Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57: Tiểu nhạc đệm


Luật Tề nhanh hơn cước bộ đi về phía  trước. Hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Bên cạnh Mẫn Miên cảm thấy thập phần khó hiểu. Đại ca từ khi nào lại thích ăn mì, chẳng phải huynh ấy ghét ăn nó sao. Thắc mắc là vậy nhưng nàng vẫn nhanh chân đuổi theo.
" Đại ca, chờ muội.!!!!"

Sở Hàm, Vân Ngôn bước vào quán mì thu hút hết thảy sự chú ý. Theo sau còn cả bốn hộ vệ tuấn lãng, điều này rước lấy biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ ghen tị.

Đang lúc hai người chờ đợi món ăn thì nhìn thấy Luật Tề bước vào. Vân Ngôn nhìn sang người bên cạnh trao đổi ánh mắt, ăn ý không nói gì. Đám người Zero ngồi bên bàn kế bên cũng trông thấy, cảnh giác lập tức tăng lên.

Luật Tề chủ động hướng tới Sở Hàm chào hỏi:
" Sở cô nương, lại gặp mặt"
Miệng hắn hướng tới Sở Hàm, nhưng ánh mắt của hắn ngay từ đầu không rời Vân Ngôn nửa tấc. Mặc dù dịch dung như hiện tại, cơ hội để người khác nhận ra Vân Ngôn là rất hiếm gặp. Thế nhưng bọn họ đề phòng vẫn hơn.

Sở Hàm mặt vô biểu tình nhìn Luật Tề, miệng thong dong đáp:
" Hạnh ngộ, Luật Tề công tử."
Sau đó không thèm để ý tới hắn ta nữa.

Luật Tề đương nhiên cảm thấy hắn không được chào đón, bèn cười trừ. Thế nhưng hắn không từ bỏ:
" Không biết Vân công tử tại sao hôm nay không đi cùng Sở cô nương. Nếu như hai vị thiếu người giới thiệu đi đây đó ở Ninh Thành, Tề mỗ sẵn lòng ra sức."

Thập miệng lẩm bẩm khinh thường:
" Hoá ra là muốn hướng tới thiếu phu nhân . Tính cướp thiếu phu nhân từ tay Tứ gia bọn họ. Mơ tưởng, tên mặt dày vô sỉ."

" Giờ đệ mới biết Thập ca đanh đá vậy đấy!" Thập Nhất mỉm cười trêu ghẹo. Thập ai oán phản bác" là tinh thần hộ chủ, bảo vệ chính nghĩa. Đệ biết chưa."

Tất nhiên với công lực của mấy người bọn họ, bên này nói gì họ đều nghe thấy. Luật Tề không được tự nhiên ho khan.

Vân Ngôn lúc này mới lên tiếng:
" Vị này vì sao lại nhiệt tình như vậy. Là để ý tỷ tỷ của tiểu muội sao?"
Cô mắt long lanh trong sáng nhìn Luật Tề, như là hoàn toàn không biết mục đích của hắn.

Luật Tề mỉm cười chói mắt đáp:
" Tại hạ họ Luật tên Tề. Chỉ là thấy hai vị cô nương có ý định đi dạo Ninh Thành thì mong muốn hậu bồi. Ninh Thành có gia nghiệp của bổn gia, cho nên cũng coi như thân thuộc. Hôm nay có duyên hạnh ngộ Sở cô nương cùng vị cô nương đây, góp chút sức lấy giúp hai vị vui vẻ cũng là vinh dự."
Dừng lại chốc lát, hắn hướng Vân Ngôn mỉm cười nói tiếp:
" Không biết cao danh quý tánh của vị cô nương đây thế nào, để tiện cho Luật mỗ xưng hô"?

Sở Hàm liếc người bên cạnh, thay Vân Ngôn trả lời:
" Luật Tề công tử chớ để ý. Nàng ấy tên Tiểu Vân, là biểu muội của Sở Hàm."

Luật Tề gật đầu coi như đã hiểu, tính nói tiếp lại bị cắt ngang:
" Đại ca, huynh chẳng phải muốn ăn mì sao, đứng đó làm gì vậy!?"

Mẫn Miên bước vào kinh ngạc thấy Luật Tề vẫn bước đấy. Miệng không khỏi thắc mắc hỏi. Chỉ là câu hỏi này lại khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy có chút buồn cười. Cái này gọi là trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường.

Luật Tề có chút bối rối, còn Vân Ngôn thì trong lòng hả hê. Cô không hề kéo kiệt nở nụ cười thoải mái, chính nụ cười hoàn mỹ này lại khiến cho kẻ đứng phía trước thêm bối rối, đứng hình thêm vài dây. 

Lợi dụng lúc mì được bưng lên, Vân Ngôn đạo.
" Tỷ tỷ, mì tới rồi, ăn thôi. Mì này ăn nóng mới ngon"
Rồi hai người ăn ý không nói tiếng nào, vô cùng tập trung ăn mì của mình. Luật Tề cảm giác bị bơ đẹp, đành quay lại ngồi cùng bàn với Mẫn Miên. Hắn còn không quên tặng cho nàng một cái trừng mắt.

____-______-______-_____-_____-____-____

Một chút tiểu nhạc đệm đi qua, Sở Hàm Vân Ngôn quyết định đi dạo mua sắm. Mua sắm là thiên tính của phụ nữ, cho nên rất nhanh hai người hoà nhập vào đường lớn, ngõ nhỏ Ninh thành phồn hoa.

Sở Hàm tính tình nhàn nhạt hôm nay phá lên cười nhiều hơn, cũng chủ tâm mua vài món đồ. Số còn lại tất cả đều chỉ thị cho Vân Ngôn mang.

Chuyện là sau khi Luật Tề cảm thấy mất mặt, cũng không nán lại thêm đi theo Vân Ngôn hai người. Sát đi hộ vệ theo sau thông báo, có mật thám ở Minh quốc xin cầu kiến. Cho nên hắn đành phải trở về. Trước khi đi, hắn không quên dặn dò cho người theo dõi Sở Hàm cùng Vân Ngôn. Chỉ là, kẻ được phái đi theo dõi, sớm đã bị Cửu thủ tiêu.

___-______-______-_____-____-__________--

            Hoàng Cung....

Sáng sớm Thượng triều, Thượng Quan Tấn Minh như cũ ngồi trên Long ỷ lắng nghe các bộ báo cáo. Bây giờ hắn đã ngoài tứ tuần, phong phạm Hoàng Đế theo năm tháng ngày càng lộ rõ. Uy nghiêm của bậc Đế Vương khiến quần thần không tự giác mà kính ngưỡng. Mặc dù tóc đã nhuốm thêm màu mới, nhưng mắt hắn vẫn sáng hữu thần, cương nghị.

Vệ Vương hiện tại đã hơn lục tuần. Chỉ khi có chuyện trọng đại mới lên triều thượng nghị cùng quần thần. Hiện tại Vệ Kinh coi như đã kế thừa danh vọng của Phụ Vương hắn. Vệ Kinh chủ động đứng ra khỏi hàng, chắp tay đối với Hoàng Đế bẩm báo:
" Khởi bẩm Hoàng Thượng, mật báo đưa tin. Sứ thần của hai nước Tề Lăng đã đến nước ta. Thế nhưng hiện tại hành tung chưa rõ."

Thượng Quan Tấn Minh vuốt râu đạo:
" Có biết sứ giả được phái tới là người nào?"
Vệ Kinh liền đáp:
" Bẩm! Phía Lăng Quốc là Trưởng Công chúa- Phong hào Trấn Quốc Công chúa. Còn phía Tề quốc là Đại Hoàng tử Gia Hình Luật. Cả hai đều rất ít khi lộ mặt."

Thượng Quan Tấn Minh chưa làm ra cái gì phản ứng, liếc văn võ bá quan. Từ tốn mà uy nghiêm hỏi:
" Về chuyện hai nước Tề Lăng  cùng lúc cử người sang nước ta. Các khanh có thế nào cái nhìn!!!?

Khương Trụ bắt gặp ánh mắt Hoàng Đế nhìn hắn, liền đứng ra khỏi hàng khải tấu:
" Bẩm Hoàng Thượng, ngu thần thấy chuyện hai nước gửi sứ giả tới Đại Minh ta hẳn là do gần đây hai nước này xích mích. Chiến tranh không biết khi nào sẽ nổ ra. Đại Minh giáp ranh với nước Tề. Lần này cử người tới, ắt hẳn muốn mượn binh trợ giúp, hoặc là hiệp nghị để nước ta không mượn thời cơ này đánh lén. Còn Lăng quốc chính là muốn ngăn cản chuyện này."

Hoàng Đế trên cao chỉ gật gật đầu, chưa nói gì thêm. Mắt hắn lại hướng tới Tần Quốc công vẫn đang im lặng từ đầu tới giờ.
" Tần Quốc Công, khanh thấy thế nào."
Được nhắc chỉ đích danh, Tần Quốc Công chắp tay đạo:
" Lão thần thấy Khương Thị Lang phân tích có lý. Hiện tại chỉ xem Đại Minh chúng ta ứng đối thế nào."
Hoàng Đế liên tục gật đầu, lại hỏi:
" Vậy Tần Quốc công nói xem chúng ta phải như thế nào ứng đối."
" Lão thần thiết nghĩ ..nên lấy tĩnh chế động. Im lặng quan sát tình hình hai nước, nếu không chúng ta sẽ bị cuốn vào cuộc chiến."

Quần thần tán đồng gật đầu, Khương Trụ lại nói:
" Thần nghĩ với tình hình hiện giờ, sợ rằng Lăng quốc sẽ đi trước một bước. Nếu như mục đích của Lăng Quốc là phá rối quan hệ giữa Đại Minh và Tề Quốc, ép Đại Minh đối đầu với Đại Tề thì chúng ta trước cần bảo đảm an toàn cho Đại Hoàng tử Tề quốc. Tránh bị vu oan giá hoạ."

"Khương khanh gia nói rất đúng. Nếu như vậy, việc bảo đảm an toàn cho Đại Hoàng tử Tề Quốc sẽ do Khương Trụ, Khương Thác và Tư Viễn Kiêu Kỵ doanh đảm nhiệm. Nếu có bất trắc gì, Trẫm sẽ hỏi tội các khanh"
Bị điểm tên, ba người bước ra khỏi hàng hô lớn:
" Vi thần lĩnh chỉ".
Hoàng Đế hài lòng gật đầu, mắt lại hướng tới vị trí Lý Quân đang đứng đạo nói:
" Hiện tại tình hình biên quan căng thẳng, may mắn có Đại Hoàng tử trấn áp ở đó. Lý Quân, khanh lĩnh mệnh đem theo 3000 quân lính ngay sáng ngày mai khởi hành đến biên quan, giúp Đại Hoàng tử gia cố phòng thủ."

Lý Quân chắp tay đứng ra khỏi hàng cúi đầu nhận chỉ.
Buổi sáng thượng triều cứ thế chấm dứt. Sau đó Hoàng Đế gọi Vệ Kinh, Lý Quân vào ngự thư phòng mật đàm.

" Hoàng Thượng, đã rõ Tư Viễn cấu kết với Tề Quốc, sao lần này người lại để cho hắn tiếp xúc đặc sứ. Chẳng may ..."
Lý Quân là người hơn ai hết hiểu rõ việc Tư Viễn đã làm. Cho nên chuyện này khiến hắn vô cùng băn khoăn.

Vệ Kinh dẫu sao cũng bên Hoàng Đế nhiều năm, niên kỉ so với Hoàng Đế còn nhiều hơn đôi chút, tất nhiên nhìn ra huyền cơ bên trong, bèn thay Hoàng Đế giải thích:
" Lý Quân hiền điệp, Hoàng Thượng chính muốn tìm một cái cớ để tước binh quyền của hắn. Tin chắc là hiền điệp cũng biết, nếu bây giờ vô cớ bắt hắn, sẽ là bứt dây động rừng. Lăng Quốc không phải con cọp giấy."

Vệ Kinh nói tới đây liền mỉm cười: " Chỉ cần Gia Hình Luật không chết ở Đại Minh ta là thì chúng ta vô can. Bao năm qua, Tề Quốc động tay chân vào Minh Quốc không phải ít. Lần này cũng coi như giúp Lăng quốc một chút."
Rồi hắn lại hướng Hoàng Đế dò hỏi:
" Chỉ là vi thần ngu muội, không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại gắn Tư Viễn cùng Khương gia một nhà. ??"

Thượng Quan Tấn Minh đăm chiêu chốc lát, nở nụ cười sắc lạnh:
" Trẫm chẳng qua muốn thăm dò Khương Thừa Tướng một chút."

" Ý Hoàng Thượng là..."

Hoàng Đế gật đầu không nói thêm gì. Tiếp đến Thượng Quan Tấn Minh giao phó thêm  một vài chuyện rồi để hai người cáo lui. Bản thân Hắn cũng liền hướng tới Phượng Nghi cung mà đi.

____-____-______-______-_____-_________

           Phượng Nghi cung

Thượng Quan Minh Kỳ đưa lá thứ Vân Ngôn dùng Phi Cáp nhanh nhất gửi tới cho Mẫu Hậu xem qua, chỉ thấy sắc mặt Vệ Hậu biến đổi không ngừng, lo lắng, khiếp sợ, hưng phấn, tự hào đủ cả

Vệ Hậu xem xong một lượt, thả thư xuống, nhấp ngụm trà rồi mới hướng tới nữ nhi của nàng đạo nói:
" Vân Ngôn nhanh như vậy bị ám sát, chắc chắn trong cung nội gián vẫn còn chưa tiêu trừ. Trong cung của ta và con chắc chắn không thể nào, chỉ còn trong cung của Tấn Bác và Minh Châu. Đúng là chúng ta bỏ sót."
Vệ Hậu thong dong nói:
" May mắn hiện tại  Ngôn nhi có đủ bản lĩnh để xử lý đám người này."

Minh Kỳ nhàn nhạt mỉm cười, hướng Vệ Hậu nói:
" Vậy còn chuyện Ngôn nhi đệ ấy nhắc tới vị sư tỷ Sở Hàm. Mẫu Hậu tính toán thế nào."
Vệ Hậu thở dài đáp:
" Chuyện này Mẫu Hậu và Phụ Hoàng con không thể ngăn cản. Huống hồ mắt nhìn của nó tốt như vậy, không sợ mang về nương tử phẩm chất kém. Chỉ là bên phía Tần Quốc Công.."
Minh Kỳ cũng cười tiếp lời:
" Chẳng phải Tần Kiều đứa nhỏ này đã trốn đi chơi rồi sao. Trước đây nhi thần và Nhị tỷ có các cược với đệ ấy xem xem đệ ấy có thu nhiều hơn một nương tử không.
Xem ra ra bây giờ, nhi thần nên bắt đầu nghĩ điều kiện rồi."

Vệ Hậu cũng gật đầu:
" Đúng vậy.. cái miệng của Ngôn nhi, không biết sẽ lại mang về bao nhiêu nữ nhân nữa.
Trong thư Ngôn nhi có đề cập tới một chuyện...là "Nữ Quan"..?

Minh Kỳ gật đầu xác thực, đáp:
" Đệ ấy muốn thăm dò dân phong Đại Minh mười năm nay biến hoá thế nào. Nếu được, có thể hướng tới Phụ Hoàng mở đường cho nữ nhân có thêm quyền lợi, có thể góp sức vì triều đình."

"Ngôn nhi đúng là luôn có những ý tưởng không giống người thường. Từ khi sinh ra, đã định ước như vậy. Nếu có thể mở ra thời đại cho nữ nhân, như vậy thì coi như là phúc lớn của Đại Minh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top