Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Tại Bạch gia.

Khi rời khỏi buổi đấu giá, trời cũng đã sập tối.

Lạc Hân Nghiên thay một bộ đầm mặc ở nhà, thiết kế thoải mái với họa tiết hoa nhí đơn giản. Nàng ngồi dựa lưng vào ghế sofa lớn ở gian khách ở Vĩnh Hi, bên cạnh là Bạch Thanh Di đang lười nhác bấm điều khiển TV.

"Nhìn xem, tên Lorraine này cũng quá là nổi bật rồi, hắn chỉ đơn giản đại diện một buổi đấu giá thôi, mà tất thảy mấy cái kênh truyền hình này đều đưa tin." Thanh Di ngao ngán nhìn vào màn hình lớn, hiện toàn hình ảnh của một nam nhân với mái tóc vàng dài óng ả cùng đôi mắt trong suốt màu xanh ngọc. Nụ cười ma mị, nhưng vô cùng cuốn hút.

"Em thấy ngài ấy rất đẹp mà?" Lạc Hân Nghiên tò mò nhìn sang Thanh Di, khi nói xong câu này, sống lưng liền có một tầng lạnh lẽo.

"Vậy sao?" Giọng nam trầm vang lên từ phía cửa chính.

Lạc Hân Nghiên giật mình nhìn về hướng ấy, khẽ kêu lên

"Ngài đã làm việc xong rồi ạ?"

Hắn gật đầu, ánh mắt đen không đáy hiện lên thân ảnh của nam nhân có mái tóc vàng óng.

"Cái tên mỏ hỗn này đẹp ở đâu?"

Bạch Thanh Di gật đầu tán thành.

"Còn không phải uốn éo như con sâu sao?"

Lạc Hân Nghiên:

"..."

Lúc này Tiêu Minh Khoan bê mấy ly cacao nóng vào, nhướn mày ra ngoài cửa lớn:

"Con sau uốn éo tới rồi kìa! Ông chủ có định ra đón không ạ?"

"Tự giác mà vào, ta đâu có thừa hơi để đi ra tận đó?"

Tiếng xe ô tô đi vào khuôn viên của Vĩnh Hi, bước xuống là một nam nhân dáng người cao thẳng có mái tóc vàng óng được thắt gọn bằng một dải lụa đen sau lưng.

Người này tiến vào sảnh lớn Vĩnh Hi, gương mặt có hơi cau có:

"Bạch gia nghênh tiếp khách quý như thế này đây?"

Bạch Triết Phong nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ khẽ nhấp một ngụm trà nóng.

Tiêu Minh Khoan cũng ngồi xuống bên cạnh Bạch gia chủ, giọng có chút mỉa mai:

"Ai da, để vị Nhiếp chính vương oai phong lẫm liệt, xuất chúng đại lục phải vất vả một chuyến tới đây, đúng là một diễm phúc của Bạch gia chúng tôi!"

Lorraine Nguyệt Dạ nhếch khóe môi, khẽ cười khẩy:

"Mấy người vẫn chẳng coi ai ra gì như ngày nào!" Sau đó liền ngồi xuống ghế đối diện.

Bạch Triết Phong khẽ liếc ra hiệu cho Thanh Di. Cô ấy liền gật đầu đứng dậy đi vào trong, Hân Nghiên định đi theo nhưng liền bị vị gia chủ lạnh nhạt kéo lại, kèm theo ánh mắt cảnh cáo.

Nàng liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lúc này, Lorraine Nguyệt Dạ mới lên tiếng:

"Quả thực, ngày đại hỉ của cậu, tôi không tới được, đây hoàn toàn là lỗi của tôi! Nhưng ngày hôm ấy, chuyện triều chính ở Frangca có vấn đề!"

Bạch Triết Phong khẽ liếc một cái, thở ra:

"Cậu đã từng nghe câu, nếu muốn người ta sẽ tìm cách chưa? Cậu không chịu nể tôi, còn đòi tôi hôm nay phải ra tận cổng tiếp sao?"

Lạc Hân Nghiên ngơ ngác nhìn vị phu quân của mình, ngài ấy như vậy là đang giận dỗi ? Nàng khẽ cười ra một cái, cái dáng vẻ này là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy.

Lorraine Nguyệt Dạ chú ý đến nụ cười của nàng, nói:

"Cậu xem, đến cô vợ nhỏ của cậu cũng cười cậu! "

Bạch Triết Phong lườm nàng một cái, nàng liền cụp mắt, tránh cái nhìn đang chĩa tới.

"Quay lại vấn đề chính đi! Bức tượng Vrita đó, thật sự có thể giúp nàng ấy?"

Lorraine Nguyệt Dạ cười khẽ, nụ cười mang theo sự ma mị, bí ẩn:

"Ngày còn ở Học viện, chắc cậu đã từng nghe qua nguồn gốc của rồng Vrita, loài yêu thú mạnh nhất trong lịch sử, từng chống lại cả thần ánh sáng, nên chắc chắn thuần phục được linh hồn của nó, thì vợ nhỏ của cậu sẽ có một cánh tay phải đắc lực."

"Nàng thấy sao?" Giọng Bạch gia chủ vang lên trên đỉnh đầu.

Lạc Hân Nghiên giật giật khóe mắt, bức tượng dẫu sao cùng được đưa về nhà rồi, hỏi ý kiến nàng thì còn nghĩa lý gì không.

Nàng khẽ lắc đầu, để thanh tẩy linh hồn yêu thú, không phải là một vấn đề quá khó, nàng đã từng đọc qua trong sách. Nhưng đây lại là một linh hồn mang tử khí nồng nặc, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.

Lạc Hân Nghiên hiểu rằng, lý do thực sự mà Ngài ấy muốn nàng thuần phục linh hồn này là gì, sau khi nàng theo học tại Giáo viện, không thể tránh khỏi những khoảnh khắc nguy hiểm hoặc những yêu quái muốn đe dọa.

"Ở một nơi có khí tức vương giả như Bạch gia, thì linh hồn con rồng đó không thể nào dám làm càn được đâu! Dẫu sao bây giờ nó cũng chỉ là một mảnh trí lực còn sót lại sau trận hỗn chiến năm đó."

*

Sáng hôm sau.

Bức tượng rồng Vrita được đưa tới khuôn viên nhà họ Bạch. Khí tức đầy lạnh lẽo toát ra, tuy không quá áp đảo, nhưng vẫn khiến người mấy người mang tượng đến đây cảm thấy không rét mà run.

Tiêu Minh Khoan đứng cách xa một khoảng, nheo mắt nhìn nhìn. Miệng khẽ lẩm bẩm:

"Thật kinh dị! Đứng gần nó, ta cảm thấy lợm giọng!"

Lạc Hân Nghiên gật gù tán thành, lòng dấy lên cảm giác lo âu vô hình.

Bạch Triết Phong khai ấn, thi triển một loại ma pháp toát ra khí tức màu đen, gương mặt y đanh lại, lạnh lẽo tựa khối băng vĩnh cửu.

Lập tức, pho tượng rung lên bần bật, hình bóng mờ ảo của một con rồng to lớn đang lởn vởn xung quanh.

Hân Nghiên mở to mắt nhìn chăm chăm, như không tin những gì đang xảy ra, linh hồn còn sót lại của Vrita đang được Bạch Triết Phong triệu hồi.

Tiêu Minh Khoan kéo nàng lùi lại, giọt mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.

Lorraine Nguyệt Dạ đứng bên cạnh Bạch Triết Phong, dường như cũng sử dụng ma pháp để trợ lực.

Thanh âm vang vọng từ đâu truyền tới:

"Ngài đã triệu hồi tôi từ âm ti, từ giờ phút này, ngài chính thức trở thành chủ nhân của tôi, Vrita xin nhất mực trung thành!"

Bạch Triết Phong nhìn linh hồn trước mặt. Nói:

"Từ giờ, đây là ngôi nhà của ngươi." Y đưa ra một chiếc vòng cổ đính viên phỉ thúy màu đỏ, lập tức linh hồn của Vrita liền chui vào đó, bức tượng cũng lập tức tan vỡ.

Lạc Hân Nghiên ngơ ngác, mọi chuyện diễn ra nhanh vậy sao? Không phải linh hồn con rồng đó rất khó thu phục ư?

Bạch Triết Phong tới Nguyệt Thiền viện cùng Lorraine Nguyệt Dạ, còn Hân Nghiên trở về đọc sách.

Trên đường đi, nàng hỏi Minh Khoan về điều mình thắc mắc thì nhận được câu trả lời rằng

"Chắc hẳn muội cũng biết căn phòng cấm kị của nhà họ Bạch? Nơi đó chứa rất nhiều bí thuật thất truyền từ xa xưa, khi mà tiền nhân của Dạ Xoa được nhiều đặc quyền trong giới yêu, họ đã độc chiếm và phong bế tất cả những ma thuật mạnh nhất, rồi lưu trữ cách thi triển ma pháp bên trong căn phòng đó!"

"Hóa ra đó là lý do mà chỉ chủ tử của nhà họ Bạch được tự do ra vào?"

Minh Khoan gật đầu, ngập ngừng một chút, hắn nói:

"Thực ra đến đời của Gia chủ hiện tại, căn phòng ấy không chỉ chứa đựng những ma thuật nữa!"

Lạc Hân Nghiên khó hiểu nhìn y, muốn hỏi gì đó, nhưng Minh Khoan liền nói có việc bận rồi rời đi ngay lúc đó.

Nàng về đến Vĩnh Hi viện, nằm dài trên giường, nhìn vào quyển sách trước mặt, khẽ thở dài một hơi.

Thực sự sau khi nhìn thấy linh hồn của con rồng ấy, toàn thân nàng trở nên vô lực, uể oải vô cùng. Dường như việc gì cũng không làm nổi.

Ánh nắng mùa thu nhàn nhạt chiếu lên tấm thảm trải sàn, cơn gió nhẹ lay hàng cây xanh phía xa xa, mang bầu không khí dễ chịu vào trong phòng ngủ lớn, nữ nhân kiều diễm trên giường dần khép hàng mi cong, dần tiến vào giấc mộng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top