Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Hy vọng ta sẽ không đến quá muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nói lời tạm biệt với Derek, Elena đi vào kho vũ khí của gia đình, nơi cất giữ kiếm, cung tên, áo giáp và tất cả các loại vũ khí khác. Người thường bị hạn chế vào đây, nhưng may mắn là không có nơi nào trong Lâu đài Blaise mà cô không thể vào. Tuy vậy, cô vẫn tránh ánh mắt của mọi người, đi vào sâu trong cùng của căn phòng. Elena dừng bước trước bộ giáp đen như mực, toát ra khí phái oanh liệt của một kiếm sĩ.

Elena biết bộ giáp đó đặc biệt như thế nào. Đây là bộ áo giáp của mẹ cô. Kim loại được sử dụng để làm nó đắt và tinh khiết đến mức ngay cả những hiệp sĩ chính thức cũng không thể mua được. Chỉ cho đến khi trở thành một hiệp sĩ, cô mới nhận ra giá trị thực sự của nó, nhưng nó đã bị lấy mất trước khi cô có cơ hội được mặc lên người.

Nhẹ nhàng đặt tay lên bộ áo giáp, đôi mắt cô đẫm nước vì quá xúc động. Cảm giác rắn chắc, mát lạnh dưới lòng bàn tay khuấy động ký ức của cô. Khi còn nhỏ, cô coi bộ giáp là của mình, nhưng sau khi mẹ cô qua đời, cha cô kịch liệt phản đối việc phụ nữ học đấu kiếm. Vì lý do này, cô chưa bao giờ được học kiếm thuật mặc dù được sinh ra trong một gia đình hiệp sĩ. Cuối cùng thì cô cũng phải học nó. Có lẽ đó là số phận. Sau khi nhớ lại quá khứ, cô sớm bắt đầu đặt bộ giáp vào chiếc bao tải lớn của mình.

"Mình biết rằng Cha rất nhớ Mẹ và không thể chịu đựng được khi ai đó sử dụng những món đồ quý giá của Mẹ, nhưng mình sẽ dùng nó để cứu ông ấy."

Hơn nữa, thể chất của cô còn kém hơn rất nhiều so với kiếp trước và cô cần một bộ giáp tốt để bảo vệ mình.

Sau khi đặt chiếc mũ bảo hiểm màu đen vào trong bao tải, cô chọn lấy một thanh kiếm chưa sử dụng. Đây là thanh kiếm đầu tiên cô cầm kể từ khi trở về quá khứ, nhưng với cô nó quá quen thuộc như chỉ là ngày hôm qua. Bàn tay mềm mại không chút chai dạn của cô lúng túng nắm chặt đuôi kiếm, nhưng cô lại có một cảm giác quen thuộc hoàn hảo đến lạ lùng. Khá may mắn là kỹ thuật của cô vẫn không bị mất đi.

Elena mở vỏ kiếm ra và nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên lưỡi kiếm sắc bén. Khuôn mặt của thiếu nữ này khác nhiều so với nữ hiệp sĩ lạnh lùng năm xưa, nhưng sự quyết tâm trong cô lại bùng cháy và dữ dội hơn trước. Elena vung thanh kiếm lên không trung vài lần và lẩm bẩm một mình.

"... Chỉ mạnh bằng một nửa."

Tốc độ và sức mạnh của cô bị giới hạn bởi vì cơ thể cô chưa trải qua huấn luyện. Tuy nhiên, Elena đã vung kiếm hàng ngàn hay hàng vạn lần và những trận chiến mà cô ấy đã liều mạng thì không thể đếm xuể. Cho dù cơ thể cô có yếu đuối và chậm chạp đến đâu thì cô luôn biết chính xác nơi để vung kiếm. Cô đã trải qua  những hoàn cảnh khốc liệt nhất trong khi chiến đấu và điều đó khiến cô trở nên nhanh nhẹn trong những tình huống xấu.

Cuối cùng Elena cũng bọc thanh kiếm và cho nó vào trong chiếc bao tải của mình, buộc thật chặt. Cô chợt nhận ra rằng việc mang theo một chiếc bao tải lớn như vầy có thể thu hút sự chú ý của một số người. Thật không dễ để rũ bỏ tâm lý trở thành một kẻ giết người cứng rắn, người đã tự mình làm mọi thứ, nhưng bây giờ cô không thể quên mình là một phần của tầng lớp quý tộc. Sau khi rời kho vũ khí và đặt chiếc túi càng xa càng tốt, Elena gọi một người hầu đi ngang qua. Người hầu đến gần cô và Elena chỉ vào cái bao tải lớn.

"Mang cái này lên xe ngựa cho ta."

"Tất cả những món đồ này là gì vậy, thưa phu nhân?"

"Những thứ này là quà cho Glenn."

"Nhiều thế ạ?Chắc hẳn, Glenn sẽ rất vui khi nhìn thấy chúng".

Mặc dù kích thước và trọng lượng của chiếc bao hơi khác thường để làm quà tặng cho một phụ nữ quý tộc, may thay, người hầu không nghĩ nhiều và làm theo lệnh của Elena. Những hành lý khác, chẳng hạn như váy và các vật dụng khác, đã được những người hầu khác chuẩn bị. Khi Elena xác nhận rằng những thứ cần thiết đã được chất lên, cô ấy bước lên xe ngựa.

"Đợi đã."

Một tay Mirabelle túm lấy váy, tay kia cầm một giỏ đồ picnic lớn chạy về phía xe ngựa. Elena dừng lại khi thấy Mirabelle đang nhanh chân chạy về phía mình, rồi bước xuống và vội vã đi về hướng của cô.

"Mirabelle, hãy cẩn thận. Em sẽ bị thương mất. "

Nhưng Mirabelle không giảm tốc độ cho đến khi cô ấy ở ngay trước mặt Elena. Cô nở một nụ cười rạng rỡ với em gái mình.

"Em không muốn chị khởi hành mà chưa dùng bữa, hãy cầm theo cái này nhé."

Mirabelle đưa cho cô cái giỏ và khi Elena nhận lấy nó, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy. Trọng lượng của nó quá nặng khiến cô suy nghĩ.

"Em đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy sao. Nó nhiều bằng một bữa tiệc đấy. "

"Chị quên là có người đã nói với em rằng ăn uống đầy đủ mỗi ngày sẽ giúp em khỏe mạnh hơn không?"

Elena nhất thời không nói nên lời. Đó là những gì cô thường nói với Mirabelle, người luôn có ác cảm trong chuyện ăn uống.

Mirabelle nhanh chóng đẩy Elena vào trong xe và nói với một giọng vui vẻ.

"Lên đường bình anh nhé Chị Elena. Và đừng quên quà của em đấy. "

Sau khi bị đẩy vào trong, Elena đăm chiêu nhìn em gái qua cửa sổ.

"... Chị sẽ trở lại sớm thôi."

Chiếc xe khởi hành và Mirabelle vẫy tay chào tạm biệt thật lâu. Elena nhoài người ra cửa sổ và nhìn cho đến khi em gái cô khuất dạng. Cô gần như muốn khóc khi hứa rằng mình sẽ quay lại lần nữa. Cô không thể tin rằng mình có một nơi để trở về.

Elena chợt nhớ ra cái giỏ trên đùi mình. Cô đặt nó xuống bên cạnh và lấy từng món một ra. Bên trong là một món salad phong phú với rau diếp tươi và ức gà, bánh mì kẹp thịt nguội, trứng luộc, cơm nắm được trang trí dễ thương và trái cây thái nhỏ. Tất cả đều trông rất ngon khi ăn. Hộp cơm trưa của Mirabelle dường như là bữa tiệc bất tận với tất cả các món ăn yêu thích của Elena.

"..."

Cô ấy sắp xếp gọn gàng thức ăn trong xe, nhưng cô ấy không thể chịu được khi ăn nó. Sophie, người hầu gái ngồi phía trước bên cạnh người lái xe ngựa, lo lắng nhìn cô qua cửa sổ.

"Tiểu thư, người ổn chứ?"

Elena ôm mặt và có vẻ như đang khóc

."...Không sao đâu. Ta chỉ – cảm thấy mình quá may mắn... "

Cô đã luôn bỏ lỡ những khoảnh khắc này khi gia đình cô vẫn còn sống ở kiếp trước. Cô đã ước hàng trăm, hàng nghìn lần rằng họ vẫn còn sống. Bây giờ cô cảm thấy quá đỗi hạnh phúc.

"... Làm sao ta có thể ăn hết chỗ này đây?"

Không hiểu được sự quý giá của chỗ đồ ăn này đối với Elena, Sophie đáp:

"Nếu người thích, chúng ta có thể gói chúng lại và dùng sau khi đến nơi."

Elena gật đầu, xoa xoa đôi mắt ướt đẫm lòng bàn tay.

"Được đấy."

Cả gia đình cô bây giờ vẫn còn sống. Chỉ cần như vậy, hạnh phúc của cô sẽ tồn tại mãi mãi. Bây giờ Elena cô ấy không thể đánh mất nó một lần nữa. Cô chắc chắn sẽ thay đổi tương lai bằng bất cứ giá nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top