Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39: Thị Uy

Vân Ngôn giật mình khi nhìn thấy Lý Quân. Cô thả cá xuống lại bắt mạch cho hắn, Vân Ngôn thoáng thở hắt ra. Không còn nguy hiểm tính mạng nữa rồi.

Lý Quân gặp mỹ thiếu niên gọi thì trân mình vài giây, nhìn ngũ quan vừa quen thuộc vừa lạ lẫm trước mắt sau đó mừng rỡ. Vẫn không quên lễ tiết quân thần, cố gắng ngồi thẳng dậy hô:

" Thần Lý Quân ! Tham kiến Tứ Hoàng tử..khụ...khụ..."

Vân Ngôn đỡ lấy, không hài lòng nói:

" Đệ mới rời đi mười năm, Lý đại ca đã không xem Ngôn nhi là đệ đệ rồi. Ngôn nhi buồn.."

lý Quân tươi cười, lòng nghĩ đệ ấy vẫn như vậy. Thật đáng mừng.

Còn bên cạnh, Sở Hàm nhìn Vân Ngôn không rời.

"Lạnh"

Vân Ngôn cảm giác rất nhanh, đành quay qua nhìn Sở Hàm lấy lòng cười.

" Ta đi nướng cá. Nàng giúp ta chăm sóc Lý đại ca. "

Sở Hàm gật đầu đồng ý.

-----------!!-----_----------

Nàng để Lý Quân nằm ra đám cỏ, sau đó mở bọc hành lý ra xem xét. Mắt phượng nhìn qua đống dao, kim, thuốc.. cuối cùng tuyển vài thứ..

Lý Quân phối hợp nằm xuống, tuy hắn không giống phụ thân và gia gia nhưng cũng hiểu được cơ bản về ý lý. Nếu hắn không được chữa trị ngay, e rằng mạng này khó giữ.

Sở Hàm cắt đi lớp vải áo ngấm máu của nam nhân. Vì đã uống thuốc kia cho nên vết thương đã ngừng rỉ máu.

Nàng nhẹ nhàng lau đi vết bẩn bên ngoài, sát trùng. Miệng vết thương thấy rõ ra, may mắn không có độc.

Vết thương sâu, là kiếm đâm, không rộng lắm, Sở Hàm đang nghĩ nên khâu lại hay không nên khâu. Cuối cùng nàng khâu. Giống như cách Vân Ngôn chỉ nàng ở hiện đại.

Dẫu sao trước giờ nàng chỉ khâu cho Dê, Heo, Hổ gì đó thôi. Giờ khâu cho người chắc ổn. Sở Hàm thao tác mau lẹ . Từ sát khuẩn kim, chuẩn bị chỉ tới khâu vào da thịt, nước chảy mây trôi không dư thừa. Lý Quân hoa mắt.. đợi tới khi thấy đau thì chỉ đã cắt rồi.

Sở Hàm nhìn thành quả, ừm, da người khâu vẫn có khác hơn da động vật.

Nàng đem thuốc bột do Vân Ngôn chế rắc lên vết may. Cuối cùng đem tấm vải sạch đắp lên.

Hoàn thành.

-------------_------_--------

Bấy giờ nàng mới lên tiếng:

" Huynh nằm nghỉ ngơi đi. Lát nữa Ngôn nhi sẽ giúp huynh trị nội thương. Hàn khí trong người huynh được ta kiểm soát rồi, còn đẩy xuất nó ra thì chờ Vân Ngôn."

Lý Quân mỉm cười gật đầu:.

" Cảm tạ".

Sở Hàm đứng dậy cất dụng cụ, sau đó thong thả đi đến bên cạnh Vân Ngôn đang ngồi nướng cá cùng chú chim.

Vân Ngôn đã nói rất nhiều về chuyện trong triều, Hoàng thất cho nàng nghe, cho nên khi nghe Vân Ngôn gọi Lý đại ca thì nàng đại khái biết về nam nhân này.

!!!!-----------!!!!!!!-!!!!!!

Không mất thêm bao lâu, món cá nướng đã hoàn thành.

Ba người chậm rãi thưởng thức món ăn. Lúc này Vân Ngôn mới hỏi chuyện Lý Quân.

" Không phải huynh cùng Đại Hoàng huynh đang ở biên quan sao. Tại sao huynh lại xuất hiện nơi này.?"

Lý Quân thở dài, sau đó thuật lại tình huống.

Thì ra Thượng Quan Tấn Sinh và hắn phát hiện mật thám Tề quốc nhiều lần bí mật qua lại biên giới hai nước, thông qua cửa quan có nhiều hoạt động đáng ngờ..

Sau đó bọn họ phát hiện điểm liên lạc và hoạt động của chúng có liên quan tới một vị quan lại bí ẩn trong triều.

Lý Quân đích thân theo dõi, phát hiện người chúng liên lạc trong đó có Kiêu Kị Tướng quân Tư Viễn- Chánh Tam phẩm. Vị này nắm giữ hai đạo kỵ binh quan trọng ở kinh thành.

Nếu hắn cấu kết với ngoại bang âm mưu làm phản, sợ rằng có cung biến.

Lý Quân trên đường theo dõi bị phát hiện. Một đường chạy tới nơi này. Khúc sau thì hai người cũng biết rồi.

Vân Ngôn thoáng suy nghĩ, rồi đạo:

" Vậy Hoàng Huynh đã báo chuyện này với Phụ Hoàng chưa?".

Lý Quân gật đầu, đáp:

" Đã cho ám vệ trở về mật báo. Có điều huynh phát hiện, đám người này đều là người của Âm Y Môn."

"Âm Y Môn!!!,"

Vân Ngôn lặp lại.

" Đúng vậy".

Vân Ngôn nói:

"Hơn mười năm trước, kẻ truy sát đệ ngăn đệ lên núi cũng là Âm Y Môn. Kẻ bắt cóc Nhị Hoàng Tỷ cũng là bọn chúng. Hiện tại Âm Y. Môn vẫn bám không buông.."

Sở Hàm tiếp lời:

" Thông thường các môn phái giang hồ rất ít khi đụng chạm tới triều đình. Trước giờ người không phạm ta, ta không phạm ngươi.

Nếu như vậy, chắc chắn có người đứng sau sai sử."

Vân Ngôn, Lý Quân hai người gật đầu đồng tình.

" Chỉ tiếc là chưa biết được âm mưu của bọn chúng thì đã bị phát hiện."

Lý Quân tiếc nuối nói.

Vân Ngôn vỗ vai hắn, miệng an ủi:

" Còn mạng là tốt rồi. Ranh giới giữa sống và chết mong manh lắm. Huynh nên quý trọng, thuốc huynh dùng..nó giá nghìn vàng cũng khó mua. Tiết kiệm"..

----------___---------

Lý Quân mặt không biết nói gì cho phải. Vì tình trạng của lý Quân, ba người không tiện di chuyển. Nên cuối cùng Vân Ngôn để Ám Nhất cử người đưa xe ngựa và vật dụng tới đây.

Ba người đành ở lại rừng tới đêm. Hẳn là canh hai gì đó bọn người Ám Nhất mới tới. Vân Ngôn kéo Sở Hàm vào lòng, để nàng dựa vào lòng mình nghỉ ngơi. Còn bản thân thì hỏi Lý Quân tình hình Đại Minh nhiều năm qua. Nhưng mà Vân Ngôn quên mất, Lý Quân ở biên quan nhiều năm. Cho nên có một màn...vùng sâu vùng xa kể cho kẻ ở ẩn trên núi về sầm uất của kinh thành.

---------____--------.

Tối đến, Sở Hàm bình yên nằm trong lòng Vân Ngôn. Hai người một đôi kim bích được bao bọc bởi ánh lửa ấm áp.

Lý Quân nhìn một màn này, không hiểu so nhớ người kia, một người hắn không nên nhớ.

" Phù..phù".

Tiếng gió lay động.

" Vút"..

Ám khí xé gió xuyên màn đêm lao tới nơi ngồi của Vân Ngôn và Sở Hàm.

Lý Quân muốn động nhưng thân thể không cho phép, ám khí lao đi quá nhanh.

Vân Ngôn bình thản dơ tay lên, chuẩn xác dùng hai ngón kẹp lấy nó.

" Rắc"

Vỡ vụn..

Âm thanh lạnh lùng tiếp theo phát ra:

" Còn muốn thử..'

Năm người, dẫn đầu là Ám Nhất chớp nhoáng xuất hiện, một chân quỳ xuống cúi đầu hô.

" Thuộc...."

Vân Ngôn dơ tay lên ám chỉ đình, đừng nói..

Ý nói rằng sẽ làm người trong lòng tỉnh..

" Tỉnh rồi. Tiếp tục đi".

Sở Hàm đúng lúc ngồi dậy.

Vân Ngôn lạnh mặt liếc nhìn đám chết tiệt kia phá vỡ không gian của hai người..

Bốn người còn lại vô tội nhìn tên cầm đầu là Ám Nhất cũng đang vô tội không kém.

Ám Nhất cười khổ. Cả năm người còn không dám nhìn chính diện Tứ gia của bọn họ.

Sở Hàm nhìn bọn họ, trông có vẻ buồn cười, liền không keo kiệt miệng cong lên cười khẽ. Chính là nụ cười đó làm cho năm kẻ mới xuất hiện mê mẩn, tạm quên đi ủy khuất Tứ gia mang lại.

Vân Ngôn nhìn màn này, hừ lạnh..

Sở Hàm tự thả ra hàn khí.. bọn họ lạnh sẽ tỉnh táo..

--------_++++++------------_--

Bây giờ thì họ hiểu, hai người không ai sẽ là bồ tát cả.

Ám Nhất dẫu sao vẫn là thủ lĩnh, mở miệng nói trước.

" Tứ gia, xe ngựa đã chuẩn bị.."

Vân Ngôn gật đầu, vòng tay qua thắt lưng Sở Hàm ôm nàng dậy.

Nhàn nhạt nói:

" Lúc nãy ai phóng ám khí.?"

Tên đầu tiên từ trái sang phải đứng lên phía trước chào theo kiểu quân đội.

" Là thuộc hạ".

Vân Ngôn nhìn tên này tác phong, ừ dứt khoát. Có cản đảm, thân hình tốt. Cô gật đầu.

" Vậy ngươi cõng Lý đại nhân đi. ..

Ám nhất dắt ngựa.."

Những người khác chạy bộ theo sau."

Chơi dại rồi.. bọn họ cùng một lúc có chung một suy nghĩ.

---------++_________-----------

Đám người di chuyển trong đêm, trên đuờng không có gì đáng ngại. Tới tờ mờ sáng, bọn họ thành công tới khách điếm trong thành.

Trước tiên Vân Ngôn để mọi người nghỉ ngơi rồi bàn bạc sau.

Bản thân cô đi theo sau Sở Hàm về phòng.

Chính là đến trước cửa liền bị ngăn lại.

"Ai..da đau. Tiểu Hàm chân ta.!!"

Sở Hàm liếc xuống, vẫn không để cửa rộng ra.

"Đệ theo ta về phòng làm gì?"

" Thì ngủ chứ làm sao. Ta đâu thể để nương tử một mình một phòng. Nàng không thấy đám kia nam nhân nhìn thấy nàng mắt muốn rớt ra à.."

"Đệ thì không!!.."

" Ta không giống, tim ta, tâm ta, mạng ta đều giao cho nàng. Nàng biết không......."

Sở Hàm thả đôi tay giữ cửa.

" Im rồi đi vào"

Vân Ngôn cười thoả mãn.

Sở Hàm mặc kệ, tay đem ngoại bào cởi..đi về phía sau bình phong tắm gội.

Vân Ngôn tí tởn theo sau...

"Phựt"..

Miếng băng mỏng như kim xuyên qua tấm vải bình phong mỏng manh, dừng mạnh mẽ cắm ngay trước bước chân của Vân Ngôn.

Ngân châm bằng băng còn chưa tan.

" Đệ ngoan ngoãn chờ tới phiên mình tắm đi."..

Vân Ngôn nuốt nước bọt.. Có lão bà võ công lợi hại ngang ngửa mình, cũng phải lúc nào cũng tuyệt, ví như bây giờ.

!!!!!----------!!!!!!.

Vân Ngôn đành bước sang phòng khác để tắm gội thay y phục..

Xong xuôi, Vân Ngôn vui vẻ quay trở về. Dặn dò thuộc hạ không ai được quấy rầy. Sở Hàm đã sớm lên giường nằm. Cảm nhận được phía sau có người ôm lấy, mùi thơm quen thuộc, lồng ngực quen thuộc. Nàng để yên cho người kia ôm. Nhắm mắt đi ngủ.

Chỉ là .....

Vân Ngôn vùi đầu vào hõm cổ Sở Hàm, tham lam hít lấy hương thơm từ người nàng.

Kìm lòng không đậu, Vân Ngôn thả vụn hôn xuống.

Ban đầu chỉ là hôn, sau đó là những động tác gặm cắn nhẹ nhàng khiêu khích.

Sở Hàm bị nhột, chịu không nổi nàng đành quay người lại, tính mắng.

Nhưng là đôi môi nàng vừa hé ra liền bị đôi môi khác bắt lấy, ngay cả đầu lưỡi cũng bị quấn lấy không kịp phản ứng.

Vân Ngôn bá đạo hôn xuống, tay nhanh chóng chống lên đổi vị trí, thân mình đè gắt gao lên người Sở Hàm.

Hương vị này, thử được một lần liền nghiện không lối thoát.

Sở Hàm tay đặt lên vai Vân Ngôn hòng đẩy ra, cuối cùng bị hôn tới mơ hồ đầu óc. Không còn đầu óc chống cự..

" Ưm...m...m"

Vân Ngôn bất đắc dĩ thả môi đỏ mọng của Sở Hàm ra.

Sở Hàm há miệng thở dốc, mắt hạnh liếc tên háo sắc như lên án.

Vân Ngôn điều hoà hơi thở, vùi đầu vào hõm cổ nàng nói:

" Nàng đừng nhìn ta như vậy. Ta sẽ không kìm được mất, ánh mắt nàng khiến ta chỉ muốn khảm nàng vào lòng. "

Vân Ngôn trở người nằm lại bên cạnh, kéo Sở Hàm vào lòng.

" Chúng ta đi ngủ thôi".

Sở Hàm vòng tay qua eo Vân Ngôn. Mỉm cười..

" Ngủ ngon"..

-------_--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top