Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Một tuần sau khi bản khế ước được gửi đi.

*

Không khí càng lúc càng lạnh hơn, Lạc Hân Nghiên khoác cardigan trắng mỏng bên ngoài, kết hợp cùng chiếc váy xanh nước biển dài qua đầu gối. Tổng thể trong sáng lại thanh lịch.

Hôm nay, nàng dùng bữa sáng tại Vĩnh Hi viện, còn Bạch Triết Phong đã đến công ty từ sớm.

"Muội có vẻ rất háo hức?" Tiêu Minh Khoan đẩy ly sữa đến trước mặt Hân Nghiên, cười cười nhìn nàng.

Hân Nghiên gật đầu

"Giáo viện nổi tiếng như vậy, tất nhiên muội rất mong chờ rồi!" nàng hết nhìn đồng hồ lại nhìn ra ngoài cửa.

"Vội vàng làm gì chứ? Còn lâu Thanh Di mới tập thể dục xong."

"Dáng chị ấy đẹp thật đấy, từ trước đến giờ đều chăm chỉ vậy hả?"

"Ừ, thói quen từ bé của hai chị em họ luôn, nhưng mấy năm gần đây, ông chủ quá bận rộn với công việc, chẳng còn thời gian để chăm sóc bản thân nữa rồi." Minh Khoan thở dài, lắc đầu. "Từ ngày lên tiếp quản công ty, ta rất ít khi thấy ông chủ để tâm đến những chuyện ngoài lề, mấy việc trong Bạch gia, nếu không phải là ta, thì sẽ là tiểu thư Di quản."

"Ngài ấy làm việc chẳng biết mỏi. Em đôi khi cũng chỉ muốn được giúp đỡ gì đó cho Bạch gia..."

"Thực ra muội gả về Bạch gia, đã là một sự đóng góp rất to lớn rồi!"

Lạc Hân Nghiên im lặng, quả đúng là như vậy, lời nguyền cho gia chủ nhà này, chính là lý do tiên quyết và quan trọng nhất để nàng có thể được gả về Bạch gia.

Giống như một cuộc trao đổi cao cấp!

"Chờ ta có lâu không?" Bạch Thanh Di từ cửa đi vào, cười cười nhìn hai người đang ngồi ở bàn ăn.

Lạc Hân Nghiên lắc đầu

"Em cũng chưa dùng bữa xong!"

Thanh Di ngồi xuống cạnh Hân Nghiên, lập tức có người phục vụ đồ ăn.

"Em ăn nhiều vào, gầy như vậy, khi nào cha mẹ về, kiểu gì tất cả mọi người đều bị trách cho coi! Với cả, nếu quá yếu thì sẽ bị thằng nhóc kia bắt nạt đó!"

Minh Khoan gật gù đồng tình:

"Chẳng hiểu sao, luôn ăn đầy đủ mà chất cứ đi đâu hết!"

"Còn không phải tại cậu lơ là sao?"

"Lơ là? Tiểu thư mới về nhà, không biết gì tốt nhất đừng phán xét!"

"Cái tên quản gia chết tiệt này, cậu ăn nói với chủ nhân của mình như vậy đó hả???"

"Đúng rồi đó, tiểu thư làm gì được tôi!?"

Lạc Hân Nghiên vội xua tay:

"Thôi mà, hai người đừng cãi nhau nữa!"

"Được thôi, nể tình tiểu Nghiên đó!" Bạch Thanh Di trừng mắt nhìn Minh Khoan.

"Nể bà chủ, ta sẽ không chấp tiểu thư nữa!"

"Minh Khoaannn!!" Hân Nghiên nói lớn đè đi tiếng quản gia, cái người này, còn cố tình đổ dầu vào lửa nữa.

***

Sau khi dùng bữa xong, Bạch Thanh Di đưa Lạc Hân Nghiên tới Giáo viện bằng xe riêng của mình. Loại xe ô tô thể thao, kiểu dáng sang trọng, rất phù hợp với phong cách của cô ấy.

"Khá là may khi thời điểm em nộp đơn thì Giáo viện vừa bắt đầu chương trình học mới được vài tuần. Vả lại, nhờ được Hiên Viên Tư Dạ, cũng là một cách khiến đơn của em được duyệt nhanh hơn."

"Hi vọng em có thể theo kịp mọi người ở đó!"

"Cái thằng nhóc đó tính toán cũng quá là kĩ lưỡng rồi!....Chị tin là em sẽ làm được thôi, con gái của Pháp sư tối thượng, chắc chắn phải có năng lực rồi!"

"Haiz... tuy nói như vậy, nhưng em cũng chẳng học được gì nhiều từ mẹ cả, còn thua bà ấy rất nhiều." Lạc Hân Nghiên thở dài.

Bạch Thanh Di khẽ liếc qua Hân Nghiên, suy nghĩ trên phương diện của một Đại pháp sư quyền lực, quả thật bà ấy không muốn cho cô bé theo con đường của mẹ cũng đúng. Là một Pháp sư nổi tiếng, bên trong có rất nhiều mặt tối, có rất nhiều thứ cần phải đối diện, đề phòng. Hay nói đúng hơn là sự nguy hiểm đến từ giới Quỷ. Những yêu vật rất khao khát sức mạnh của các Thánh pháp sư, vừa là để nâng cao ma lực, vừa là để khẳng định vị thế của chúng trên lục địa.

Chẳng phải tự nhiên mà Pháp sư tối thượng lại trở về ở ẩn, rồi đồng ý gả con gái duy nhất cho Dạ xoa, tất cả đều có lý do đằng sau.

Đi ra ngoại thành, nơi những ruộng lúa vừa gặt, rơm vàng được chất thành những đống cao, đàn bò nâu óng ẩn hiện trong màu xanh mướt của cỏ cây.

Lạc Hân Nghiên hạ cửa kính xuống, từng cơn gió thu tràn vào, mang theo thứ hương ngai ngái của đất ẩm, trộn lẫn cái thanh thanh của rơm rạ. Vài gợn mây trắng mềm lười nhác đong đưa trên nền trời xanh biếc.

Nàng nhắm mắt, hít căng lồng ngực thứ không khí trong lành hiếm hoi, mà chỉ ngoại thành mới có.

Đi thêm một đoạn nữa, Giáo viện dần dần hiện ra trên dải núi cao.

"Nghiên, chúng ta sắp đến rồi." Bạch Thanh Di khẽ gọi, kéo hồn Hân Nghiên trở lại.

Nàng nheo mắt nhìn, trầm trồ.

"Lớn quá!"

"Haha... vào trong thì còn nhiều thứ để em ngạc nhiên đó!" Thanh Di nháy mắt với nàng. "Nhưng trước hết chúng ta phải diện kiến vị Đại hiền giả nổi tiếng toàn đại lục đã! Trước đây, chưa từng có học viên nào được tận tay Ngài ấy đón tiếp như em đâu! Ây da, nói đến đây chính ta cũng rất là hồi hộp!"

Đến cổng Giáo viện, do chưa có thẻ học viên, nên Lạc Hân Nghiên đã dùng giấy mời do Hiên Viên Tư Dạ gửi đến để vào trong.

Từ hầm để xe cho tới phòng học, mọi thứ đều toát lên sự trang nghiêm, huyền bí.

Lạc Hân Nghiên cùng Bạch Thanh Di đi vào trong sảnh lớn, sự xa hoa lộng lẫy khiến cho những người mới tới cảm thấy choáng ngợp.

Nơi đây được bày trí theo phong cách Châu Âu cổ điển với tông màu chủ đạo là xanh dương và trắng, nhìn từ xa, Giáo viện giống như một chú chim lớn hòa mình vào cây cỏ của núi rừng.

Giữa khuôn viên là đài phun nước lớn, bên trên có bức tượng của Đại pháp sư hùng mạnh nhất lịch sử - vị Đại hiền giả đầu tiên sáng lập ra Giáo viện.

"Xin chào, Nhị vị tiểu thư!" Trợ lý của Đại hiền giả đã tự tìm đến từ bao giờ, anh ta lên tiếng gọi " Mời đi lối này!"

Lạc Hân Nghiên khẽ gật đầu cúi chào:

"Xin lỗi, đã khiến anh phải chờ lâu!"

"Không có gì, tôi cũng vừa mới tới."

Hai người đi theo vị trợ lý kia, phòng làm việc của Đại hiền giả nằm ở tầng cao nhất thuộc tòa nhà trung tâm của Giáo viện. Nơi đây chỉ có những người nắm giữ chức vị lớn, hoặc những học trưởng đại diện lui tới.

Cộc cộc cộc- "Đại hiền giả, là tôi, Bạch phu nhân đã tới rồi ạ!"

"Vào đi!" Một giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng vọng ra.

Cửa lớn tự động bật mở, bên trong rộng rãi vô cùng, phía trái căn phòng là một tủ sách cao chạm đến trần nhà, phía phải có tấm kính trong suốt có thể bao quát được toàn bộ khuôn viên của Giáo viện.

Nơi đây cũng được bày trí theo phong cách Âu cổ, thảm trải sàn là loại thảm Ba tư cao cấp, thêu họa tiết cầu kì với hai gam màu đen trắng. Phía sau bàn làm việc có biểu tượng của Giáo viện là chim đại bàng ngậm một quả cầu nửa tối nửa sáng, đại diện cho hai học phái chính - Lumiere và Tenebres.

Hiên Viên Tư Dạ hướng mặt về phía tấm kính lớn, khi ba người bước vào, thì lập tức quay lại, nở một nụ cười như phát sáng.

"Hai vị tiểu thư đi lại vất vả rồi!"

Bạch Thanh Di lắc đầu:

"Coi như là đi giải khuây thôi, Đại hiền giả khách khí rồi!"

Tư Dạ bước tới gần, nhẹ giọng:

"Mời ngồi!"

Gần với tấm kính lớn ấy, có một bàn tiếp khách, bên trên là bình hoa oải hương tím tỏa hương ngòn ngọt.

Vị trợ lý đeo kính dày cộp - Lý Minh nhanh chóng bày lên ba tách trà nóng.

"Chắc hẳn hai người đã biết lý do mà tôi gửi giấy mời!"

Lạc Hân Nghiên khẽ gật đầu, coi như xác nhận.

"Thứ nhất, việc để Nghiên nhi theo học tại đây, tôi đã sắp xếp chu toàn. Vài ngày nữa, đồng phục sẽ được gửi đến Bạch gia. Bên cạnh đó, tôi muốn Nghiên nhi làm quen với môi trường ở đây trước khi tới học." Tư Dạ khẽ nhấp một ngụm trà, tiếp tục "Thứ hai tuần sau, em sẽ chính thức trở thành một học viên của Học phái Lumiere. "

"Em cảm ơn rất nhiều!" Lạc Hân Nghiên nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh như chứa một dải ngân hà bên trong.

Hiên Viên Tư Dạ cười đáp lại, khẽ nói.

"Em phải cảm ơn vị phu quân của em mới đúng, những việc này, đều do một tay ngài ấy lo liệu chu toàn!"

Hân Nghiên gật đầu, trên mặt vẫn không giấu được nét vui mừng.

*

Hiên Viên Tư Dạ nhìn xuống hai nữ nhân đang bách bộ trong khuôn viên, tay khẽ đong đưa ly rượu Tequila mới được thay thế tách trà sen khi nãy.

Thứ rượu thơm nồng mùi gỗ, chất lỏng màu vàng nhàn nhạt khẽ sóng sánh theo từng nhịp đưa của người cầm ly. Tư Dạ nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận vị hăng cay tràn vào khoang miệng, anh hờ hững hướng đôi mắt màu hổ phách, nhìn chăm chăm vô định xuống bên dưới, nơi bóng dáng quen thuộc khuất dần sau bóng cây cổ thụ.

Khẽ hít một hơi dài, Tư Dạ lại tiếp tục nhắm hờ mắt. Yên lặng hồi lâu.

Lý Minh cũng không dám thở mạnh, chỉ trầm ngâm nhìn ra bên ngoài trời. Bây giờ, các học giả ở hai Học phái Lumiere và Tenebres đều đã biết đến sự xuất hiện của vị cô nương đó. Bọn họ không ai là không biết đến việc: Pháp sư tối thượng vì có con mà rút khỏi Giáo viện, cắt đứt mọi liên lạc với những mối quan hệ cũ, trừ người học trò thân cận nhất- là Đại hiền giả bây giờ.

Và cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi Bạch phu nhân đó bị chú ý như vậy, Đại hiền giả trực tiếp đề cử, nhận vào Học phái Lumiere mà không cần qua bất cứ một kì thi tuyển nào. Không khó khăn  để các Học giả biết được thân phận của Lạc Hân Nghiên, khi trên sơ yếu lý lịch, cái tên được điền trên ô "Họ tên mẹ" là danh xưng nổi tiếng khắp đại lục cho tới tận ngày hôm nay.

Quả thật, con đường sau này của nàng ấy, sẽ phải chịu ảnh hưởng rất nhiều bởi cái bóng của mẹ.

Đại hiền giả cũng có cùng suy nghĩ này chăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top