Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Bản khế ước nhanh chóng được gửi đến Giáo viện trong ngày hôm sau, và thường thì sẽ mất từ một tuần đến nửa tháng để có giấy mời vào học.

Hôm nay, Lạc Hân Nghiên mặc một chiếc váy màu trắng dài đến bắp đùi, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lụa mỏng, mái tóc dài được vấn gọn gàng sau gáy, vài sợi rủ xuống gương mặt mỹ lệ, tô thêm vẻ yêu kiều.

Bên trong chòi nghỉ ở giữa hồ, nén trầm hương nhả khỏi lơ lửng giữa không trung, bình hoa thạch thảo mang sắc tím biếc đầy thơ mộng được cắm tỉ mỉ trên bàn lớn.

Lạc Hân Nghiên chăm chú đọc qua sổ sách do Tiêu Minh Khoan ghi chép, dạo gần đây, nàng thường dùng thời gian rảnh rỗi của mình để xử lý một số công việc trong nhà. Những khoản chi cần thiết, tiền lương, tiền thưởng cho gia nhân,... Mấy thứ này, nàng đều được quản gia Tiêu tận tình chỉ điểm.

Tiêu Minh Khoan bê một chồng sách cao ngất tới, đặt trên bàn, theo sau là Tiểu Linh đang bưng trà tới.

Tất cả đều diễn ra trong im lặng, dường như không ai nỡ phá vỡ sự tập trung của bà chủ Bạch.

Lạc Hân Nghiên đặt bút xuống, nhìn sang Tiêu Minh Khoan vừa tới, hỏi

"Huynh tìm được rồi ư?"

"Ừm, đây đều là những đầu sách mà muội cần phải có khi theo học tại Giáo viện."

Nàng giao lại sổ sách cho Tiêu Minh Khoan

"Mấy khoản chi muội đã ghi xong rồi, huynh xem qua xem đã được chưa?" Sau đó đưa tay lấy một quyển sách. " 'Ma pháp đại cương' , quyển này hình như là muội từng đọc qua hồi còn ở Lạc gia."

"Đây là một trong những quyển sách huynh thấy khó hiểu nhất đấy, dù là sách Đại cương, nhưng nội dung lại không hề tổng quan."

"Huynh từng học ở đó à?"

"Đúng vậy, cả ta, Thẩm Nhất Thiên và lão Bạch đều từng học ở đó, chúng ta là đồng môn." Tiêu Minh Khoan dừng một chút để hồi tưởng lại. " Ngoài ba bọn ta ra thì còn hai người nữa cùng nhóm cũng chơi rất thân với nhau. Nhưng họ đều đã ra nước ngoài tiếp tục học tập rồi!"

"Vậy ngày đó huynh có gặp Tư Dạ không?"

"Không hề, ta chỉ nghe đến danh tiếng của anh ta thôi, là học trò đầu tiên và duy nhất của Pháp sư tối thượng. Hình như anh ta còn giỏi tới nỗi tốt nghiệp sớm tận 2 năm."

"Muội có đọc trong Cam kết là sau khi tốt nghiệp thì còn phải làm cho những chi nhánh của Giáo viện thêm 1 năm nữa, vậy bọn huynh làm ở nhánh nào?"

"Chúng ta không theo học chính quy, chỉ đơn giản là tham gia để củng cố pháp lực thôi. Bởi vì gia tộc đã dạy dỗ từ bé rồi, nên không cần theo chính quy để phát triển nữa. Hay hiểu rõ hơn, thì bọn ta đã có sẵn trường phái ma thuật hắc ám trong huyết quản, không cần tìm đến giáo viện để định hướng. Và hầu hết những người thuộc tầng lớp quý tộc, thượng lưu, thì chỉ tham gia Giáo viện để củng cố năng lực ma pháp hoặc trau dồi tri thức, chứ không như những người bình thường, đến Giáo viện để tìm ra trường phái năng lực." Minh Khoan nhấp một ngụm trà, thở ra. "Những người học chính quy như vậy, tùy vào năng lực, thì phải mất đến 6-7 năm tích lũy kiến thức để tốt nghiệp, sau đó, lại với 1 năm làm việc cho chi nhánh của Giáo viện nữa, mới có thể tự do chọn nghề nghiệp cho mình. Nếu đã theo học, thì tuyệt đối không được thôi học giữa chừng, phải theo đến khi nào tốt nghiệp mới thôi. Hơn nữa, việc nhiều học viên phát điên hay trầm cảm trước áp lực ở đó là vô cùng bình thường. Vậy nên, muội hãy chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, nếu không ra được trường, Bạch gia nhất định sẽ đút lót cho muội."

Tiêu Minh Khoan nói xong còn kèm theo một cái nháy mắt đầy hứa hẹn.

"Nhưng mà ta nghĩ, Hiên Viên Tư Dạ sẽ không để muội bị tụt lại phía sau đâu, nhưng khi muội vào trường đó, chắc chắn ai ai cũng biết muội là con gái duy nhất của Pháp sư tối thượng, có khi như vậy lại khó khăn hơn một chút."

Lạc Hân Nghiên gật đầu, thân phận càng đặc biệt, thì lại càng bị chú ý nhiều hơn, bị kì vọng nhiều hơn. Đặc biệt, cái bóng của mẹ nàng quá lớn, thật sự rất khó khăn để có thể vượt qua. Hơn nữa, danh xưng 'Con dâu họ Bạch' không phải để trưng. Kể cả mẹ chồng của Hân Nghiên cũng là một người phụ nữ vô cùng xuất chúng, tài giỏi, gia tộc của bà ấy cũng thuộc tầng lớp quý tộc cao quý.

Nói đúng hơn thì từ trước tới nay, Bạch gia rất khắt khe trong việc lựa chọn con dâu, ai cũng đều môn đăng hậu đối, hoặc sở hữu năng lực ma pháp đặc biệt như Lạc Hân Nghiên. Kì lạ ở một chỗ, từ trước tới giờ, con cả của Bạch gia đều là nam nhân, nhưng đến đời Bạch Triết Phong thì lại có trưởng nữ.

Nhắc tới trưởng nữ, thì mới nhớ ra, hôm nay là ngày chị ấy quay trở lại Bạch gia sau một thời gian dài đi công chuyện.

Bạch Thanh Di, học thức uyên thâm, ngoại hình kiều diễm, tính cách phóng khoáng. Đó là tất cả những gì Tiêu Minh Khoan miêu tả cho Lạc Hân Nghiên.

Cùng lúc đó, một gia nhân tiến đến,

"Bà chủ, quản gia, tiểu thư đã về rồi ạ!"

Tiêu Minh Khoan nhìn Lạc Hân Nghiên rồi gật đầu như xác nhận. Bạch Thanh Di đã quay trở về sau một thời gian dài làm việc ở Anh.

Một chiếc xe thể thao màu trắng sang trọng lái vào khuôn viên Bạch gia, nữ nhân dáng người cao ráo, dường như tập luyện thể thao rất đều đặn.

Mái tóc nhuộm bạch kim dài đến chấm vai, áo sơ mi trắng kết hợp cùng quần âu và giày cao gót đen. Gam màu đen trắng tối giản nhưng vô cùng thanh lịch. Khí chất cao ngạo, lạnh lùng lại sang trọng, vô cùng giống với vị em trai của mình.

"Tiểu thư đã về rồi ạ!" Gia nhân trong nhà đều đứng ở đây để chào vị tiểu thư của mình.

"Chị dâu!" Lạc Hân Nghiên khẽ cúi đầu.

Bạch Thanh Di kéo chiếc kính râm gài lên tóc, nhướn mày quan sát xung quanh, sau đó dừng lại ở thân ảnh nhỏ bé, mảnh khảnh đứng cạnh Tiêu Minh Khoan

"Ồ, thằng nhóc đó khó ưa đó mà lại có một cô vợ xinh xắn như vậy sao?" Vừa nói, cô vừa tiến lại gần Hân Nghiên.

Thanh Di cao hơn Hân Nghiên nửa cái đầu, lại thêm khí chất áp đảo người đối diện, khiến Hân Nghiên cảm thấy mình như bé đi vài phần. Đưa tay nhéo má nàng một cái, tiểu thư họ Bạch thốt lên

"Tại sao lại gầy như vậy?" Sau đó quắc mắt nhìn Tiêu Minh Khoan. " Có phải thằng nhóc chết tiệt kia ức hiếp em không? Hay là tên quản gia này không chăm sóc cẩn thận???"

Lạc Hân Nghiên vội giải thích

"Không phải do bọn họ đâu, là do em không hấp thụ được chất thôi, chứ hàng ngày Ngài ấy đều tự bón cho em ăn mà... Với cả đồ ăn cũng rất hợp khẩu vị!"

Bạch Thanh Di nhíu mày

"Em nói ai là Ngài cơ? Với cả tất nhiên là thức ăn phải hợp với em rồi, nếu không ta lập tức sa thải mấy người làm bếp, mỗi cái việc nấu ăn thôi cũng không xong."

Tiêu Minh Khoan bĩu môi nhìn Thanh Di, dường như muốn nói rằng, có giỏi thì tự mình vào bếp nấu xem có dễ không.

Bạch Thanh Di lại nhìn qua Hân Nghiên một lượt nữa, trừ việc dáng người có hơi mảnh khảnh một chút thì tổng thể rất diễm lệ. Gương mặt thanh tú, làn da trắng muốt, lại thêm môi đỏ hồng căng mọng. Thôi cũng coi là được chăm sóc kĩ càng.

"Ta sẽ tìm tới nói chuyện với em sau, bây giờ ta trở về phòng đã." Sau đó quay lưng rời đi.

*

Trở lại chòi nhỏ ở giữa hồ, Lạc Hân Nghiên lại tiếp tục công việc nghiên cứu sách của mình, còn Tiêu Minh Khoan thì tính toán khoản chi tháng.

Không khí im lặng bao trùm, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thoảng qua tán lá cây kêu xào xạc, một chiếc lá rẻ quạt màu vàng rơi xuống trang sách của Hân Nghiên, nàng ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh.

"Giữa thu rồi, nhưng không khí có vẻ chẳng lạnh mấy nhỉ?"

"Ừm, mấy nữa trời mà lạnh thì muội đừng hòng ra được đây! Nơi này ở giữa hồ, đón rât nhiều gió lớn đấy." Tiêu Minh Khoan đứng dậy, dọn dẹp giấy tờ của mình "Ta đi xem bữa trưa, muội làm một chút nữa rồi nghỉ ngơi đi đấy!"

Hân Nghiên gật đầu.

Cùng lúc đó, Bạch Thanh Di cũng đi tới, cô đã thay ra một bộ đầm lụa dáng xuông, màu nhung đen phối tay ren. Mái tóc bạch kim được buộc gọn sau gáy, tổng thể toát lên sự thoải mái nhưng cũng không kém phần sang trọng.

Thanh Di ngồi xuống cạnh Hân Nghiên. Rất nhanh, thứ trà cô yêu thích được phục vụ.

"Ta nghe nói, em chuẩn bị theo học tại giáo viện?"

"Vâng ạ! Cái này là Ngài ấy phân phó như vậy ạ." Lạc Hân Nghiên cười cười, lại có chút hơi ngượng ngùng trước người chị dâu này. "Thế chị đã từng học ở đó chưa ạ?"

"Mọi thế hệ của các gia tộc thượng lưu đều bắt buộc phải theo học ở đây, như là một cách để củng cố địa vị của mình."

"Vậy ma pháp của chị cũng là pháp thuật đen tối à?" 

"Đúng vậy, chúng ta được kế thừa từ tổ tiên, nói thẳng ra thì là quỷ dạ xoa."

"Quỷ dạ xoa sao?" Nàng ồ lên kinh ngạc.

Theo truyền thuyết từ xa xưa, dạ xoa là loài quỷ có pháp lực rất cao, còn là bộ tộc xuất hiện từ hàng ngàn năm về trước, từng thống trị giới yêu ma mấy trăm năm, khiến cho vạn vật phải cúi mình, sẵn sàng phục tùng.

Nhưng bộ tộc đó ngày càng ít hậu nhân, nên dần dần rút khỏi giới Hoàng tộc, không còn thống trị giới yêu ma nữa.

Vài trăm năm sau đó, con người, pháp sư và yêu ma dần kí hiệp ước với nhau, sống một cuộc sống hòa bình, yên ổn.

Tuy không còn thuộc dòng dõi Hoàng gia nữa, nhưng Gia tộc mang dòng máu dạ xoa vẫn được coi là đại quý tộc, tầng lớp thượng lưu, vẫn mang trong mình sức mạnh không ai có thể chống lại.

"Chẳng nhẽ em không biết điều này sao?"

Lạc Hân Nghiên lắc đầu.

"Từ ngày về đây, em chưa được ai kể cho nghe điều này. Tuy em không hiểu tại sao, hằng đêm, ngài ấy cần hút năng lượng của em, nhưng cũng có thể đoán ra được phần nào lý do đằng sau."

"Vậy em đoán được cái gì?"

"Đại khái là Ngài ấy không phải người thường, dường như không phải pháp sư, mà là mang trong mình dòng máu quỷ tộc. Ban đầu em còn nghĩ rằng Ngài ấy bị yểm một loại bùa nào đó, hoặc bị nguyền rủa nên mới cần phải hút sinh khí để có thể kìm lại lời nguyền đó."

Bạch Thanh Di ngỡ ngàng, dường như là khựng lại, mắt đăm đăm nhìn Hân Nghiên. Sao có thể nhìn ra được tường tận như thế? Chỉ trong một thời gian như vậy ư?

"Nếu đoán được nhiều thế, thì em chắc chắn cần phải theo học tại Giáo viện rồi, bởi vì, không ai có thể nhìn qua được kết giới bao trùm bí mật nhà họ Bạch đâu."

Lạc Hân Nghiên trầm ngâm không đáp, vậy là nàng đã đoán đúng rồi sao? Ngài ấy, thật sự không phải là người bình thường, hơn nữa còn thuộc tộc Dạ xoa. Vậy ra, mẹ nàng tính toán kĩ như vậy sao? Chỉ tộc Dạ xoa mới có thể bảo toàn tính mạng cho nàng, chỉ tộc Dạ xoa mới không ai dám động vào.

*

Tối hôm đó, mọi người cùng ngồi ở bàn ăn.

"Ấy, tại sao vị đệ đệ của ta lại về sớm như vậy? Có phải là nhớ ta quá nên về để gặp mặt không?" Haiz, ta còn ở Bạch gia dài dài mà!"

"Ảo tưởng!" Bạch Triết Phong lạnh lùng nhìn Thanh Di, nhả ra hai chữ lạnh tanh.

"Thực ra từ ngày bà chủ về đây thì ông chủ đã luôn về sớm rồi thưa tiểu thư, người không nên quá tự tin vào bản thân như thế đâu ạ!" Tiêu Minh Khoan cười cười.

"Mấy người... đúng là không biết nể nang ai!" Thanh Di bực bội nhìn

Lạc Hân Nghiên cười cười, không khí thật sự rất vui vẻ, mang lại cảm giác gia đình vô cùng, chính là thứ mà khi còn ở Bạch gia, nàng không bao giờ cảm nhận được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top