Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64: Ba bà vợ


Sở Hàm thoải mái tiếp nhận bầu rượu, đem ghé sát vào mũi ngửi thử. Mỉm cười gật đầu:
" Chả trách Ngôn nhi thích rượu này như vậy, rất thơm, nồng nhưng không gắt, ngọt nhẹ, nước ủ rất thanh khiết."
Nhận xét xong, nàng uống một ngụm lớn, rượu tràn ra cả miệng, chảy từng giọt xuống cằm, trượt dài xuống cổ áo.
" Rất đã".

Cử chỉ của Sở Hàm làm Nhược Hi có chút giật mình, nhìn người này quả thực không thấy điểm ra dáng giang hồ nữ tử hào sảng. Thế nhưng uống rượu lại có cái này phong thái, rất bất ngờ.

Sở Hàm quay qua nhìn nữ tử bên cạnh, thấy nàng đang nhìn mình kinh ngạc liền mỉm cười trêu ghẹo:
" Thế nào, tiếc rượu.!"
Nhược Hi thoáng cười, lắc đầu tiếp nhận lại vò rượu uống ngụm rượu vào mới đáp:
" Không có, là rượu xứng giai nhân, chỉ không nghĩ, Sở Hàm tỷ phong tư nhẹ nhàng thoát tục như vậy, uống rượu lại phóng khoáng vạn phần. Rất thuận mắt. Không giống như ai kia ."...

Nhược Hi nhắc tới người nọ, thoáng cười, ngay cả nàng cũng không phát hiện ánh mắt nàng khi cười nhớ về người đó có bao nhiêu nhu tình hoài niệm.

" Muội nói Ngôn nhi phải không!"
Sở Hàm tự nhiên tiếp lời.
" Đệ ấy à, uống rượu lại ra dáng vẻ phẩm rượu, chậm rãi từng chút một. Còn nói cái đó là thú vui tao nhã của người hiểu rượu, từ từ dùng mũi thưởng thức, đầu luỡi chạm nhẹ, sau đó mới là ngụm nhỏ nuốt vào cổ họng, cảm nhận nó chảy từ từ vào ruột gan, vậy nó mới thấm. Đấy, đấy là là lý lẽ của đệ ấy khi uống rượu, nó còn điệu đà hơn cả mấy nàng oanh yến vẫy khăn mời mọc nam nhân."

Sở Hàm vừa nói vừa mỉm cười, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên thấy Vân Ngôn uống rượu khiến nàng cảm giác vui vẻ.

Nhược Hi yên lặng một bên lắng nghe, hay tay chống lên mái ngói rồi ngước mặt nhìn lên bầu trời đêm. Đoạn rồi hỏi Sở Hàm.

" Giữa tỷ và Ngôn công tử là phu thê chi ước sao.!?

Sở Hàm không quay qua đối mặt với Nhược Hi, nàng im lặng một lúc rồi mới trả lời.

" Mọi người đã biết thân phận của đệ ấy rồi?"
" Đúng vậy, bọn muội đã biết. Là Hề tỷ nói cho bọn muội biết."
Sở Hàm có chút xa xăm nhìn, nhớ về quá khứ, miệng nỉ non hồi tưởng:
" Năm đó ta cùng sư phụ tới Hoàng Cung để đón đệ ấy lên núi Vân Sơn để tu tập võ công. Ở trên núi chỉ có ta và đệ ấy cùng sư phụ sinh hoạt. Sau cùng 
Sư phụ mất, ta và đệ ấy nương tựa vào nhau để sống. Trên vai đệ ấy gánh vác nghiệp lớn, chúng ta cẩn tuân sư phụ căn dặn, tu luyện võ công đại thành mới xuống núi. Khoảng thời gian đó, mười năm sớm tối ở chung, chiếu khán lẫn nhau. Chúng ta rốt cuộc nảy sinh tình cảm.

Ta biết đệ ấy thân phận đặc thù, biết đệ ấy có thê chưa rước vào cửa. Nhưng mà, chỉ vì ta yêu đệ ấy, hứa sẽ bên đệ ấy, chăm sóc đệ ấy. Chỉ khi nào đệ ấy chính miệng nói không cần ta nữa, ta mới rời đi. Không trách, không giận, cũng không oán.

Sở Hàm đánh tiếng thở dài, quay qua nhìn Nhược Hi. Mỉm cười.
" Muội không phải người thích nói chuyện người khác, sao lại muốn biết chuyện ta và Ngôn nhi. Có phải bị đệ ấy cướp mất hồn rồi.?"

Nhược Hi bị hỏi vậy, có chút giật mình.
" Nào có. Tỷ không cần thăm dò muội. Định lực muội không có kém như vậy.  Phu quân của tỷ đấy, sao tỷ có thể thoải mái như vậy."

Sở Hàm mỉm cười.

" Tâm của đệ ấy luôn có ta, tim của đệ ấy có một phần cho ta. Vậy là đủ rồi. Những thứ đệ ấy trải qua, gánh vác, gấp cả trăm lần thứ người thường có thể tưởng tượng. Cho nên, chỉ cần giúp được đệ ấy, đệ ấy muốn, đều được."

" Ta không hiểu tại sao, nhìn thấy muội lại có cảm giác quen thuộc lạ thường. Muốn gần cạnh, trò chuỵện chia sẽ. Hay là do hôm nay, rượu vào lời ra.."
Sở Hàm lại cười, nụ cười không thấy bóng dáng thê lương mà là nụ cười duy mỹ, đẹp như tiên tử trăng rắm.

Nhược Hi lắng nghe Sở Hàm tâm sự, lòng lại nặng thêm một chút.
Nàng xuất hiện ở Minh Quốc vốn dĩ có mục đích. Một là ngăn cản Tề Quốc Đại Hoàng Tử Gia Hình Luật gặp Hoàng Đế Minh Triều. Không để hai bên đạt hiệp nghị liên thủ. Nếu không Lăng Quốc của nàng dù có Đại Lương chống lưng nhưng vẫn lâm nguy.

Hai là để làm được chuyện đó, nàng cần gặp Vua Minh, đặt yêu cầu liên hôn. Mà tất nhiên người được chỉ định liên hôn là nàng và Thượng Quan Tấn Ngôn Tứ Hoàng Tử.

Nàng mặc dù là Trưởng công chúa, được Phụ Hoàng Mẫu Hậu yêu thương đi chăng nữa cũng không thể tránh khỏi kiếp hôn nhân chính trị sắp đặt. May mắn người nàng phải gả lại là người có nhân phẩm, nhan giá trị tốt.

Có điều, nàng điều tra qua, Tứ Hoàng Tử có thê chưa cưới là Trưởng nữ của Tần Quốc Công Tần Kiều. Nay lại thêm một sư tỷ chung sống mười năm tình cảm gắn bó bền chặt. Nàng quả thật không hề muốn cảnh nữ nhân chung chồng. Dành giật sủng hạnh. Nghĩ tới vậy, Nhược Hi lại cầm vò rượu uống thêm một ngụm lớn.

Lăng Nhược Hi đột nhiên nhớ tới một cái tên, đúng là Gia Hình Luật, tại cái tên khốn nạn kia khởi động can qua, bỉ ổi vô sỉ, muốn xâm chiếm Lăng Quốc của nàng, hại nàng rơi vào cảnh này. Sẽ có ngày nàng bắt được hắn, đánh cho hắn bầm dập, song thân không nhân, tổ tông ruồng bỏ mới thôi. Đáng ghét.

------_-----_------_-----____-____------_____---

Luật Tề nơi nào biết bản thân bỗng dưng bị liệt vào sổ đen của Lăng Quốc Trưởng Công chúa. Giờ này chính là hắn đang xem thư trên tay Khương Cát gửi tới.

Tờ thư sau khi xem xong, hắn chậm rãi đặt tới gần ngón nến, chờ nó cháy rụi.  Sau đó mới âm trầm lên tiếng.

" Ngày mai ngươi đưa Nhị tiểu thư rời đi Ninh Thành đi tới Kinh Thành. Tới đó sẽ có người tiếp ứng. Nếu Nhị tiểu thư không đi, ngươi cứ dùng chút thủ đoạn mà được. Ta sẽ không giáng tội."

Sát đứng đối điện chờ nghe phân phó, thân hình cúi gập xuống phục tùng mệnh lệnh.

Chờ lúc Sát rời đi, Khách mới xuất hiện.
" Liệu Công chúa có nghe theo sắp xếp hay không. Sát e là động tâm với người không nên động rồi."

Luật Tề bình thản đáp:

" Chuyện để Mẫn Miên gả cho Đại Hoàng Tử Minh Triều Phụ Hoàng đã đồng ý, muội ấy không chịu cũng phải phục tùng.

Huống hồ...nàng ấy cũng không phải muội ruột của ta. Tất cả chỉ là quân cờ phục hưng đại nghiệp. Có cái gì để tiếc nuối chần chờ. Muốn thành đại nghiệp, phải biết bỏ đi những kẻ tiểu tốt dư thừa."

Khách trong tối yên lặng gật đầu, môi mỏng khẽ nhếch tán đồng. Luật Tề khe khẽ thở ra, đạo nói tiếp:
" Khương Cát đưa tin. Ngày mai Khương Trụ cùng với Tư Viễn sẽ tức tốc tới Ninh Thành. Lấy danh nghĩa bảo vệ Đại Hoàng Tử Tề Quốc để làm việc.  Chỉ cần kéo được toàn bộ chú ý của bọn chúng tới Ninh Thành, chúng ta một mẻ bắt lấy. Lúc đó Kinh Thành trống rỗng, không đề phòng. Người của Khương Cát sẽ ập tới trong ứng ngoài hợp bao vây hoàng cung. Như vậy, Tề Quốc toàn quân ẩn nấp triển khai công thành Minh quốc. Đánh nhanh diệt gọn. Như vậy Đại Minh sẽ nằm gọn trong tay chúng ta."

Khách im lặng coi như đồng thuận. Lúc bóng hắn biến mất, kèm theo một mẫu giấy hoá thành bụi phấn, mà nội dung trên đó, chỉ mình hắn biết được mà thôi.
  Trò chơi này, cuối cùng ai thắng vẫn là một ẩn số. Kẻ tự cho mình thông minh, sắp xếp bàn cờ hoá ra cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.

___-_____-______-______-_____-_____-___

Tần Kiều tắm gội xong, cảm thấy vẫn chưa buồn ngủ. Nàng đành dặn dò Tiểu Duệ đi ngủ trước, còn bản thân ra ngoài dạo một vòng.

Từ trong gió thoảng, Tần Kiều ngửi ra được mùi rượu thơm phức, lại đúng hương vị hoa Anh Đào nàng thích. Lòng nàng chợt nghĩ: "khuya thế này còn có người nhã hứng uống rượu, lại là rượu ngon, ắt hẳn là người biết thưởng thức. Đi lại trên giang hồ, sư phụ từng nói, gặp ắt là hữu duyên. Này mũi mình và hương rượu có chút duyên, vậy thì chiều theo ý trời theo đuổi vậy.
Sư phụ từng nói, mỹ vị trên đời ngoài mỹ nhân nam tử tuyệt sắc thì chính là vị rượu. Nếm thử vị nam nữ phong lưu, có khi rước vào sầu muộn, còn bị độc tình cắn ngược day dứt không buông. Duy chỉ rượu mới là bạn trăm năm không đổi của kẻ sĩ nhàn. Ta với rượu tuy hai nhưng là một, hợp thể rồi muôn đời say."

Cẩn tuân lời sư phụ giáo huấn, Tần Kiều lần theo hương rượu. Tới khi tới nơi liền nhìn lên cao thấy hai nữ nhân tư dung tuyệt bích, phong thái nhàn nhã tự tại uống rượu. Tần Kiều lẩm bẩm.
" Này là mỹ vị trong mỹ vị. Tuyệt."

Thực ra từ lúc Tần Kiều lại gần, Sở Hàm, Nhược Hi hai người sớm đã biết. Chỉ là không mấy quan tâm. Nội lực của hai người đều cao thâm, lý gì không nghe ra lời lẩm bẩm tán dương của " nam nhân" kia.

May mắn, lời cảm thán kia đơn thuần thưởng thức, không có chút trêu đùa cợt nhả. Nếu không, có lẽ Tần Kiều có khoác thêm ba cái áo vẫn cảm thấy tê tái da thịt.

Đợi Tần Kiều tới gần, cả hai mới nhìn kỹ dung nhan.

" Tại hạ vừa tới Ninh Thành, vốn nghe nơi đây rượu ngon nức tiếng xa gần. Này hữu duyên, kìm lòng không đậu bèn đưa chân theo lối. Vừa hay lại gặp nhị vị xứng mỹ nhân ở đây. Không bằng mạn phép cho tại hạ uống cùng. Tại hạ chỉ là muốn nếm chút vị rượu, bầu bạn với nhị vị, thưởng thức đêm trăng, không có ý gì khác."

Nói đoạn liền nhún người phi thân lên mái nhà, đứng cách Sở Hàm, Nhược Hi vài bước.

Nhược Hi vốn không mừng nam tử tới gần, tuy rằng người này nho nhã, dung nhan cũng hàng cực phẩm. Thế nhưng vừa rồi, nàng cùng Sở Hàm tỷ bàn luận chuyện võ học, chút nữa có thể giúp nàng ngộ ra điểm mấu chốt của tầng mới. Người này sớm không tới muộn không tới, lại tới đúng lúc này, cũng thật là xảo.

Sở Hàm từ khi Tần Kiều xuất hiện, cảm giác quen thuộc lần nữa xuất hiện, giống như ban đầu gặp gỡ Nhược Hi vậy. Hơn nữa chú tâm quan sát chút, nàng lại phát hiện một điều thú vị. Nàng bèn truyền âm cho Nhược Hi.
" Là nữ nhân giả nam trang, không cần quá đề phòng."

Sở Hàm là ở với Vân Ngôn cả mười năm, nữ giả nam trang thế nào, nàng nhìn ra không có gì là lạ. Mặc dù Tần Kiều điệu bộ phóng khoáng, âm thanh có đè thấp một chút. Nhưng mà, như Ngôn nhi từng nói với nàng đó là..diễn chưa tới.

Nhược Hi nghe truyền âm, có chút kinh ngạc. Sau đó bất giác mỉm cười, quên mất, trước đây chẳng phải chính nàng cũng nhiều lần lén ra cung như vậy

Tần Kiều nào biết mình bị bại lộ. Tự nhiên nhìn đối diện hai người chờ cho ý kiến. Cũng không thể xông vào cướp rượu mà uống được.

Sở Hàm nhìn Tần Kiều mỉm cười, âm thanh mềm nhu thanh thoát gọi mời:
" Đã là  hữu duyên,  có rượu ngon trăng cao, lại thêm bạn hiền vậy thì còn gì bằng. Mời công tử."

Sở Hàm không có vạch trần thân phận Tần Kiều, đùa một chút cũng không sao. Rồi nàng tự giới thiệu tên họ, còn thay  lời Nhược Hi phân trần.

Tần Kiều trong lòng cảm thán, đúng là  nữ tử giang hồ, sảng khoái. Nàng trước khi ngồi xuống, tự nhiên xưng hô.
" Tại hạ Tần Hạo. Hân hạnh quen biết Sở cô nương, Lăng cô nương."
" Nghe khẩu âm của Tần công tử, chắc là từ kinh thành đi tới."

Lăng Nhược Hi bỗng nhiên mở miệng hỏi. Làm cho cả hai người giật mình. Với Sở Hàm, theo như nàng biết muội ấy khi nhỏ ở Minh Quốc nhưng là ở Vân Ninh cung, sau đó rời đi Đại Minh. Sao lại hiểu rõ khẩu âm của người kinh thành Minh quốc.  Còn Tần Kiều thì đương nhiên không ngờ nữ nhân mặt lạnh từ đầu với nàng lại hỏi vậy. Tần Kiều vẫn tự nhiên đáp:
" Đúng vậy, tại hạ tư gia tại Kinh thành."
Nhược Hi trong lòng buông cái gõ xuống. Không lẽ trùng hợp như vậy. Vì nàng đã điều tra kỹ, Tần Quốc Công có ba người con. Hai song sinh huynh muội là Tần Hạo và Tần Kiều giống nhau tới bảy tám phần. Người này không phải là vợ chưa rước vào cửa của Thượng Quan Tấn Ngôn đi.
Bỗng nàng thấy đầu có điểm đau...ai thán.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top