Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46: Cảm xúc kỳ lạ

" Đại Ca! "
Luật Tề trở về phòng liền bị người ôm lấy đôi bàn tay lắc lư. Hắn bất đắc dĩ mỉm cười, gỡ ma trảo của thiếu nữ xuống:
" Bao lớn rồi còn thích dính Đại Ca như vậy. Chẳng phải đã dặn không được trốn đi theo rồi sao. Muội không lẽ không biết tình hình Tề Quốc đang không ổn định. Nhỡ bị người xấu tóm lại thì thế nào."
Hắn giọng điệu nhẹ nhàng trách cứ, lại mang theo tia sủng nịnh. Chân hướng tới bàn ăn chuẩn bị sẵn ngồi xuống.
" Ca! Người ta còn nhỏ mà. Huynh đi chơi, không mang muội theo. Với lại chẳng phải có huynh đây rồi sao. Sẽ không ai dám bắt nạt muội. Phải không."
Luật Tề gật gật đầu, không muốn phân bua nhiều thêm, bèn đạo:
" Được rồi, muội nghe lời thì sẽ không sao. Ngồi xuống ăn chút gì đi, ta đã kêu người chuẩn bị món muội thích rồi."
Thiếu nữ vui vẻ đáp ứng, ngồi lại đối diện dùng bữa. Mẫn Miên hào hứng những món ăn trên bàn, nghĩ ra cái gì đó liền hỏi:
" Đại Ca, người ban nãy ngồi cùng bàn với huynh là ai vậy?"
" Là nam nhân hay nữ nhân?"
Mẫn Miên tròn mắt đáp:
" Tất nhiên là mỹ, soái nam tử rồi. Muội hỏi nữ tử làm gì"
Luật Tề cười cười.
" Biết đâu được..!!"
Mẫn Miên dậm chân.
" Ca, muội không giống Ngũ Tỷ. "
Luật Tề nhún vai, từ chối cho ý kiến.
" Thái độ đó của huynh là sao chứ. Huynh nói đi. Người kia là bằng hữu của huynh sao. Muội thấy người đó rất được."
Luật Tề đáp:
" Không, chỉ là mới quen thôi. Hắn đã có thê tử rồi."
" Là nữ nhân bên cạnh sao"?
Luật Tề thả đũa xuống.
" Muội hôm nay nói rất nhiều. Trúng cái gì dược sao."
" Huynh!!!!!"
_______--________-_______-_________
Sau khi Vân Ngôn trở về, Sở Hàm đã lên giường đi ngủ. Thấy người trong lòng ngủ tới hương, Vân Ngôn mỉm cười hạnh phúc. Tự giác cúi người xuống hôn lên đôi môi kia một chút mới cam lòng rời đi.
" Ta yêu nàng".
Vân Ngôn thầm thì. Cô cần chuẩn bị chút ngân châm, còn có thêm một vài loại thuốc cho Minh Hề. Việc làm tan máu bầm trong não không hề khó. Chỉ là khối máu đó tích tụ lâu năm như vậy, nếu không cẩn thận sẽ làm ảnh hưởng những chức năng cảm giác và tư duy.

Chuẩn bị tốt, Vân Ngôn nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
"Thiếu Gia!"
Vừa thấy Vân Ngôn, Ám Nhất liền đi nhanh tới báo cáo tình huống.
" Có chuyện gì sao ?"
Ám Nhất khẽ nói vào tai Vân Ngôn:
" Thuộc hạ cho người điều tra vị Luật Tề công tử kia.."
Vân Ngôn ngắt lời.
" Từ từ đã. Theo ta đến gặp Nhị Tiểu Thư. Xong việc rồi trở về nói."
Đáp xong, Vân Ngôn một đường thẳng tiến tới phòng của Minh Hề. Bỏ lại Ám Nhất đang hưng phấn vui mừng thần sắc.
" Thiếu Gia, đợi thuộc hạ.".
Vân Ngôn lắc đầu "Ám Nhất không phả cũng tam tuần rồi sao.... Mình già rồi cũng nên. Hẳn là do chơi với Cửu nhiều."
Ở một nơi nào đó:
" Hắt xì..."
Zero lo lắng hỏi:
" Cửu! Ngươi không phải ốm đấy chứ"
Cửu đáp:
" Không hề, có lẽ do ở đấy mùi son phấn nhiều quá."
Zero: " Ngươi không thích mùi này sao?"
Cửu: " không.. quá gay mũi.."
________--_______-______-____
Lúc Vân Ngôn rời đi không lâu sau đó, Lăng Nhược Hi cũng tới gặp Minh Hề.
" Hề sư tỷ!"..
Minh Hề vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc thì nghe tiếng gọi, vội lau đi nước mắt còn đọng trên khoé mi, nàng đứng dậy mở cửa.
" Nhược Hi, là muội à. Có chuyên gì không"
Nhược Hi tự nhiên bước vào. Nhìn thấy mắt Minh Hề đỏ đỏ nhưng không hỏi. Nàng tới đây vẫn là có chút việc.
" Không có gì quan trọng. Chỉ là Tịch sư tỷ nói có đồ muốn đưa cho Muội thôi. Tỷ ấy nói đến đây ngồi chờ một chút. Lát tỷ ấy quay lại."
Minh Hề gật đầu:
" Vậy muội ngồi đi. Tỷ ấy sắp quay lại rồi."
Minh Hề rót nước cho Nhược Hi dùng. Lúc này, nàng mới nhìn thấy chân chính nhan sắc của Tiểu sư muội khi Muội ấy tháo mạn che mặt ra.
Vì gặp nhau trên đường hội họp nên các nàng cũng chưa giao tiếp nhiều.
Mất một vài giây định thần lại, Minh Hề mới chuyển di ánh mắt sang nơi khác.Trong lòng nàng thầm nghĩ: Sư Phụ hẳn là nhìn vào nhan sắc để nhận đồ đệ. Nào có ai nhan sắc bình thường chứ. Hẳn là nếu mở tú phường thì thiên hạ không ai sánh bằng.
Bậy bậy.. Tiểu Hề tự nghĩ rồi lại tự xoá đi mớ hỗn tạp trong đầu. Đầu óc lại nhanh chuyển tới ngoài cửa. Vân Ngôn đệ ấy sắp tới rồi.
Nhược Hi ngồi yên lặng nhìn mọi biểu cảm biến hoá của vị này sư tỷ liền cảm thấy người này thật thú vị. Sư tỷ trông có vẻ hoạt bát, rạng rỡ. Đi bên cạnh Đại sư tỷ Tịch Băng cũng hài hoà. Nàng tuy rời cung về Lăng Quốc từ rất sớm, nhưng chuyện ở Vân Ninh Cung thế nào đều biết đến. Chỉ là sau khi gặp vị này sư tỷ, nàng cảm thấy có chút bất khả tư nghị. Người này, có lẽ là khác biệt nhất ở Vân Ninh Cung đi.
_______-______-______-_________-____
Minh Hề chống cằm suy từ, đôi khi liếc sang vị Sư Muội có nhan sắc ngọc nữ giáng trần, không tự chủ so sánh với Tịch Băng sư tỷ. Cuối cùng vẫn kết luận. Tịch Băng sư tỷ của nàng khí chất hơn.
Minh Hề không hề ý thức được từ bao giờ nàng đã gắn Tịch Băng thành người của nàng. Chỉ biết rằng, Tịch Băng tỷ ấy luôn xuất hiện đầu tiên trong suy nghĩ của nàng mà thôi.
Tịch Băng trở về phòng liền thấy cái này tràng cảnh. Tiểu sư muội thì như liên hoa toạ đài, một bộ dáng dấp nhàn nhạt lạnh lùng. Còn Minh Hề thì chống tay lên cằm, mày lúc có lúc giãn sinh động.
" Để hai muội chờ lâu. "
Mình Hề nhìn thấy Tịch Băng trở về liền đứng dậy vui vẻ đi đến bên cạnh. Kéo sư tỷ ngồi xuống.
Tịch Băng liếc xéo một chút, vẫn tùy ý để Minh Hề kéo tay.
Nhược Hi mở lời:
" Tịch Băng sư tỷ không cần nói vậy
. Muội từ đầu tới giờ ngồi chờ, nhìn Minh Hề sư tỷ cũng rất vui. Không có nhàm chán."
Tịch Băng nhẹ nhàng cười, rồi đáp:
" Muội chờ ta một chút. Ta đi lấy đồ sư phụ nhờ ta đưa cho muội."
" Vâng!. Sư tỷ"
______-______-_____-_____-____-______
Cũng không quá nhiều thứ, chỉ là một chiếc hộp gỗ nhỏ và một cái trâm mà thôi.
Nhược Hi mở ra xem rồi đóng lại. Không có ngay tại chỗ xem xét kỹ lưỡng.
Tịch Bằng ngồi yên chờ đợi, sau đó lại qua nhìn Minh Hề như đang nghẹn muốn nói cái gì.
" Minh Hề, muội sao vậy"!!.
Minh Hề đem chuyện vừa rồi nói cho Tịch Băng cùng Nhược Hi, tất nhiên nàng bỏ qua thân phận thực sự của mình. Nàng không ngốc, không phải là không tin tưởng. Nhưng là chưa tới lúc.
Tịch Bằng gật đầu, nàng không hề ngạc nhiên về chuyện này. Nhìn Tiểu Hề và vị kia công tử có khí chất tương đồng.
Chỉ là nàng lo lắng, Minh Hề bị mất trí nhớ từ khi mang muội ấy về. Dù thử bao nhiêu cách vẫn không được. Không biết bây giờ vị kia nhận mình là đệ đệ ruột của muội ấy có cách gì không.
" Nếu như người kia đệ đệ có thể làm muội nhớ mọi thứ thì thật tốt. Ta sẽ ở đây cùng muội. Yên tâm."
Ít khí Tịch Băng sư tỷ tỏ ra quan tâm nàng như vậy. Đương nhiên Minh Hề vui vẻ đáp ứng.
_____-_____-___-___-______-_____-______

"Cốc..cốc.."
Nghe tiếng gõ cửa, Minh Hề vui mừng tiến tới mở cửa .
Đứng trước cửa như dự đoán là Vân Ngôn, chỉ là còn có thêm Ám Nhất.
" Đệ tới rồi".
"Nhị Tiểu thư"!
Ám Nhất cúi đầu chắp tay hành lễ.
Vân Ngôn tươi cười, cầm tay Minh Hề kéo vào trong.
Cô nhìn thấy hai người còn lại trong phòng, tâm hơi chút giật mình. Hoàng tỷ có khác, bên cạnh toàn người đẹp mới chịu.
Minh Hề chủ động giới thiệu.
" Sử tỷ, sư muội, đây là đệ đệ ruột của ta, Vân Ngôn.
Đệ đệ đây là Đại sư tỷ Tịch Băng và tiểu sư muội Nhược Hi."
Vân Ngôn lễ phép chắp tay chào hỏi. Hai người này khí chất có phần tương đồng. Riêng vị tiểu sư muội Nhược Hi làm cho Vân Ngôn có cảm giác lạ kỳ. Còn lạ chỗ nào, cô không biết rõ.
Đơn giản chào hỏi. Mọi người chủ động tách ra để không gian cho Vân Ngôn Minh Hề hai người.
Ám Nhất ở bên cạnh hỗ trợ. Tịch Băng, Nhược Hi ở bên cạnh quan sát.
_____-______-______---______-_______-___
Để Minh Hề ngồi xếp bằng trên giường. Vân Ngôn đem một viên thuốc cho Nhị tỷ uống, bắt đầu thi châm.
Cô dồn chân khí vào ngân châm, cắm liền ba châm vào Thùy Trán, Thùy Đỉnh và Thùy Chẩm.
Châm cuối cùng tìm ở vùng trí nhớ ở đồi Hải Mã. Nơi lưu giữ ký ức của con người.
Sau đó Vân Ngôn rót nội lực vào lòng bàn tay, dùng chân khí đi qua len lỏi các kinh mạch, giải phóng các mạch máu bị tắc cho Minh Hề. Nhân tiện đã thông mạch thứ ba và thứ tư trong cơ thể nàng.
Thao tác có vẻ đơn giản nhưng tốn khá nhiều nội lực của Vân Ngôn.
Đợi công việc hoàn thành đã hơn nửa canh giờ sau.
Trên trán Vân Ngôn vẫn còn rịn mồ hôi. Ám Nhất bên cạnh thấy chủ tử thu công, chủ động lại đem khăn cho Vân Ngôn lau.
Vân Ngôn chậm rãi rút châm trên đầu Minh Hề, ngay lập tức tỷ ấy gục trên vai cô.
Chứng kiến cả quá trình, Tịch Băng thần sắc lo lắng.
Vân Ngôn mỉm cười trấn an ra hiệu không sao.
Cô từ từ để Minh Hề nằm xuống. Vén chăn lên đắp cho tỉ ấy. Đặt trên trán tỷ ấy một nụ hôn.
" Nhị tỷ, Ngôn nhi chờ tỷ trở lại."
Nhìn này hành động, Ám Nhất không thấy gì làm lạ. Chỉ có Tịch Băng và Nhược Hi hơi bất ngờ. Trong mắt vị thiếu niên trước mặt, không hề có tạp chất, chỉ là ôn nhu yêu thương mong nhớ.
_-----_______-______-_______--______
Mặc dù tiêu hao nội lực nhưng Vân Ngôn Vẫn đạm nhiên như thường.
Cô đối với hai người đạo:
" Nhị tỉ sẽ sớm tỉnh dậy. Lúc nào tỷ ấy tỉnh hãy nói tỷ ấy đến phòng tìm tiểu đệ. Giờ đệ trở về nghỉ ngơi chốc lát."
Tịch Bằng nhìn qua Minh Hề an tường trên giường, gật đầu đáp ứng.
" Được."
" À còn nữa, có chuyện cần giúp đỡ hay gì thì đừng ngại nói với đệ. Người của tỷ ấy cũng là người nhà của đệ."
Tịch Băng vẫn chưa nghe ra được thâm ý trong lời nói của Vân Ngôn, gật đầu đáp ứng.
Xong lời, Vân Ngôn liền rời đi.
______-______-______-_____-______-_____.
Ám Nhất ở lại nói một chút mục đích tới đây của mọi người cho Tịch Băng biết để hai bên chiếu ứng. Sau đó trở về báo cáo chuyện ban nãy hắn muốn nói với Tứ gia.
Minh Hề làm một giấc mộng dài..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top