Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Ánh nắng nhàn nhạt đầu thu tràn lên giường lớn, khiến tiểu nữ nhân đang say giấc nhíu mi tâm thanh tú. Lạc Hân Nghiên ngồi dậy, khẽ dụi mắt, hơi ấm từ người bên cạnh đã tan đi từ lâu.

Nhìn đồng hồ mới chỉ có 6 giờ rưỡi, ngài ấy dậy sớm như vậy sao?

Nghe tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm nàng có thể biết rằng Triết Phong đang vệ sinh cá nhân bên trong.

"Cộc cộc cộc" Phía cửa lớn có tiếng gõ nhè nhẹ, kèm theo giọng nói quen thuộc của Tiểu Linh "Gia chủ, phu nhân, tôi là Tiểu Linh đây ạ!"

Lạc Hân Nghiên vội bước xuống giường, do hành động quá nhanh nên đầu nàng có hơi nhức, bèn vọng ra

"Mau vào đi!"

Tiểu Linh đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một khay đồ, thấy nàng đứng day thái dương, liền vội hỏi

"Phu nhân sao vậy ạ? Để em lấy nước cho người!"

Hân Nghiên phẩy tay ý nói không cần, lại ngồi xuống giường, hỏi

"Cái đó là gì vậy?"

"Dạ đây là y phục của ông bà chủ để mặc vào ngày hôm nay ạ!" Tiểu Linh vui mừng đáp lại "Ngày hôm qua ông chủ cho người đi lấy quần áo giúp phu nhân, em xem qua đều thấy chất vải rất đẹp, họa tiết thanh tú, rất hợp với phong cách của người. Ngoài ra, đây đều là những đồ rất đắt đỏ, dường như đã được đặt may từ trước đó ạ!"

Lạc Hân Nghiên có chút bất ngờ, không cần lấy số đo của nàng mà có thể chọn ra được y phục vừa vặn ư? Nàng xem qua đồ Tiểu Linh mang đến, là một chiếc váy màu xanh dương nhàn nhạt dài qua đầu gối, eo đính 3 bông hoa, tay bồng làm từ vải voan xinh xắn. Đúng là nàng rất thích loại này. Có điều trước đây ở Lạc Gia, nàng không được thường xuyên mua sắm như thế, chỉ đơn giản là bà cả Lạc cùng đại tiểu thư cho nàng dùng lại đồ cũ của họ.

Lạc Hân Nghiên cụp mắt, khẽ vuốt ve chiếc đầm xinh xắn, miệng cười cười.

"Cạch" Cửa phòng tắm bật mở, Tiểu Linh vội chào ông bà chủ rồi lập tức rời đi ngay, phá hủy không gian riêng của ông bà chủ là điều cấm kị ở Bạch gia.

Bạch Triết Phong bước vào phòng, mái tóc đen mượt vẫn ươn ướt nước đang nhỏ từng giọt xuống áo choàng tắm màu đen. Gương mặt lạnh lùng pha chút lười biếng nhìn nữ nhân đang ngồi trên giường.

Mái tóc nàng dài phủ đầy lưng, lại có hơi chút rối loạn vì vừa tỉnh ngủ, ánh mắt linh động chớp chớp nhìn về phía hắn khẽ chào

"Buổi sáng vui vẻ thưa ngài!" Một cách xưng hô có chút khách sáo, nhưng là do nàng không biết nên gọi Triết Phong như thế nào, như thế nào cũng đều thấy không hợp lý bằng chữ Ngài. Đằng nào, ngài ấy cũng không có nói gì về điều này.

Bạch Triết Phong khẽ gật đầu, nhàn nhạt đáp trả

"Ừm." Dừng một lát, hắn cất giọng hơi trầm " Mặc đồ kín vào, muốn tiếp tục bị cảm lạnh?"

Hân Nghiên giật mình nhìn xuống bộ đồ ngủ đang khoác trên người, loại váy ngủ vô cùng đơn giản, làm từ vải voan hồng, kiểu dáng hai dây khiến cánh tay trắng sáng hoàn toàn bị phơi bày ra bên ngoài.

"A... cái này, lần sau em sẽ chú ý hơn!" Nàng đỏ mặt, khịt mũi, vội nói sang chuyện khác "Cái này là Tiểu Linh mang sang bên này, nói là y phục hôm nay của chúng ta!"

Hắn chỉ nhìn, không đáp.

Lạc Hân Nghiên nhíu mày vì sự yên lặng của y, nhưng cũng không lấy làm khó chịu, chỉ cầm chiếc váy xanh đem theo vào phòng tắm.

Mọi thứ ở Bạch gia thật sự lạ lẫm quá, mấy ngày này rảnh rỗi, nàng phải tranh thủ thời gian để làm quen.

Khi còn ở Lạc gia, nàng vẫn còn đang theo học ở trường Đại Học Nam Trung- Một ngôi trường nổi tiếng trên toàn quốc. Ban đầu, Lạc phu nhân không hề muốn cho nàng tới trường, cho rằng nuôi nàng chỉ phí tiền, chi bằng để nàng ở nhà dọn dẹp vườn tược còn có ích hơn. Nhưng dường như trước đó, lão gia có lời hứa gì đó với mẫu thân nên đã để Hân Nghiên tiếp tục con đường học vấn trong những năm Đại học. Nhưng mấy ngày trước, vì đám cưới đột ngột này, ông ta đã lập tức làm giấy bảo lưu một học kì để cho nàng chuẩn bị. Lạc Hân Nghiên cũng không thể phản kháng, nếu không lập tức bị vị đại phu nhân đó dùng thủ đoạn.

Suy nghĩ một hồi thì Lạc Hân Nghiên cũng tắm xong, nàng mặc bộ váy xanh rồi vấn mái tóc dài cho gọn gàng sau đó bước ra ngoài.

Bạch Triết Phong đã mặc xong y phục, hắn đứng bên ngoài ban công, hướng bóng lưng thẳng tắp về phía nàng, nghe thấy tiếng mở cửa, liền nói

"Xong rồi thì mau xuống dùng bữa đi!"

✯¸.•'*¨'*•✿ ✿•*'¨*'•.¸✯

Bạch Triết Phong dùng bữa sáng xong thì lập tức đến công ty, trước khi đi cũng chẳng dặn dò Lạc Hân Nghiên điều gì.

Nàng cũng không hề vội vàng mà từ tốn thưởng thức đồ ăn, đã rất rất lâu rồi nàng không được ăn một bữa ăn đầy đủ như vậy, chắc là kể từ lần cuối gặp người đó.

Nhắc mới nhớ, không biết dạo này người ấy thế nào rồi, lâu như vậy chẳng quay lại hỏi thăm nàng lấy một câu. Nàng đã có lần viết thư nhưng không nhận được hồi âm.

Uống hết sữa trong cốc, nàng gọi Tiểu Linh

"Mau cùng ta đi tham quan một chút, trong thời gian bảo lưu này, ta sẽ tranh thủ làm quen nơi này!"

Hoa viên của Bạch gia cực kì rộng lớn, thảm cỏ xanh rờn bao phủ toàn bộ thay vì sân gạch như thiết kế cổ điển. Lối đi rộng rãi lát đá hoa cương màu trắng, lại thêm những hàng hoa hồng được trồng dọc theo lối đi.

Phía bên hồ có một cây anh đào lớn soi tán lá xanh rì xuống mặt nước, xung quanh đó có vài cây to tương tự được trồng thẳng lối. Đứng ở chòi nghỉ giữa hồ có thể trông lên ban công của viện Vĩnh Hi.

Cách đó một khoảng khá xa về phía Tây là một nhà kính lớn, bên trong trồng những loại hoa được lấy giống ở những vùng khác nhau trên đất nước. Mấy điều này đều là dì Nhân giới thiệu cho Lạc Hân Nghiên.

Nàng cùng dì Nhân và Tiểu Linh đi loanh quanh một vòng, còn Mỹ An và Mỹ Bảo thì dọn dẹp viện Vĩnh Hi.

Lạc Hân Nghiên chợt khựng lại khi nhìn thấy một cây hoa nhài nhỏ đang mọc lay lắt dưới thân anh đào lớn.

"Dì Nhân, dụng cụ làm vườn của Bạch gia ở đâu vậy?"

"Ở trong kho cạnh nhà kính, thưa phu nhân."

"Mau đưa tôi đến đó!"

Dì Nhân trong lòng hơi khó hiểu ý định của bà chủ nhỏ này, nhưng cũng rất hợp tác đưa nàng ấy đến kho.

Lạc Hân Nghiên nhìn nhìn một hồi, đồ đạc ở đây được gia nhân sắp xếp rất gọn gàng, nên không khó để lấy được những món đồ mình cần.

Nàng quay ra nói với hai người kia

"Hôm nay chỉ cần vậy thôi, hai người vất vả rồi, cứ để tôi một mình!"

Thấy Hân Nghiên xách đồ đạc bước ra, dì Nhân ngạc nhiên, muốn hỏi nhưng lại thôi

"Nhưng nếu bà chủ xảy ra mệnh hệ gì, tôi sẽ là người đầu tiên bị trách phạt!"

"Không lo, dì cùng Tiểu Linh cứ đi đi! Nếu có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nghiệm!"

Nghe nàng nói vậy, dì Nhân cuối cùng cũng đồng ý cùng Tiểu Linh rời đi.

Lạc Hân Nghiên xách đồ đạc đến bên cây hoa nhài nhỏ, bắt đầu hì hục đào bới, nàng cẩn thận từng chút một xới đất xung quang gốc cây nhỏ.

Đột nhiên, có một bóng người in xuống đất bên cạnh nàng, giọng nói mang theo vẻ thích thú cất lên

"Bà chủ nhà họ Bạch đang làm gì thế, đây chẳng phải là muốn gia nhân chúng tôi không có việc để làm hả ?"

Lạc Hân Nghiên ngước lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, ánh chừng y cao ngang Bạch Triết Phong. Nàng khẽ lẩm bẩm

"Đây là...?"

Y cười giả lả, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, ở khoảng cách ngang tầm, nàng nhìn thấy bọng mắt thâm đen thiếu ngủ của y.

"Ta là Tiêu Minh Khoan, Quản gia của nhà họ Bạch!" Y che miệng ngáp một cái, bộ dáng lười biếng cộng thêm vẻ ngang ngược trông có chút không giống người có quyền lực điều khiển gia nhân cho lắm.

"À... Vậy ra người quản gia trẻ mà dì Nhân nhắc tới là anh sao?" Lạc Hân Nghiên gật gù tỏ ra mình đã rõ, sau đó liền chăm chú tiếp tục công việc đang dang dở.

"Bà chủ làm việc như thế này, nhất định phu quân của người sẽ quở trách chúng tôi!"

"Chỉ cần huynh không nói, thì không ai biết đâu!" Nàng cười cười đáp, bàn tay khẽ nhấc cây hoa nhỏ ra khỏi cái hố vừa đào.

Minh Khoan nhíu mày, vị tiểu nữ tử này có vẻ không thông thạo cách xưng hô cho lắm nhỉ.

Nhưng hắn cũng mặc kệ, gọi hắn như vậy nghe có vẻ rất đáng yêu đó chứ.

"Muội..."

"Hửm?" Hân Nghiên khẽ đáp, rồi ngước mắt lên chờ hắn tiếp tục câu nói.

"Không có gì!"

Minh Khoan khẽ nhếch môi cười, nàng ta không hề bài xích cách gọi của hắn, nếu vậy thì cứ để nàng gọi như vậy đi, cũng rất thú vị, giống như hắn vừa nạp thêm một tiểu muội nhỏ nhắn.

Lạc Hân Nghiên đặt cây hoa nhài vào chiếc chậu sứ trắng, cho đất vào rồi chuẩn bị ôm lên. Thấy vậy, Minh Khoan liền nhanh tay cướp lấy chậu cây

"Để ta" Rồi đưa tay kia đỡ nàng đứng dậy "Muội định để chậu cây này ở Vĩnh Hi sao?"

Lạc Hân Nghiên gật đầu, thấy Minh Khoan có vẻ dễ gần gũi, nàng liền dạm hỏi

"Bình thường ngài ấy vẫn đi sớm về khuya như vậy sao?"

Bước chân của hắn thoáng khựng lại, tiểu nữ tử này gọi cái tên thích ức hiếp người khác ấy là "ngài" ư? Hắn nghĩ tới cảnh cả đêm hôm qua gần như thức trắng để xử lý đống văn kiện, lòng không khỏi vì tức giận mà nóng như lửa đốt.

"Muội gọi phu quân của nàng là gì????" Hắn nói rất to, giống như thể hiện sự ngạc nhiên.

"Là...Ngài" Hân Nghiên ỡm ờ đáp lại, sau đó lại vội giải thích "Tại muội thật sự không biết gọi ngài ấy như thế nào cho phải phép, với cả khi muội gọi như vậy, ngài ấy cũng không có ý kiến gì cả."

"Gọi như vậy có phải là quá câu nệ rồi không?" Hắn thở dài, rồi lại quắc mắt nhìn nàng. "Muội nên gọi phu quân của nàng là chồng, hoặc đơn giản là "anh"."

Lạc Hân Nghiên dường như thấy ý cười có chút xảo quyệt trong đáy mắt hắn. Nhưng nàng chỉ ngượng ngùng quay đi.

Để mà nói thì Tiêu Minh Khoan thật sự quá trẻ để làm quản gia, có lẽ chỉ tầm tuổi Bạch Triết Phong, hơn Hân Nghiên tầm 6-7 tuổi gì đó. Nhưng tính cách lại hoàn toàn khác ông chủ họ Bạch kia, Minh Khoan có vẻ ngang ngược, phóng khoáng hơn một chút, dường như mang đến cho người đối diện cảm giác dễ gần. Bản thân lại không vì thân phận bà chủ của Hân Nghiên mà quá giữ khoảng cách, lại rất biết cách quan tâm.

"Lý do gì mà huynh lại trở thành quản gia ở đây vậy?"

"Vì cha của ta đã từng là quản gia của nhà này, nhưng mấy năm trước đã theo Bạch lão gia và phu nhân sang bên Anh để cai quản trụ sở chính của tập đoàn rồi. Thế nên ta ở đây thay thế vị trí của ông ấy. Đáng ra ban đầu ta làm Giám đốc nhân sự ở công ty mà gia chủ đang đứng đầu, nhưng mà Bạch gia khá đề phòng người ngoài, nên ta đành phải về đây."

Lạc Hân Nghiên ồ lên một tiếng, hóa ra người này trước đây lại có chức vị cao như vậy, bảo sao dì Nhân nói hắn rất đa tài.

"Vậy hẳn là huynh rất được ngài ấy trọng dụng?"

Khóe môi hắn thoáng giật giật, là bóc lột thì có.

"Đúng vậy, rất là trọng dụng ta!"

Đi một hồi thì cũng đến viện Vĩnh Hi, Lạc Hân Nghiên đặt chậu cây trên chiếc bàn màu trắng được kê ngoài ban công phòng ngủ, ngắm nghía một hồi rồi mới ưng ý gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top