Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 118: Tìm thấy

Vân Ngôn trước khi rời đi đã nói một phần thân thế cho Phụ Hoàng, nhìn phản ứng của ông chắc hẳn phần nào đoán được. Hoàng Đế thoáng bất ngờ rồi mỉm cười vỗ vai nữ nhi, ông cũng không nghĩ đứa con này thân thế lại khúc chiết như vậy, chuyện ông có thể làm chính là tin tưởng ủng hộ vào năng lực của Ngôn Nhi. Còn giải thích với Hoàng Hậu thì để ông ra mặt nói chuyện vậy.

Vân Ngôn vừa bước chân ra khỏi hoàng cung liền triệu tập nhân thủ tỏa ra khắp nơi tìm kiếm. Trên đường thuận tiện giải quyết ma vật hoành hành. Đám thuộc hạ lúc này đã quen với việc chủ tử có thần lực, kể cả bây giờ nói Thái Tử là thần tiên chuyển thế thì bọn họ cũng tin.

Phía Đông Kinh thành

Tai họa buồng xuống dân chúng lầm than, chuyện lạ ngày càng xuất hiện nhiều khiến người người sợ hãi bất an. Chùa miếu trở thành nơi gửi gắm cứu mạng cuối cùng, dân chúng từ nhà giàu quan lại tới nông phu buôn bán nườm nượp không ngớt đổ xô và miếu thờ xin thần linh bảo vệ. Ngôi miếu cổ này có ở đây từ lúc họ di dân tới đây định cư. Tương truyền rằng miếu này xưa có Phượng Hoàng cư ngụ, kể từ đó nơi đây đều được che chở mùa màng bội thu. Cứ như vậy lời đồn một truyền mười, mười truyền trăm miếu thờ cũng được tu sửa khang trang, hương khói nối liền không dứt. Bình thường chỉ là cầu bình an sức khỏe, cầu tài cầu công danh, nay sở cầu là tính mạnh cầu che chở lễ lộc càng đủ đầy sung túc. Đại Minh đang phồn thịnh, dân chúng của cải dư dả vì vậy mới có một màn ngựa xe chở đây vàng bạc, người thì trong tay áo tắc đầy ngân phiếu , tất cả tranh nhau gặp người trông coi quán xuyên đạo quan.

Mặc dù tình hình gần đây quái dị sợ hãi lan tràn nhưng cũng không ngăn cản lòng tham tài của tên đạo trưởng. Hắn tươi cười đầy mặt nhận đại lễ từ các phú thương, ai tới cũng không từ chối, miệng không ngừng giả mạo những lời nói cao thâm, rồi đưa cho đám người này mấy tấm bùa bình an. Hắn quả thực không biết chính hắn cũng trở thành miếng mồi cho bọn ma tộc nhắm tới.

Là đêm, trước khi đi ngủ tên đạo trưởng vỗ về mấy chiếc rương kho báu rồi mới yên lòng trở về trên giường. Hắn không tin tưởng những người khác nên nhất định phải để vàng bạc quanh mình mới thấy an tâm. Trong lúc hắn ngủ say, bên ngoài có tiếng cười khằng khặc, một làn khói nhẹ màu đen chui hẳn vào người tên đạo sĩ. Người trên giường chỉ dãy giụa một chút rồi nằm im trên giường không còn nhúc nhích. Không ai biết được rằng tên đạo sĩ thật đã bị đánh tráo, linh hồn yếu ớt của hắn đã bị tên ma tộc cắn nuốt.

Sáng sớm ngủ dậy, ánh mắt hắn tối đen nhìn xung quanh. Hắn khinh thường nhìn đống rương vàng bạc trước mắt sau đó cất giọng gọi người vào phân phó. Hắn lấy cớ tối qua nằm mơ thấy thần thú Phượng Hoàng hiển linh, sai người chuẩn bị ngày mai sẽ tổ chức buổi tế lễ để cầu mong thần linh bảo hộ. Dân chúng trong thành phải có mặt mới có thể thành công trải qua tai kiếp. Lúc này hắn chỉ cần chờ đám phàm nhân ngu xuẩn chui vào lưới chờ hắn một lần giết chết.

Tin tức vừa truyền ra khắp nơi dân chúng không ngừng tranh nhau tới miếu thần, bọn họ chỉ sợ chậm một chút sẽ mất đi một phần được thần linh phù hộ, tai họa sẽ đổ lên đầu.

Nhóm người Vân Ngôn dọc đường thấy khắp nơi tiêu điều hoang vắng, nhà dân hai bên đường đóng kín mít nào có bộ dáng giống như trước mặt người xe nườm nượp. Thấy có điều lạ thủ hạ ngay lập tức đi lên phía trước dò hỏi. Biết được đáp án sau hắn ngay lập tức trở về thông báo, Vân Ngôn không cần suy nghĩ cũng biết chuyện chắc chắn có trá. Cô phân phó người đi điều tra, bản thân cũng lẫn vào đám người cùng nhau tới miếu thờ. Nghe dân chúng bàn luận cô biết được ở đây có truyền thuyết về Phượng Hoàng, nếu xét thời gian thì miếu này xuất hiện là trước khi Đại Minh quật khởi dựng nước, nghĩ tới điều gì đó Cô dặn dò thuộc hạ chăm chú quan sát địa hình, tìm kiếm xung quanh Miếu này xem có điều gì phát hiện hay không.

Miếu ngụ ở trên đỉnh núi cao, để đi lên cúng bái bậc thang không tới một nghìn cũng tám trăm, thế nhưng mọi người mặc kệ mỏi mệt vẫn hùng hục đi lên phía trước, có kẻ còn để cho gia nhân cõng kiệu lên núi vì không thể đi được nữa. Thấy thế những nhóm người sau cũng sôi nổi bắt kiệu phu cõng kiệu lên núi. Nếu bọn họ biết lần này đi lên đích thực dạo quỷ môn quan một vòng thì chắc chắn sẽ hối hận tới thúi ruột.

Vân Ngôn nhìn cảnh tượng này chỉ biết lắc đầu. Miếu này dựa núi, xung quanh hai bên đều là rừng cây xanh tươi, cách xa dân túc. Nếu như ở chỗ này cất dấu cái gì hay đào một cái địa đạo thì cũng không có gì lạ. Trong điện thờ một bức tượng Phượng Hoàng lớn cao chừng 2 mét, nhìn nó một lúc cô đi tới mảnh sân lớn đang tụ tập nhiều người, thư đồng bận rộn sắp xếp đồ cúng lễ. Không vội vàng hành động, cô lẫn trong đám người ngồi quỳ xuống trước đàn tế, ước chừng nửa khắc sau tên đạo sĩ xuất hiện. Hắn ra vẻ tiên phong đạo cốt bịa đặt rằng nhận được chỉ dẫn ban phước của thần linh, được ban cho tiên đan chỉ cần uống vào sẽ trở nên khỏe mạnh, tà ma tránh xa không dám lại gần. Nghe được những lời này phía dưới người càng kích động hận không thể chạy lên cướp đoạt.

Từ khi tên đạo sĩ này xuất hiện cô đã biết hắn là ma tộc trà trộn vào. Thế nhưng cô không lập tức hành động mà chờ tra xét xung quanh xem ở đây còn có ma tộc nào ẩn thân hay không. Bá tánh ở đây quá nhiều, ngay lập tức động thủ sẽ khiến họ hoảng sợ, tình cảnh hỗn loạn dễ khiến dẫm đạp lên nhau dẫn tới chết người. Sau khi chắc chắn xung quanh không có ma tộc kiểm soát, Vân Ngôn dứt khoát hành động.

Cô sai thuộc hạ âm thành tạo thành một vòng vây quanh dân chúng, sau đó không báo trước bất ngờ động thủ bóp chặt thần hồn tên đạo sĩ giả. Biến cố đến quá đột nhiên, Đạo sĩ vừa tươi cười hiền lành trên đài bỗng chốc khuôn mặt vặn vẹo, quanh thân bao bọc một đoàn hắc khí đáng sợ, hắn đau đớn thét dài. Tất cả mọi người hoảng loạn ngồi sụp xuống, có người không khống chế được khóc lên van xin tha mạng.

Lúc này thuộc hạ Vân Ngôn mang theo phát huy tác dụng. Bọn họ ngay lập tức trấn an những người hoảng loạn, không giải thích nhiều mà đưa bọn họ an toàn rời đi. Có người gan lớn hỏi có chuyện gì xảy ra thì nhận được câu trả lời Thái Tử tra xét được ma vật ở đây lừa gạt tính toán diệt sát dân chúng , ngay lập tức rời khỏi. Được biết đây là hành động của Thái Tử bọn họ như có định hải thần châm trong lòng, vừa run sợ vừa thấy may mắn nhanh chóng trở về.

Trong chốc lát tế đàn chỉ còn lại Vân Ngôn cùng tên đạo sĩ giả. Hắn trừng nhìn chằm chằm người trước mắt, hắn muốn dãy thoát ra nhưng thần hồn bị khóa chặt không thể động đậy. Vân Ngôn bình tĩnh thôi động linh lực nắm linh hồn của hắn ra khỏi thân xác, mặt không cảm xúc phất tay làm thần hồn của hắn tan biến. Cô một mình đi vào trong điện quan sát, tiếc là không thu hoạch được gì. Bên ngoài có tiếng dồn dập bước chân, Vân ngôn đứng tại chỗ chờ người tới:

" Điện hạ, phía sau núi có phát hiện một thông đạo"

Vân Ngôn gật đầu ra lệnh dẫn đường. Cho tới khi tới trước thông đạo có người chạy ra báo cáo:

" Thưa Điện hạ, bên trong có rất nhiều vàng bạc của cải. Đoán chừng là do tên đạo sĩ lừa gạt của cải của dân chúng cất dấu."

Cô im lặng không nói gì tự mình đi vào bên trong tra xét. Trong ngực miếng ngọc bội bỗng dưng nóng lên. Có lẽ là chỗ này, cô thầm nghĩ. Lập tức cô ra lệnh cho thuộc hạ bê hết đám vàng bạc này ra ngoài. Chờ đi theo chỉ dẫn của miếng ngọc bội, cô tìm thấy trên vách tường có một vết lõm tương ứng với hình dáng chiếc ngọc bội, trong lòng Vân Ngôn vui mừng. Để tránh những điều không may xảy ra, cô ra lệnh cho tất cả ra ngoài canh giữ không cho phép ai tiến vào. Vân Ngôn không biết bên trong nguy hiểm thế nào vì vậy không muốn để chúng thuộc hạ mạo hiểm.

Miếng ngọc vừa đặt lên, hang đá xung quanh lập tức rung chuyển, miếng ngọc bội bay trở lại tay cô. Cùm cụp tiếng cơ quan hoạt động, sau đó vách đá cứng rắn phía trước đột nhiên mở ra. Vân ngôn phất tay bỏ đi đám bụi bặm xung quanh. Phía trước có một đoạn rất dài cầu thang, không chần chừ Vân Ngôn dứt khoát đi vào.

Trong lúc Vân Ngôn rời đi Tần Kiều rất bận rộn, vừa chăm sóc hai người bệnh vừa chạy khắp nơi hỗ trợ giết ma vật, vừa chế thuốc cứu người. Vân Ngôn không biết rằng bản thân vừa bước vào hang động liền đặt chân vào trận pháp thời gian. Vì vậy cô không ý thức được việc thời gian bên ngoài không ngừng bay nhanh. Chính điều này khiến cho cô hối hận suốt thời gian sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top