Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Đại Nhân bí ẩn

Tứ Hoàng tử bị thương, đại thần Vương tôn, thậm chí láng giềng nước cũng gửi tới dược vật, thuốc bổ này nọ hiến tặng. Sau một tuần, vết thương của Thượng Quan Vân Ngôn cơ bản đóng vảy. Không cần trọng băng bó nữa, chỉ cần không hoạt động mạnh, bồi bổ tĩnh dưỡng liền sẽ hoàn toàn khang phục.

Chuyện thích khách xâm nhập Hoàng cung ấy thế nhưng không hề tìm ra được manh mối. Tìm đến nhân liền chết không đối chứng, hoặc vô tung vô ảnh. Hoàng Đế cho người dò xét tình hình biên giới Tề Lăng hai nước không hề có dị động. Cứ thế mọi chuyện chấm dứt đi vào ngõ cụt.

Hoàng Đế chỉ còn cách tăng thêm đề phòng bảo hộ. Hoàng Thượng võ công thâm hậu, thuộc hàng cao thủ, Hoàng Hậu thân thủ cũng không kém. Cùng là huynh muội đồng môn trước kia nên thực lực không bàn.

Chỉ có Tứ Hoàng tử nhỏ tuổi, còn có ba vị Hoàng tử Công chúa cũng không có khả năng phòng thân. Cho nên mặt ngoài mọi chuyện yên bình thế nhưng bên trong sóng ngầm đang nổi dậy.

Thượng Quan Vân Ngôn được Hoàng Đế thông báo tặng Ám Nhất cho làm ám vệ thì hưng phấn không thôi. Có một cái vũ lực giá trị như vậy, mạng cũng là thêm chút bảo đảm.

Vụ việc hạ độc Tứ Hoàng tử, ngoài những người phát hiện trước kia ra không còn ai biết. Ngay cả Thượng Quan Vân Ngôn cũng không được biết. Lý thái Y vẫn đều đều thay Tứ Hoàng tử sắc thuốc ,cơ hồ trong cung cảm thấy vài vị trí nhân thay đổi, chỉ là động tĩnh không lớn khó chọc người chú ý.

*******-********.

Thượng Quan Vân Ngôn quyết định trụ lại Minh Ngọc cung. Dẫu gì cũng không thể tranh dành vợ cùng Hoàng Đế được. Ban ngày Thượng Quan Vân Ngôn chiếm dụng, ban đêm nhường lão cha Hoàng Đế vậy.

Còn có Thượng Quan Vân Ngôn suy nghĩ, bản thân có nhiều thứ kỳ lạ ý tưởng không muốn người biết đến nhiều. Mắc công giải thích thêm gì đó mệt.

Thượng Quan Tấn Sinh dự định đợi Tứ đệ của hắn khỏi bệnh hẳn mới nói chuyện mình muốn đi Vệ Vương phủ học tập, thế nhưng không ngờ bị Thượng Quan Vân Ngôn vạch trần trước. Hai anh em ngồi ở bàn đá ăn bánh đậu xanh, thực tế chỉ là Thượng Quan Vân Ngôn ăn.

"Hoàng huynh, khi nào huynh định đi Vệ Vương phủ gia gia"

Thượng Quan Tấn Sinh giật mình:

"Sao đệ biết"

'Lúc đệ ngủ, huynh nói đệ nghe hết"

Thượng quan tấn sinh nhìn "Hoàng đệ" của mình, tự hào cảm giác xông lên, đệ đệ hắn quá mức nghịch thiên. 6 tháng tuổi biết nói, một tuổi biết đi, nói chuyện biểu cảm gì đó đều giống người trưởng thành, nếu không phải đệ ấy yêu thân thân, trẻ con lời nói, làm nũng ý tứ. Chắc chắn không thể tin đây là đứa trẻ mới chỉ một tuổi.

Thượng Quan Vân Ngôn thấy biểu cảm của hắn, tự nhiên chân thành nói:

"Huynh có chí hướng của huynh, nhưng phải cẩn thận. sau này đệ lớn, đệ sẽ bảo vệ huynh, hai tỷ tỷ và Mẫu Hậu Phụ Hoàng ! chờ đệ"

Thượng Quan Tấn Sinh cười, hắn yêu thương hắn quyết định như vậy rốt cuộc xứng đáng. Bởi vì Hoàng cung này rất ấm áp, rộng lớn nhưng có phụ mẫu yêu thương, có muội muội đệ đệ cũng yêu thương trân trọng hắn. hết thảy đáng giá.

Chiều tà, hai "huynh đệ" vặt vãnh nói chuyện. Thượng Quan Vân Ngôn thân thiết dựa người vào đại ca. Không phải muốn ăn đậu hủ mà thân thể này quả bé, không thể ngồi lâu.

ở phía xa, Đế Hậu hai người chứng kiến hai huynh đệ một lớn một nhỏ to to bé bé lời nói liền cảm thấy ấm dạ. Con của bọn họ lớn nhanh quá.

**************-**********.

"Ám sát Tứ Hoàng tử thất bại, lần này gây nên động tĩnh như vậy chắc chắn Hoàng Đế chú ý. Các người ám binh bất động. Đợi bọn chúng mất cảnh giác rồi hành động sau. "

"Rõ'

Ba người trong bóng đêm biến mất không dấu vết, trong phòng tối mờ ánh đèn còn lại hai thân ảnh.

Người kia chần chờ, rốt cuộc vẫn mở miệng hỏi:

'Miếng ngọc bội kia hóa ra ở trong tay Vệ Thân Vương, bây giờ nằm trong tay Tứ Hoàng tử, đại nhân không nhân cơ hội lấy về sao!'

Người nọ cười, từ tốn đáp:

"Không vội, Hoàng Đế vì chuyện kia đã thắt chặt phòng bị, người bên cạnh Tứ Hoàng tử không thể chen vào được. Bây giờ biết được vị trí của miếng ngọc bội rồi không gấp.

Nửa miếng ngọc bội còn lại, vẫn chưa có tung tích. Các ngươi cứ tìm đi. Thấy được rồi sẽ lấy lại món đồ chúng ta gửi tạm bên người Tứ Hoàng tử."

"Tiểu nhân đã biết.

Vậy còn có trừ khử Tứ Hoàng tử!?

'Đứa trẻ đó còn nhiều thời gian lắm. dục tốc bất đạt."

"Vâng."

Người kia cũng biến mất vô tung. Còn lại nhân gia ngồi trên ghế thượng. âm trầm ánh mắt nhanh chóng lấy lại sắc thái như thường.

********-******.

Kiếp trước Thượng Quan Vân Ngôn thân thể thể chất rất tốt. Thời gian tại phòng thí nghiệm ngốc không lâu liền sẽ tìm tới phòng tập boxing. Căng thẳng công việc, tập võ đấm bốc là cách giải tỏa ưa thích của Cô.

Taekwon-Do, boxing Thượng Quan Vân Ngôn luyện không sai, không sánh được tuyển thủ quốc gia nhưng cũng vô cùng tốt phòng thân. Đánh ngã vài ba tên đô con không thành vấn đề.

Có thể vẫn thừa hưởng thể chất kiếp trước, lại thêm dược vật Hoàng cung đại công hiệu. Cho nên Thượng Quan Vân Ngôn lấy tốc độ không phải người thường nhanh chóng lành bệnh.

Người thường mất hơn 2 tháng mới hồi phục, đặc biệt vết thương chứa độc ở ngực còn lâu hơn thời gian.

Còn Thượng Quan Vân Ngôn cư nhiên một tháng hơn nữa đã khỏi hẳn. Lý thái y cũng kinh ngạc vạn phần.

Về chuyện này Thượng Quan Vân Ngôn rất là đắc ý. Mang danh người bệnh, ngốc ở trong phòng lâu liền phiền chán. Cho nên lệnh cấm dỡ bỏ Thượng Quan Vân Ngôn hiển nhiên rất vui mừng.

**************-************.

Hôm nay Thượng Quan Vân Ngôn chủ động đi tìm Hoàng Đế thương lượng.

Bóng dáng đứa trẻ nho nhỏ khả ái chậm chạp di chuyển trên hành cung. Từ Minh Ngọc cung tới Thừa Minh cung không đắc xa.

Thừa Minh cung là cung của Hoàng Đế, ngự thư phòng xử lý chính vụ. Hoàng Đế không thường trụ lại thừa Minh cung, đa phần sẽ cùng Hoàng Hậu cùng trụ Phượng Nghi cung. Chính sự bận rộn lắm mới ở lại Thừa Minh.

Phượng Nghi cung được đặt ngay cạnh Cung của Hoàng Đế, bên cạnh bao quanh có các cung của Hoàng tử Công chúa. Lần lượt là Minh ngọc cung của tứ Hoàng tử, Sinh Ninh cung của Đại Hoàng tử, Thượng Quan Minh Hề, Minh Kỳ hai vị Nhị Tam Công chúa song sinh cùng trụ Trường Ngọc cung. Tỷ muội tương thông, chỉ cần người kia cảm xúc không tốt người con lại liền biết.

Trong cung còn lại có Trường Trữ cung dành để tổ chức yến tiệc, khách nhân trụ lại. Hoàng Đế bãi miễn lãnh cung vị trí. Trong cung không có phi tần gì đó cho nên thực yên bình. Còn lại các cung khác phục vụ nhu cầu Hoàng Đế thân gia.

Lấy Phượng Nghi cung làm trung tâm, cung khác vây quanh bao bọc lại. Như vậy Hoàng Hậu tiện thể chăm sóc các nhi tử của mình, còn Hoàng Đế cũng thuận tiện về tới Hậu cung.

Thượng Quan Vân Ngôn đi trước, đàng sau có Như Nhu đại cung nữ a di. Vì thân phận Thượng Quan Vân Ngôn đặc biệt cho nên Hoàng Hậu để Như Nhu đi theo chăm sóc. Còn lại bên người Hoàng Hậu một đại cung nữ nữa nhưng thường ra ngoài xử lý công vụ. Sau khi Như Nhu bên cạnh Thượng Quan Vân Ngôn thì người kia Hoàng Hậu gọi về lại bên cạnh, nhượng người khác xử lý sự vụ bên ngoài.

Còn có có một tiểu công công theo hầu, là con nuôi của Tiểu Thuận Tử công công bên người Hoàng Đế. Tiểu lục tử.

Toán người một nhỏ hai lớn chậm rãi di chuyển. Cung nữ công công khác gì đó sớm Thượng Quan Vân Ngôn không thích rườm rà nên cắt rớt đi.

********-*********.

Chân ngắn, sức tiểu mất công tới gần một khắc Thượng quan Vân Ngôn mới tới trước cửa Thượng Thư phòng. Trán hãn ra mồ hôi, Như Nhu tiểu di lấy khăn lau đi mồ hôi cho Thượng Quan Vân Ngôn đâu vào đấy, mới để tiểu nhân nhi đi vào.

Hoàng Đế ngồi ngay ngắn trên án thư phê duyệt tấu chương, ngẩng đầu lên thấy bóng dáng nhỏ bé bi bô chân ngắn bước đi vào. Tâm mềm hóa thành một mảnh, nghiêm túc biểu tình thay đổi nhanh chóng. Ôn hòa yêu thương cười nói, tự mình đi xuống bế lên Thượng Quan Vân Ngôn.

"Tiểu nhân nhi của Trẫm sao tự mình tới đây! Nhớ Phụ Hoàng sao"

Không chối từ ôm ấp của Hoàng Đế lão cha, Thượng Quan Vân Ngôn vui vẻ oa trên đùi Hoàng Đế ngồi. Miệng hướng Hoàng Đế thân trên má một cái:

'Ngôn nhi là muốn gặp Phụ Hoàng thương lượng chuyện tình"

Thấy tiểu đại nhân non nớt nói lại nghiêm túc nội dung, Hoàng Đế vẫn không thu cười, sủng nịnh nói:

"Vậy sao lại thân thân Phụ Hoàng!"

Thượng Quan Vân Ngôn ngây thơ chân tình đáp:

'Vì Phụ Hoàng dễ nhìn"

Hoàng Đế làm khó hỏi:

"Chỉ vì Trẫm dễ nhìn thôi sao, vậy ngôn nhi nhìn thấy người nào dễ nhìn cũng thân sao"

Thượng Quan Vân Ngôn thầm đạo trong lòng, ấu trĩ", miệng nhỏ nhỏ hồng hào đáp:

'Mới không phải! là vì Phụ Hoàng là Phụ Hoàng của Ngôn Nhi cho nên tối đẹp nhất nam nhân. Ngôn nhi mới thích thân thân."

Chiếm được đáp án mong muốn Hoàng Đế cười lớn hài lòng. Tiểu Thuận tử công công đứng bên chứng kiến phụ tử như vậy, thần sắc cũng nhuộm ý cười.

Hoàng Đế nói:

'Vậy Ngôn nhi muốn thương lượng chuyện gì với Phụ Hoàng."

Thượng Quan Vân Ngôn nhăn mi sắp xếp câu từ trong đầu, mà trong mắt Hoàng Đế nhìn hành động đó càng thấy tiểu nhân nhi khả ái yêu thương.

"Ngôn nhi muốn Phụ Hoàng cho người giáo Nhi thần đọc sách viết chữ"

Hoàng Đế vừa bất ngờ vừa hào hứng lại hỏi:

'Ngôn nhi còn quá nhỏ, học sớm như vậy sẽ không tốt. Đợi con lớn hơn Phụ Hoàng cho người giáo con"

Thượng Quan Vân Ngôn từ chối, nói lại:

"Nhi thần chỉ là muốn tiếp cận sách vở sớm, hợp lý thời gian mỗi ngày chỉ nửa canh giờ học. còn lại sẽ bồi phụ Hoàng mẫu Hậu, tỷ tỷ ca ca chơi. Sẽ không ảnh hưởng sức khỏe. "

Hoàng Đế nghe trẻ hơn 1 tuổi đâu vào đấy biện luận, cảm khái vô vàn. "nhi tử' này của hắn không phải người thường. Nhân gia 1 tuổi..quả thật kinh dị.

Trong lòng càng khẳng định ngôn nhi nổi bật như vậy quá sớm, nguy hiểm càng nhiều. Hắn cần cẩn thận nghiêm ngặt bảo vệ mới được.

"Được, Trẫm đồng ý"

***********-*************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top