Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TIẾT TỬ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu hỏi về quán ăn nổi danh nhất kinh thành Đông Viêm quốc, mười người thì có chín người nói là quán ăn Hoa Ký.

Quán ăn Hoa Ký cũng là tiệm lâu năm rồi, nhưng mười năm sau khi nữ tử duy nhất của Hoa gia Hoa Minh Tử tiếp nhận, quán ăn Hoa Ký liền như phục hồi sinh khí, mỗi nhà mỗi hàng đều có đồ ăn đặc sắc, khách cũ không chỉ thường quay lại, mà phàm có tiệm mới khai trương, nhất định sẽ hô bằng dẫn bạn đến.

Mà cái này đúng là nguyên nhân chủ yếu khiến đương gia Ứng Viêm Long của tiệm dược Ứng gia, đang đi đưa dược thảo cũng phải quay về kinh, chỉ đích danh muốn ăn quán mới mở ở kinh thành, quán ăn Hoa Ký. Tuy tiệm dược Ứng gia không có quan hệ với quán ăn, nhưng buôn bán làm ăn quanh co vòng vèo, khắp tứ hải đều có chút tiêu chuẩn giống nhau, quan sát học hỏi thêm thì cũng chẳng có gì sai.

"Đương gia, khi nào thì chúng ta đi?" Chu Quản sự rót trà cho Ứng Viêm Long.

Ứng Viêm Long còn chưa lên tiếng, đệ đệ Ứng Học Văn bên cạnh đã ngay lập tức quay đầu, mắt trừng lớn nói:

"Mới thế mà đã muốn đi rồi à? Ta mới uống được ly trà, từ khúc cũng còn chưa nghe hết*."

*Ngày xưa, người hát thường đi hết nơi này đến nơi khác để kiếm sống và các quán ăn sẽ thuê họ hát để thu hút nhiều khách hơn. Họ thường làm việc theo cặp và người hát thường là nữ nhi, còn phụ thân hoặc sư phụ sẽ chơi một nhạc cụ như tỳ bà hoặc đàn nhị.

"Uống thêm chén trà đã rồi đi."

Ứng Viêm Long lạnh nhạt nói xong, giả vờ vô tình liếc mắt ra một khoảng hai mươi bước, lại rất nhanh dời mắt đi, tiếp tục đánh giá quán ăn Hoa Ký.

Quán ăn Hoa Ký quả nhiên danh bất hư truyền. Gần mười quán, món ăn của quán nào cũng đều hoàn mỹ, người bên trong tiệm tiếp đón nhiệt tình lại thân thiết, điểm duy nhất không giống nhau là: món ăn có độ hoàn mỹ khác nhau, giá cả cũng bởi vậy mà bất đồng.

Ví dụ, hôm nay hắn đến nhà Hoa Ký mới ở kinh thành, một "Phù dung nước trong" tiêu tốn hết tiền đồ ăn trong mười ngày của người bình thường, vì vậy trình độ phục vụ của tiệm, tự nhiên cũng không tầm thường - từ chén hoa rửa tay, đến lục trà trong miệng, đều cùng làm nổi bật lên nước suối Thấm Lương Sơn từ sơn trang Khuynh Thành, còn có đệm gấm mềm trên tọa ỷ, chim hoa khác nhau trên tường, cô nương đàn khúc tấu nhạc, không khí bao quanh, đều là của quán ăn không tầm thường không thể so sánh này.

Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, lúc này cách một khoảng hai mươi bước, đột nhiên bùng lên tiếng tranh chấp.

Ứng Viêm Long đưa mắt nhìn lại-

Một nam tử mặc áo choàng màu tím bầm đang không ngừng tới gần nữ tử có tấm lụa mỏng che mặt.

Thứ Ứng Viêm Long chờ chính là một màn này - đương gia nữ tử, Hoa đương gia của quán ăn Hoa Ký lúc nào cũng lấy tấm lụa mỏng che mặt, Hoa Minh Tử, gặp mặt kẻ xấu của kinh thành như La Kế Tài thì, sẽ xử lý thế nào đây?

"La Kế Tài, ngươi muốn thế nào?"

Hoa Minh Tử trừng mắt, La Kế Tài uống nhiều đến nỗi cả mí mắt cũng đều phiếm hồng.

"Ha ha... Nàng muốn ta thế nào? Hôm nay ta nhất định phải tìm ra diện mạo chân thực của nàng! Nhìn xem Hoa đương gia đến tột cùng là xinh đẹp như hoa, hay xấu xí như quỷ." La Kế Tài cười khà khà, lảo đảo tiến lên trước một bước.

"Chuyện ta xinh đẹp như hoa hay xấu xí như quỷ thì liên quan gì đến ngươi!" Hoa Minh Tử nghiến răng nói.

"Mọi người ở cả kinh thành đều biết La Kế Tài ta chắc chắn sẽ lấy nàng."

"Mọi người ở cả kinh thành đều biết ta có chết cũng không gả cho ngươi." Hoa Minh Tử vừa nói xong, một trận cười lập tức vang lên.

Bởi vì lời này của Hoa Minh Tử thật không phải là nói đùa. La Kế Tài nổi danh là lớp con cháu chẳng ra gì trong kinh thành, dựa vào Quý phi tỷ tỷ của hắn, còn có thân phận Tả tướng của phụ thân, làm càn khắp nơi, phá hoại bốn bề, người người đều biết, cô nương trong sạch nào lại nguyện ý gả cho hắn chứ!

"Ta vén tấm lụa của nàng, nhìn mặt nàng, thì nàng nên gả cho..." La Kế Tài lại từng bước tới gần nàng.

Hoa Minh Tử chán ghét mím chặt môi, chịu đựng ác cảm do hơi rượu mang đến, từng bước lui về sau, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cười lạnh một tiếng, nói:

"Ai nói vén lụa che mặt của ta thì ta nên gả cho hắn? Ngươi nghe việc này ở đâu thế? Tửu lâu? Kỹ viện? Khi đó ngươi có tỉnh táo không? Hay lại uống nhiều rượu quá, tự mình ảo tưởng?"

La Kế Tài bị Hoa Minh Tử làm cho sắc mặt đỏ bừng, tiến một bước xa về phía trước lao vào nàng: "Hôm nay lão tử chính là muốn vén lụa che mặt của nàng đấy!"

"Ngươi can đảm đấy!" Hoa Minh Tử nghiêng mình tránh La Kế Tài, bỗng nhiên đập tay xuống bàn một cái!

Nháy mắt, bàn sập xuống.

Cả nhị lâu nhất thời trở nên im lặng, La Kế Tài trừng mắt nhìn cái bàn, hơn phân nửa đã tỉnh rượu.

"Thế nào? Ta vừa ra tay đã sợ rồi à?" Hoa Minh Tử liếc mắt một cái nhìn La Kế Tài phía sau.

"Ai nói ta sợ!" La Kế Tài trừng mắt, lại muốn đưa tay bắt lấy Hoa Minh Tử.

"La công tử*, thỉnh dừng tay." Tiểu đội trưởng quân tuần tra bắc khu kinh thành chạy nhanh đến trước mặt La Kế Tài.

*Công tử: kính ngữ dùng trong xưng hô dành cho con trai của gia đình quý tộc giàu có.

Hoa Minh Tử thừa dịp khéo léo lui về ba bước, đứng phía sau tiểu đội trưởng.

Lúc nãy vừa thấy La Kế Tài say khướt tiến vào cửa, nàng đã phái người đưa tin cho tiểu đội trưởng rồi. Dù sao La Kế Tài gây chuyện thị phi cũng không chỉ một lần, quân tuần tra đã sớm chán ghét hắn đến cùng cực, họ sẽ cùng giúp nàng không chỉ là vì mặt mũi của quán ăn Hoa Ký - mà thường khi quân tuần tra đến quán ăn Hoa Ký, nàng vẫn sẽ thu tiền, nhưng đồ ăn trên bàn luôn gấp vài lần giá cả.

"Các ngươi dám quản lão tử!" La Kế Tài đưa tay đầy tiểu đội trưởng.

Tiểu đội trưởng lách người qua một bên, La Kế Tài không dừng lại được, đụng vào vách tường phía sau té ngã xuống đất.

"Quân tuần tra đánh người rồi!" La Kế Tài thảm thương kêu thành tiếng.

"Tất cả mọi người đều thấy là ngươi uống nhiều rượu, tự mình va vào tường." Hai cánh tay Hoa Minh Tử đan chéo trước ngực, cười lạnh nói.

Tiểu đội úy tiến lên nâng La Kế Tài dậy.

"Biến đi!" La Kế Tài vừa đứng lên, đã đẩy người ra.

"La công tử, thỉnh bên này. La đại nhân đã nói, phàm là La công tử có tranh chấp với người nào đó, chúng ta sẽ thỉnh ngài rời đi trước." Tiểu đội trưởng quân tuần tra đưa mắt ra hiệu, cùng một tên khác trong đội đứng ở hai bên tả hữu của La Kế Tài!

"Tỷ tỷ ta là Quý phi, các ngươi dám động thủ!" La Kế Tài trợn trừng mắt nói.

"La đại nhân nói người muốn gặp ngài ngay lập tức." Tiểu đội trưởng nói.

La Kế Tài hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong miệng thì thào mắng mấy câu làm cho người bên ngoài trố mắt á khẩu, lúc này mới cực kỳ không tình nguyện mà lê bước chân xuống thang lầu.

Hai cánh tay Hoa Minh Tử đan chéo trước ngực, nhịn xuống sự xúc động muốn đẩy La Kế Tài xuống lầu.

"Không có người nào La Kế Tài ta không chiếm được." Trước khi La Kế Tài sải bước xuống lầu, còn trừng mắt nhìn về phía Hoa Minh Tử.

"La công tử chú ý dưới chân, nếu không cũng chỉ có thể ngã thành chó ăn phân, hoặc là bất tỉnh nhân sự." Hoa Minh Tử nói.

Sắc mặt La Kế Tài lúc xanh lúc trắng, giữa tiếng cười của mọi người yên lặng đi xuống thang lầu.

Sau khi Hoa Minh Tử gật đầu ra hiệu với tiểu đội trưởng phía sau La Kế Tài, nàng từ một cầu thang nhỏ khác đi xuống lâu, phân phó chưởng quầy đưa cho mọi người một ấm trà ngon để giảm bớt sự sợ hãi.

Ứng Học Văn vừa thấy Hoa đương gia rời đi, lập tức nghiêng người nói với ca ca:

"Trời ạ! Hoa đương gia vỗ bàn một cái, cái bàn lớn vậy mà cũng sập xuống, võ nghệ rốt cuộc là rất cao cường. Hung hãn như thế, sau này còn có người nào dám lấy nàng ta."

"Nàng ta dùng não, không phải dùng võ nghệ để xử lý sự tình. Đệ không thấy mới vừa rồi nàng ta còn nhìn ra ngoài cửa sổ chờ quân tuần tra đến sao?" Ứng Viêm Long liếc mắt một cái nhìn cái bàn lớn bị sập xuống - cái bàn kia trước sau không ai ngồi, có lẽ nguyên là có vấn đề cũng không chừng.

"Nàng ta sao?" Ứng Học Văn nhíu mày hỏi.

"Đệ chỉ có thấy cô nương hát nhạc khúc nở nụ cười với đệ vài lần là cả người liền nhẹ nhàng như ở trên mây, nào có chỗ nhìn việc khác." Ứng Viêm Long mặt không biểu cảm nói, sớm đã quen với kiểu không ngay chính này của đệ đệ.

Vẻ mặt Ứng Học Văn buồn bã, lại rất nhanh xốc lại tinh thần nói: "Đại ca, Hoa đương gia này hung hãn vậy, trước kia đại tẩu cũng là kiểu mạnh mẽ thế sao?"

"Hoa đương gia hiểu được tình huống mà xử sự." Cố tiền thê của hắn một khi nảy sinh tình cảm, thì ở nơi đông người cũng không quan tâm thể diện.

Lúc đó hắn và cố tiền thê môn đăng hộ đối, hắn cưới nàng cũng giỏi buôn bán, hôn lễ của hai nhà tổ chức rất náo nhiệt. Ai biết khi nàng vào cửa, ý kiến hai người lại không hợp, thường thường đối chọi với nhau. Cưới nhau không đến một năm sau, tiền thê liền xin theo thương đội rời bến, nhưng lại không ngờ gặp phải cơn lốc, mất mạng giữa biển.

"Đại ca, nếu ca tái hôn, sẽ lại lấy nữ đương gia sao?" Ứng Học Văn hỏi.

"Trong nhà một người có khả năng là đủ rồi." Gia hòa vạn sự hưng, hắn muốn chính là một nữ tử hiền lành có thể để ý đến việc nhà, có thể làm cho hắn an tâm.

"Cũng không nhất định là vậy, có lẽ ca thích nữ đương gia..."

Sau khi Ứng Viêm Long liếc mắt một cái nhìn đệ đệ, liền đứng dậy đi đến thang lầu. Lúc nãy nếu không vì xem Hoa đương gia xử lý chuyện kia thế nào, thì hắn đã sớm rời khỏi để chuẩn bị tiến cung rồi. Tiệm dược Ứng gia chịu sự tin cậy sâu sắc của hoàng thất, mỗi tháng hắn đều phải tiến cung một lần, tự mình báo cáo với Hoàng thượng tình hình chế tạo vài vị thuốc quý giá của hoàng thất.

Ứng Viêm Long đang bước ra khỏi quán ăn Hoa Ký, thì trước cửa lớn lại có một cỗ xe ngựa đang muốn rời đi.

Ngồi trong xe ngựa, Hoa Minh Tử tháo lụa che mặt xuống, để tỳ nữ Thúy Hiên thay nàng đắp từng lớp cao bách thảo của tiệm dược Ứng gia lên bàn tay phải đang sưng nề.

"Đồ quỷ La Kế Tài, tương lai nhất định phải một sống một chết với hắn, xem hắn có còn dám gây chuyện nữa hay không!"

Hoa Minh Tử nguyền rủa vài câu xong, liền khép mắt dưỡng thần.

Nàng không muốn đem thời gian lãng phí ở trên người La Kế Tài, nàng phải nắm bắt mỗi phút có thể nghỉ ngơi, như thế mới có thể có càng nhiều thời gian làm càng nhiều chuyện cho quán ăn Hoa Ký. Dù sao-

Làm nữ đương gia rất không dễ!

Nàng ngoại trừ muốn để ý việc buôn bán ra, còn có hôn nhân đại sự phải xử lý, vả lại phải đáp ứng mệnh lệnh của phụ thân, tìm người đi theo đương gia Ứng Viêm Long của tiệm dược Ứng gia để mà đề thân* chứ.

*Ngày xưa, việc nam tử đề thân với nữ tử là chuyện bình thường, nhưng nếu nữ tử có địa vị cao hơn, giàu có hơn và nữ tử đó thích một nam tử có địa vị thấp hơn thì đôi khi điều ngược lại cũng có thể xảy ra, song rất hiếm.

Như trường hợp của Hoa Minh Tử, vì đã qua tuổi gả đi, cộng với khả năng kinh doanh xuất sắc, nên khó có thể tìm được một nửa phù hợp với mình (phù hợp nghĩa là cả hai gia tộc đều có cùng đẳng cấp về địa vị và sự giàu có), bởi chẳng có nam tử nào dám lấy nàng làm thê.

Vì vậy, Hoa gia đã đề thân với Ứng gia thay vì chờ đợi một người phù hợp đến.

*Khi một nữ tử thành thân với tư cách là điền phòng, nàng sẽ được xem là kế thất. Nàng sẽ không có bất kỳ địa vị nào trong gia tộc và bị các thành viên khác coi thường. Nếu một nữ tử trẻ tuổi thành thân với một lão già thì tình hình này thậm chí còn tồi tệ hơn.

Từ "điền phòng" có nghĩa là "lấp đầy căn nhà," từ đó có thể suy ra giá trị thấp hèn của nữ tử, vì mục đích lấy nàng chỉ là để lấp đầy vị trí trống của thê tử.

Vì lý do này, thông thường một gia tộc danh tiếng sẽ không bao giờ cho phép nữ nhi thành thân với tư cách là điền phòng, trừ những trường hợp không thể tránh khỏi. Nữ tử được lấy làm kế thất chỉ là để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của chồng, phục vụ chồng và chăm sóc gia đình. Họ thậm chí không có tiếng nói trong việc nuôi dạy hài tử của nguyên phối đã khuất (nếu có). Những nữ tử được chọn thường là góa phụ, đã hòa ly hoặc là cô nương nghèo bị bán đi vì những nữ tử này đều không có gia tộc hậu thuẫn phía sau và đều rất nghe lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top