tới mua sắm.

"Đây là trung tâm của gia đình tôi, Nghiên có cần gì thì cứ nói, mọi thứ đều tính vào thẻ của Bạch Triết Phong."

Lạc Hân Nghiên nhìn một vòng trung tâm rộng lớn, đèn thắp sáng trưng, khẽ gật đầu.

"À, lại đây, tôi sẽ đưa Nghiên đi làm tóc trước, y phục sẽ được đưa tới sau!"

Thẩm Nhất Thiên vừa nói vừa đưa nàng đến một cửa hàng cắt tóc rất lớn ở đó, vừa bước chân tới, lập tức có người ra chào đón.

"Xin kính chào Giám đốc, kính chào tiểu thư! Chúng tôi xin hân hạnh được phục vụ!"

Hắn khẽ gật đầu, nói

"Đây là phu nhân nhà họ Bạch, mọi người hãy chăm sóc cho cô ấy thật tốt!"

Nhân viên ở đó tất thảy mở to mắt, dáng vẻ đều là bất ngờ. Một tháng trước, tin đồn Gia chủ nhà họ Bạch thành thân lan truyền khắp cả giới thượng lưu, nhưng chưa một ai được chiêm ngưỡng dáng vẻ của bà chủ Bạch. Ngày hôm nay, lại được Giám đốc Thẩm tận tay đưa đến đây, đúng là ý trời.

Quả thực phu nhân nhà họ rất đẹp, vẻ đẹp mềm mại, dịu dàng như nước, nhìn vào cảm giác rất muốn bao bọc. Thế nhưng, ánh mắt long lạnh lại đầy vẻ kiên cường, không dễ bắt nạt.

"À, Nghiên này!" Thẩm Nhất Thiên có chút khó nói.

Lạc Hân Nghiên lúc này đã an vị trên ghế, chuẩn bị lắng nghe nhân viên tư vấn về tạo hình tối nay.

"Sao thế?"

"Tôi có việc phải lên trên tầng 2 một chút, Nghiên cứ ngồi đây làm nhé, lát nữa tôi sẽ quay lại!"

Nói rồi liền lập tức đeo khẩu trang kín mít, bước vội lên thang máy.

Trong lòng hắn không khỏi bồn chồn vì tiệm bánh ngọt lầu 2 hôm nay đang bày bán loại bánh hắn thích. Nếu không nhanh lên thì sẽ hết mất.

Hân Nghiên nhíu mày khó hiểu nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng như ăn cắp của Thẩm Nhất Thiên. Nhưng ngay sau đó liền ngó sang nhân viên đứng gần để lắng nghe tư vấn tạo hình.

*

Khi nhân viên đang tạo kiểu tóc cho Hân Nghiên, thì bên trong tiệm có tiếng rì rầm to nhỏ, đại khái là bàn tán về một người nào đó.

"Ôi, đẹp trai quá, chị nhìn xem!"

"Đúng thật, trông giống người ngoại quốc quá!"

"Ơ hình như anh ấy đang nhìn về bên này, có phải thế không?"

"Đúng đúng, đang đi tới đây sao?"

Nhân viên thấy có người đang bước vào tiệm, liền lập tức chạy ra

"Kính chào quý khách, rất hân hạnh được phục vụ!" Nói rồi không khỏi lén nhìn người nọ một cái.

Người đó có mái tóc nâu nhàn nhạt, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời như phát ra tia nắng, sống mũi cao thẳng tắp, lại thêm chiều cao khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Cả người bận một bộ âu phục trắng tinh tô thêm sự tinh khiết cho dáng vẻ tiên tử của anh ta.

Không đáp lại lời của mấy nhân viên, anh bước thẳng đến bên chỗ của Hân Nghiên, khẽ gọi.

"Nghiên nhi!"

Lạc Hân Nghiên sững người, ánh mắt nhìn trân trân vào hình ảnh cao lớn phản chiếu trong gương. Nếu nàng đang không làm tóc, nhất định sẽ nhảy lên.

"Hiên Viên Tư Dạ! Là anh sao???"

"Là anh!" Anh nhẹ nhàng đáp lại, nụ cười ấm áp tựa như nắng xuân. "Em cứ bình tĩnh, anh chờ em!"

Nàng bồn chồn nhìn gương mặt mang điển trai có hòa một vài nét phương Tây đang an yên ngồi ở ghế chờ.

Đáy mắt màu hổ phách tĩnh lặng chăm chú dõi theo nàng, mang theo ý yêu thương nồng đậm.

Phải rồi, Hiên Viên Tư Dạ chính là học trò cưng của mẹ nàng, anh được mẹ dẫn dắt từng ngày, chau truốt từng tí một, để đến hôm nay, anh trở thành một Đại hiền giả có quyền lực tối thượng trong Giáo viện. Hay nói cách khác, Hiên Viên Tư Dạ chính là người dẫn dắt sự phát triển của những pháp sư trên toàn quốc.

Ngày cuối cùng anh gặp nàng, là thời điểm trước khi anh nhậm chức Đại hiền giả, danh tiếng của anh đi xa vạn dặm, nhưng không phải ai cũng được biết ngoại hình của anh. Thật sự mà nói, Tư Dạ quá trẻ để có thể sở hữu khối kiến thức khổng lồ. Cũng giống như Bạch Triết Phong, lãnh đạo cả một tập đoàn lớn ở độ tuổi 25.

"Thưa Bạch phu nhân, đã xong rồi ạ!"

Nàng gật đầu, nhắn lại với nhân viên

"Phiền cô nói lại với Thẩm tổng rằng tôi có chuyện phải đi, bảo rằng anh ấy không phải lo cho tôi, nhất định tôi sẽ đến Trần gia đúng giờ!"

Nói rồi liền tiến lại chỗ Hiên Viên Tư Dạ, anh đã đứng chờ sẵn, ý cười luôn hiện hữu nơi khóe môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top