Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2: XIN LỖI

- Đừng khóc. Anh... - Song Vũ run run đưa tay lên chạm vào gò má cô, lau đi giọt nước mắt vừa rơi một cách nhẹ nhàng.
- Anh không đáng để em khóc. Anh... Anh xin lỗi...

Xin lỗi

Anh xin lỗi

Anh cướp đi tin yêu trong cô rồi bỏ lại cho cô một câu xin lỗi.

Hạ Huyên chợt thấy nó sao mà chua chát thế? Đau đớn thế...

Rổ cuộc, cũng chủ là một câu xin lỗi.

Một con dao sắc nhọn bỗng đâu cứa vào tim Hạ Huyên đến ứa máu. Mối tình đầu đẹp đắm lòng, cô trân trọng, cô nâng niu giữ gìn, cuối cùng, trong sắc xuân bỗng tan thành hàng ngàn bọt nước li ti.

Cô không đủ can đảm để nghe anh nói bất cứ một từ nào nữa, chỉ thấy hau tai lùng bùng. Một nỗi đay lan ra từ tim đến mọi giác quan khiến cho toàn thân cô đông cứng.

Hạ Huyên lấy toàn bộ sức lực cuối cùng, gạt bỏ đôi tay của anh, loạng choạng đứng dậy, rời khỏi quán cafe với đôi mắt bị làm nhoè bởi nước.

Hàng ngàn yêu thương trong tim cô vỡ vụn, tan nát. Những mảnh niềm tin đâm vào tim còn đau đớn hơn cả kim châm, nó tha hồ cấu xé, tung hoành, mặc cho cô đau đớn đến nghẹt thở.

Chiều Sài Gòn vẫn tấp nập và vồn vã như thường ngày. Những chếc xe sang trọng lướt qua nỗi đau giằng xé.

Bụi mưa vương trên đầu cô gái nhỏ khiến mái bắt đầu bết lại. Chiếc áo phông màu sữa cũng thấm nước ướt đẫm.

Cô vẫn cứ đi, mặc dòng đời trôi chảy. Bỏ quên tất cả mọi lại sau lueng. Chỉ mong nó như một cơn ác mộng.

Từng bước...

Từng bước...

Đau đớn cũng chỉ là đau đớn.

Chẳng còn gì quan trọng nữa... Mọi thứ chấm hết.

Song Vũ không đuổi theo, anh vẫn ngôi lặng lẽ bên cạnh cửa sổ của quá cafe 'Đen Trắng'. Xuyên qua tấm kính trong suốt, anh cứ mãi hướng mắt về Hạ Huyên, ngìn cô gái bé nhỏ bước những bước chân dài rộng...

Đi rồi, sẽ chẳng bao giờ ngoái đầu lại nhìn đâu...

Noi lồng ngực anh, trai tim hẫng một nhịp. Tim anh cũng chẳng nhẹ nhõm hơn tim cô, đau đớn khiến hơi thở anh nặng hẳn đi. Trong tích tắc, mọi thứ như dồn nén đến bùng phát, anh buông người ngả ra ghế, cảm nhận nỗi đau rần rần tronh cơ thể.

Đau... thì phải khóc...

Mưa... rơi vẫn cứ phải rơi thôi!

Hạ Huyên không nhớ rằng mình đã bước qua bao con đường, đã đi qua bao con phố. Cô chỉ nhớ rằng, hình như mình đã đi rất lâu, rất lâu rồi. Lâu đến mưac, khi ý thức được hành động điên rồ của mình thì chân cô đã tê cứng, bầu trời trên xao là một màu đen dị hoặc ẩn náu sau một vài vệt mây còn lờ lững trôi.

Vậy là đã tối rồi.

Khi nãy, cô còn tưởng anh sẽ đuổi theo, dù sao cũng phải còn chút lưu luyến. Nhưng không! Anh đã khoing làm những điều cô nghĩ, phía sau cô lúc ấy, chỉn có bóng mưa theo đuổi hoà với những vệt nắng dài chưa tan. Là cô quá ngốc. Quá hy vọng. Các cụ nói có sai bao giờ, trèo cao thì ngã đau...

Một con chấn động làm đầu óc cô váng vất, gió xuân ngao du khắp chốn dừng lại nơi đâu như lữ khách qua đường, gió nhìn coi gái nhỏ đang khựng lại giữa dòng người nườm nượp, nhưng cũng chỉ có ngó môit hồi rồi lẳng lặng bay đi, vô tình hay hữu ý, bỗng lầm sự cô đơn quanh cô tăng lên gấp bội.

Hạ Huyên khẽ run run, cô thấy chân mình bất lực. Nỗi đau tronh tim cùng cái lạnh bên ngoài như kết hợp nhấn chìm cô vào tuyệt vọng.

Đêm đen bao phủ lấy mái tóc mượt mà, gió ngao du hát một vài điệu nhạc.

Sài Gòn ca xuân...

Cô gái ấy, cũng chủ li ti giọt nước, lọt thỏm giữa lò h thành lhios bao người đông đúc qua lại. Ghìm trong tim mình một nỗi đau rồi bất giác lại cười chua xót... Lệ mắt vẫn còn vương vấn.

-----------------------------------------
Kết thúc chap 2 ngắn tại đây thôi nhé 💕 hẹn chap sau sẽ dài hơn 2 chap đầu này. 🎉 mọi người ngủ ngon và đừng quên bình chọn cho mình nhá ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top