Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3: SAU CHIA TAY

Hạ Huyên dậy rất sóm, hay chính xác là đêm qua cô không thể ngủ được.

Từng ký ức đẹp đẽ luân phiên xuất hiện trong những giấc mơ, nhưng rồi khi tỉnh dậy, chúng lại tan biến tựa như chưa hề xuất hiện. Bao nhiêu ngọt ngào trong phút chốc biến thành đau thương.

Đã vậy, đau lại đau hơn.

Cho đến khi Hạ Huyên không dám ngủ nữa, cô cứ ngồi co người, nhìn chiếc kim đồng hồ chạy chậm chạp từng bước trong đêm cho tới sáng. Đôi mât thẫn thờ nhìn vào cửa sổ, nơi bóng trăng soi một góc phòng cho đến khi những ánh nắng đầu tiên chiếu vào.

Lòng cô lạnh ngắt. Lạng đến đáng sợ.

Cô đôi lúc, Hạ Huyên tự hỏi mình, có phải tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Như thế thì dễ rồi, chỉ cần cô tỉnh dậu, cô sẽ không đau nữa. Nhưng vốn dĩ, Hạ Huyên đã sớm biết những gì đang xảy ea không chỉ đơn giản là cơn ác mộng. Nó là sự thậy. Một sự thật phũ phàng.

Hạ Huyên co ro ép sát người vào góc giường. Có lẽ với cô, như thế sẽ ấm hơn chăng?

Nắng ngoài kia sáng bừng lên đẹp đẽ lạ thường, nhưng lòng cô lại chẳng đủ vui vẻ để thưởng thức vị xuân ngọt ngào ấy nữa, chủ thấy se sắt trong tim nỗi tuyệt vọng và đau đớn vô hạn.

Bất chợt, tiếng điện thoại reo vang, những âm thanh tha thướt rót vào tai giai điệu thiết tha đầu thê lương. Hạ Huyên đánh mắt thẫn thờ nhìn dòng chữ nhấp nháy trên màn hình, hai từ cô hy vọng không hề xuất hiện, và có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ xuất hiện nữa. Chủ có trên màn hình, hai chữ 'Uyên Mèo' vẫn nháy đều đêu

Hồi chuông thứ nhất tắt...

Hồi thứ hai lại vang lên ngày sau đó.

Mãu sau, Hạ Huyên mới ý thuéc được, giật mình vơ lấy điện thoại, đôi mắt nhắm nghiền nuốt hai dòng nước.

"Alo! Huyên à?"

Hạ Huyên cắn môi kìm tiếng nấc nơi cổ họng. Giọng Thảo Uyên thều thào, có chút buồn chứ chẳng choe choé như mọi ngày.

"Alo! Mày có nghe không?..." - Thảo Uyên lặp lại câu hỏi. Giọng cô có vẻ rất sốt sắng. Cô chỉ lo Hạ Huyên quá yếu đuối, sẽ khoing qua nổi cơn sỗ này mà thôi.

Mất vài giây sau, tiếng Hạ Huyên mới vang lên khe khẽ:

- Ừ! Tao nghe, có gì không?

"Mày... mày với Song Vũ..." - Thảo Uyên khẽ bỏ lửng câu, nửa như không chắc chắn đó là sự thật, và nếu có là thật thì cô sẽ không nhắc đến cái từ khiến Hạ Huyên buồn ấy.

Hạ Huyên cắn môi, đôi mắt cô quạnh hướng về phía những tia nắng xuân đang nhảy nhót, vô thức, cô cụp mắt, trong giọng nói như chứa ngàn đau đớn nhưng lani bình thản, gọn ghẽ:

-Ừ!

Bên kia, tiếng Thảo Uyên thở dài thườn thượt. Cô hiết lý do Song vũ muốn chia tay, và Hạ Huyên cũng biết lý do ấy, nhưng khi Huyên và Vũ bên nhau, cô tưởng Vũ đã thực sự bị Huyên làm cho siêu lòng, chỉ không ngờ...

Tích tắc, tiếng đồng hồ như giữ từng nhịp thời gian, sẽ chẳng ai đánh thức sưj yên tỉnh nếu Thảo Uyên không cất tiếng:

"Ra cafe ngồi, tao có chuyện muốn nói!"

Tiếng tút vang dài lên, Thảo Uyên đã cúp máy. Đôi mắt coi cụp xuống đầu buồn bã, bấy chợp, dòng thông báo nhảy vào điện thoại...

Một tin nhắn mới.

Mặt trời buổi sáng như đábg rơi một vài tia nắng. Gió vun vút lao theo những chiếc sang trọng đang di chuyển trên đaji lộ, thấp thoáng đâu đây, vài nhành bò cạp vàng đung đưa trong nắng sớm. Một vệt gió bất chợp dừng lại rồi vút đi thật nhanh, đưa theo cánh hoa mỏng mang bay xa thật xa, rồi bỗng tan đi để lại cánh hoa nặng nề chạm đất.

Khi Hạ Huyên đến quán cafe quen thuộc, Thảo Uyên đã ngồi bên cạnh cửa sổ. Cô đưa bâng quơ nhìn dòng người tấp nập bên ngoài, thỉnh thoảng, tay khoắng ly cafe trước mặt.

Hạ Huyên lặng lẽ ngồi xuống trước mặt Thảo Uyên, cũng đưa mắt nhìn ra ngoài, chẳng có ý như muốn đáng động điều gì.

Ánh nắng ngoài kia vương dài trong không gian thành phố rộng. Nhưng sao lại làm người ta nghẹn chẳng nói được thành lời?

Người ta nói nắng đẹp, và ấm áp, sao nay cô nhìn lại cô độc, lạnh lẽo đến thế?

Không nhìn về phía Hạ Huyên, ánh mắt Thảo Uyên vẫn lơ đễnh, cô khẽ nói:

"Huyên này, Bảo vừa nói với tao rồi..."

Hạ Huyên không trả lời, cô cười chua xót, nụ cười chênh chếch nắng sớm đến nhoá nhạt, tưởng như làn giơ mỏng manh thổi qua cũng có thể làm nó tan biến.

Lần đầu tiên trong đời, cô biết yêu.

Lần đầu tiền trong đời, cô có được thứ hạnh phúc mong manh ấy.

Và cũng lần đầu tiên, Hạ Huyên nếm mùi đau khổ khi Song Vũ bất ngờ buông tay.

Cảm giác khi anh chia tay vẫn còn hằn nguyên trong đầu Hạ Huyên. Chân tay cô bủn rủn, khắp người tê rần như mất đi cảm giác, còn trái tim cô tay nát vỡ vụn.

Bất giác, Thảo Uyên quay mặt, mắt đối mắt nhìn Hạ Huyên, giọng nói đổi sang nghiêm túc:

"Mày nhất định phải quên Vũ đi!"

Đôi mắt đượm buồn của Hạ Huyên chớp chớp, cô ngẩng đầu nhìn Thảo Uyên vẫn ánh mắt sắc lẻm trước mặt. Nhưng rồi cũng chỉ được vài ba giây, đôi mắt ấy lại một lần nữa cụp xuống, tay đan vào nhau bối rối.

Tất nhiên là cô sẽ phải quên Vũ, nhưng sao điều ấy chua chát quá, mới hôm nào thôi, đôi tay anh và cô đã từng đan vào nhau. Mới hôm nào đây, nụ cười anh còn ấm áp. Vậy mà hôm nay, cô thấy xung quanh mình lạnh ngắt, lạnh đến đóng băng cả con tim.

"Mày... Vũ không hề yêu mày, hắn chưa quên Huyền Lam, hắn..."

Không thể cho Thảo Uyên nói hết, Hạ Huyên đứng bật dậy, ánh mắt vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng. Cô đưa tay ôm đầu, miệng hét lớn:

- Mày đừng nói nữa! Tao không tin, mày đừng lừa tao, tao không... không... hức... tin, không tin... Vũ nhất định không như vậy!

Thảo Uyên đay xót nhìn cô bạn thân đang phát điên vì đau đớn. Dối lòng mình càng làm nỗi đâu lớn hơn mà thôi.

Trên gương mặt Hạ Huyên, những giọt nước mắt lại thi nhau rớt chồng chéo.Cái lý lẽ rõ rành rành, chẳng qua là cô ản tưởng quá mức rồi tự ôm đau khổ vào mình.

Thảo Uyên im lặng, cô không biết dỗ dành Hạ Huyên thế nào, nên mím môi thật chặt. Thời gian trong tích tắc chạy đi chạy lại, bao trùm không gian đau đớn và tuyệt vọng ấy, khiến Hạ Huyên run lên, đứng không vững. Cô vô thức buông mình xuống ghế, nước mắt tuôn ra.

"Mai về quên với tao không?"- Thảo Uyên bỏ qua việc dỗ dành Hạ Huyên, cô khẽ nói.

- Ừ mai về! Để tao gọi cho ba tao đã.

********************************
Chap kết thúc tại đây nhé mọi người 🔥. Dài hơn 2 chap trước một chút, hihii thông cảm nhé ☺️ em định sẽ ra thêm cuốn khác, ai có hứng thú cmt để mình biết, thời gian rãnh chắc chắn sẽ ra quyển đó 💕 thanks you! 🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top