Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Ngày hôm ấy Tiêu Minh Khoan đã giúp đỡ Hân Nghiên rất nhiều, hơn nữa lại ra sức ép nàng ăn. Luôn miệng nói rằng, nếu nàng để cơ thể của mình yếu thì sẽ bị Phong cầm thú hút cạn hết, không còn một giọt máu.

Lạc Hân Nghiên dường như nhận ra ý tứ trong lời của hắn, ngoan ngoãn nuốt hết những gì hắn đưa đến miệng. Cho đến khi nàng lắc lắc đầu, ánh mắt ủy khuất vì quá no, hắn mới chịu dừng lại.

Điều này lại được tái diễn vào bữa tối.

Trong căn phòng ăn rộng lớn ở Nguyệt Thiền viện, tiếng kêu ai oán của nữ nhân vang lên nức nở:

"Minh Khoan, huynh đừng bón cho muội nữa! Nếu để ngài ấy nhìn thấy nhất định sẽ quở trách!"

"Trật tự đi, ta là đang muốn tốt cho muội đó! Để muội tự mình ăn thì đến bao giờ người khác mới được dùng bữa!? Ở đây nếu gia chủ chưa ăn xong thì gia nhân không được ăn! Thế nên ngoan ngoãn một chút đi!" Hắn lại tiếp tục xúc một thìa cơm lẫn thịt gà đưa đến, miệng làm khẩu hình "AAA"

Hân Nghiên đưa đôi mắt đầy bất lực nhìn hắn, nếu nàng không mở miệng thì hắn vẫn cứ giơ tay trước miệng nàng như vậy, nên đành ngoan ngoãn ăn hết.

"Muội đã no lắm rồi!"

"Mới ăn có 1 chút, không thể no được! Ta đã nói rồi, nếu muội không khỏe mạnh thì cái mạng nhỏ này không thể nào toàn vẹn trước Bạch gia chủ đâu, dường như lần nào ra tay cũng đều không nhân nhượng!" Y lại quắc mắt nhìn xuống nàng "Có phải lần nào hai người làm chuyện đó xong thì muội đều cảm thấy rất mệt không?"

Lạc Hân Nghiên lập tức đỏ mặt, cơm đến cổ rồi liền bị ho sặc sụa. Nàng lập tức lắc đầu quầy quậy

"Ngài ấy chưa từng đi quá giới hạn với muội !"

"Cái gì???" Tiêu Minh Khoan gần như hét lên "Nếu không làm thì tại sao gia chủ nhìn vẫn bình thường như thế..."

Hân Nghiên bụm miệng Minh Khoan, ra hiệu nhỏ tiếng, mặt đỏ ửng như trái chín

"Huynh nhỏ tiếng một chút..." Nàng uống một ngụm nước nhỏ để xua đi một tầng hồng hồng bên tai "Ngài ấy, chỉ hôn thôi!"

Minh Khoan có chút ngẩn người, tên cầm thú đó mà chỉ dừng lại ở hôn thôi sao? Kiềm chế cũng thực sự là giỏi quá rồi!

"Có chuyện gì ư? Tại sao huynh hỏi như thế ?"

Hắn nhận ra mình có chút lỡ lời, nên lập tức phủ nhận

"Chỉ là ta tò mò thôi!"

Cái này nên để vợ chồng họ tự nói chuyện với nhau thì hơn. Dù sao bí mật ở Bạch gia, không phải ai muốn biết cũng có thể biết.

Chợt có một gia nhân đi vào thông báo, vẻ mặt có đến 8 phần sợ hãi;

"Bà chủ, quản gia Tiêu, ông chủ đã đi làm về rồi ạ!"

Tiêu Minh Khoan khẽ nhướn mày, sau đó đưa thìa cơm cho Lạc Hân Nghiên rồi bước ra ngoài theo gia nhân kia.

Chiếc xe màu đen đỗ ngay trước viện Nguyệt Thiền, Bạch Triết Phong bước xuống, lập tức những gia nhân đứng ở đó đồng thanh chào. Hắn chỉ khẽ gật đầu.

"Có chuyện gì mà hôm nay ông chủ lại đường đột về sớm vậy ạ?" Tiêu Minh Khoan trước khi ra đây chào thì có ngó qua đồng hồ, mới chỉ 8 giờ tối, bình thường không bao giờ Bạch Triết Phong về vào giờ này. Nếu có việc gì cần, đều gọi về nhà nói quản gia xử lý.

"Tôi làm gì đều phải thông báo cho cậu sao?" Hắn ném cho Minh Khoan một ánh mắt sắc như dao, lạnh nhạt đáp.

"Thưa không cần!" Tiêu Minh Khoan nghiêng đầu cười cười. "Bà chủ đang ở bên trong đó ạ, mời Bạch tổng đi rửa tay rồi dùng bữa ạ!"

"Biết rồi!" Triết Phong nhả lại hai tiếng, rồi đi thẳng vào bên trong.

Chỉ thấy Tiêu quản gia đứng bĩu môi nhìn theo bóng lưng cao ngạo đang xa dần, miệng lẩm bẩm

"Cái đồ lạnh lùng, khó tính!"

✯¸.•'*¨'*•✿ ✿•*'¨*'•.¸✯

Lạc Hân Nghiên nhìn thấy Bạch Triết Phong đang đi tới, liền nhanh miệng chào

"Ngài... À, chào anh, hôm nay anh đi làm có mệt không?!" Hân Nghiên đang nhớ lại xem Minh Khoan dặn nàng phải chào hắn như thế nào.

Hắn nghe nàng quan tâm mình như vậy, động tác có chút khựng lại, nhưng rất nhanh khôi phục trạng thái bình thường. Bạch Triết Phong đã cởi áo vest bên ngoài, tay áo sơ mi được xắn gọn lên khuỷu tay, để lộ đường gân nam tính, cúc áo cũng được nới ra, dáng vẻ phong tình nhưng lại có chút lười biếng.

Lạc Hân Nghiên ngẩn ngơ nhìn chồng của mình, hai má thoáng ửng hồng, anh ấy thật sự đẹp trai như vậy sao?

"Không mệt! Hôm nay không có quá nhiều cuộc họp."

Tiêu Minh Khoan đã đứng sau bàn ăn từ khi nào, trên tay cầm một chiếc khăn trắng trong tư thế sẵn sàng dọn dẹp.

"Hôm nay quản gia Tiêu đã giúp đỡ em rất nhiều!" Lạc Hân Nghiên nhìn về phía Minh Khoan, ánh mắt lấp lánh.

"Ồ?!" Bạch Triết Phong nhướn mày, tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng tay vẫn điềm tĩnh gắp thịt. "Xem ra ta đi đâu đều không phải lo vợ của mình chết đói rồi, tự nhiên nàng lại có thêm một bảo mẫu, quản gia nhà này cũng thật ít việc để làm!"

Khóe môi Minh Khoan giật giật vài cái, liền cúi đầu thưa

"Thưa ông, tôi cũng không hẳn là ít việc! Chỉ là... chăm sóc ông bà chủ là nhiệm vụ của mỗi người làm ở đây thôi ạ! Trong đó có cả tôi nữa!"

"Nhưng theo hợp đồng, không có điều khoản nào nói rằng quản gia phải bón cơm cho bà chủ cả. Nhóm người của Phi Nhân đã chết hết rồi sao?" Giọng nói Bạch Triết Phong tựa hồ mang theo khí lạnh từ âm ti địa ngục. Cả gian phòng ăn im lìm không một tiếng động, những gia nhân đứng phục vụ ở đó chỉ biết cúi đầu thật thấp.

Tiêu Minh Khoan lại khẽ cười

"A... cái này, nếu tôi không tự đút cho bà chủ, e rằng bà ấy sẽ không thể tự mình nạp đủ năng lượng cho buổi tối đâu ạ!"

Nghe đến đó, Bạch Triết Phong liền ném ánh mắt sắc như dao lên người Lạc Hân Nghiên

"Có phải như vậy không?"

Nàng ngồi im không dám cử động, ánh mắt nhìn chăm chăm xuống bát cơm. Hằng ngày nàng đều ăn đủ ba bữa, ở bên Lạc gia cũng không phải là thiếu thốn, nhưng mỗi khi ăn nhiều hơn một bát thì đều bị bà cả Lạc lườm muốn rách mặt, vì vậy, nàng dần dần hình thành thói quen ăn uống có chút rụt rè, cẩn trọng.

"Đúng ạ..." Lạc Hân Nghiên lí nhí đáp lời.

"Lại đây!" Bạch Triết Phong lạnh nhạt nhả ra 2 tiếng khô khốc.

Lạc Hân Nghiên ngước lên nhìn hắn, thấy ánh mắt đen sâu hun hút đang phủ lên người nàng, liền hỏi.

"Ngài gọi em ư?" Sau đó khẽ liếc sang Tiêu Minh Khoan đứng gần đó.

Khẩu mình từ miệng quản gia như muốn nói rằng: Không phải muội thì là ai.?

Hân Nghiên ngập ngừng đứng dậy, tiến lại gần Bạch Triết Phong, sự tò mò cùng rụt rè ánh lên nơi đáy mắt.

"Ngồi xuống đi!" Hắn lại nói.

Hân Nghiên liền ngồi xuống cái ghế cạnh Bạch Triết Phong.

"Ở đây!" Lần này hắn nhìn nàng, tay khẽ vỗ lên đùi, biểu cảm trên gương mặt vẫn nhàn nhạt, lạnh lùng.

Nàng khựng lại, khó xử nhìn hắn, miệng lắp bắp

"Nhưng mà... ngài đang dùng bữa mà!"

Bạch Triết Phong không nói gì, nhưng ánh mắt giống như cảnh cáo rằng nếu nàng chậm trễ hơn giây nào thì hắn sẽ tự mình bế nàng vào.

Lạc Hân Nghiên chỉ đành ngoan ngoãn ngồi vào lòng hắn, hai má đỏ rực vì ngại.

Tiêu Minh Khoan gật đầu nhìn những gia nhân đang đứng ở đó, bọn họ liền lập tức theo anh ta rời khỏi gian phòng ăn.

" Như vậy có tiện không ạ?" Nàng ngước lên xem biểu cảm của hắn, nhưng chỉ thấy gương mặt lạnh lùng không có chút biểu cảm nào, dóng mũi cao nhả đều những hơi thở nam tính, bao trùm lấy cơ thể nàng. Thậm chí đã có lần nàng nghĩ rằng Bạch Triết Phong bị liệt cơ mặt, chỉ có một trạng thái nữa.

"Tiện!"

Bạch Triết Phong cầm chiếc thìa ăn cơm, xúc một miếng trong bát, đưa lên. Lạc Hân Nghiên tất nhiên không dám phản kháng ánh mắt hắn, chỉ đành bất lực há miệng.

Lạc Hân Nghiên ngồi một lúc thì khó chịu vặn vẹo, miệng nhỏ than thở

"Cho em xuống đi ạ, em có thể tự ăn!"

Gương mặt hắn chợt rắn đanh lại, âm u như địa ngục, giọng nói trầm trầm có chút khàn.

"Yên một chút!"

Dứt câu, Lạc Hân Nghiên chợt thấy có gì đó cưng cứng khẽ chạm vào mông, toàn cơ thể nàng cứng đờ, không dám nhúc nhích. Hai tai vừa trở lại bình thường liền lập tức đỏ rực.

Với khối kiến thức sinh học cơ bản, nàng thừa biết đó là thứ gì. Lạc Hân Nghiên ngồi lưng thẳng tắp, vầng trán thoáng ẩm ướt.

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của nàng, Bạch Triết Phong khẽ câu lên một ý cười nơi khóe môi.

Tất nhiên là Hân Nghiên nhìn thấy điều đó, dù chỉ là thoáng qua nhưng thực sự nếu hắn cười lên thì rất đẹp, khác xa với dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày.

Giá như lúc nào vị gia chủ này cũng có vẻ mặt dễ chịu như vậy, thì có lẽ nàng được dễ thở hơn 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top